Chương 20
Sau nửa giờ lái xe, lúc đầu còn là đường quốc lộ, nửa giờ sau đó đã bắt đầu tiến vào sa mạc, đường đi tối om không đèn điện, Diệp Lưu Tây thế nhưng thực sự thuộc đường – tuy rằng đi lòng vòng nhưng quả thật không trở lại đường cũ.
Diệp Lưu Tây dừng xe.
Xương Đông theo sau xuống xe, ban đêm nơi hoang mạc rất lạnh, anh theo bản năng kéo cao khóa áo khoác, cát dưới chân mềm mềm, có thể cảm giác được nền thổ tầng cứng rắn bên dưới.
Nơi này chỉ là ven ngoài sa mạc, cát đều là do đại phong từ sa mạc mang tới, ngày qua ngày tích tụ mà tạo thành cồn cát.
Diệp Lưu Tây đợi anh theo kịp, lại đi bộ thêm một đoạn nữa; cả hai người đều không dùng đèn pin. Trong đêm tối, đôi mắt sau khi tự thích ứng sẽ nhìn được tốt hơn.
Trăng khuyết treo lơ lửng, trên đường ngẫu nhiên đi qua vài gốc cây gai lạc đà khô cằn bị gió thổi xiêu vẹo, ánh trăng in hằn bóng cây xuống mặt đất.
Diệp Lưu Tây dừng lại bên một gò cát, chỉ về hướng không xa phía trước: “Nhìn xem”.
Dựa theo hình dạng thì dường như là một đoạn tường đất cao ngang người.
“Tường chống cát, cơ quan bảo tồn từng xem qua, nói rằng có thể là tường bao của một trạm dịch cổ đại, nhưng không được trọn vẹn mà chỉ còn lại một đoạn này, ngoài ra không tìm được thứ gì khác; hơn nữa giao thông cũng không tiện cho nên mới để kệ như thế này”.
“Cô đưa tôi đến đây xem tường?”.
Diệp Lưu Tây chỉ phía sau tường, cách đó không xa: “Đương nhiên không phải, anh thấy cái cây kia không?”.
Cô chỉ một cái cây in bóng xanh thẳm trên nền trời.
Xương Đông nhận ra đó là cây Hồ Dương, còn là một gốc Hồ Dương đã chết khô, tư thái thê thảm khó miêu tả nổi – phụ cận di chỉ Thành Hắc Thạch cũng có một quần thể Hồ Dương chết khô, theo truyền thuyết địa phương thì đó là do oan hồn của những tướng sĩ chết thảm hóa thành, mỗi một thân cây mang hình dáng của một sinh linh oằn mình trong địa ngục.
Cho nên mặc kệ tinh thần của cây Hồ Dương được truyền xướng cái gì mà “Cây sống ngàn năm không chết, cây chết ngàn năm không đổ, cây đổ ngàn năm không hủ mục”, Xương Đông trước sau đối với loài cây Hồ Dương này đều không ưa nổi; cái hình dạng vặn vẹo giãy dụa của những cây Hồ Dương chết khô khiến anh nhớ tới câu nói chết không nhắm mắt.
“Xem cây?”.
“Cũng không phải, anh đứng sai vị trí rồi, dịch qua đây một tí”.
Cô túm vai áo Xương Đông, kéo anh sang bên mình một vài bước, lại giúp anh chuyển góc độ nhìn: “Giờ thì nhìn xem”.
Ánh mắt vừa chuyển, Xương Đông thấy da đầu rờn rợn.
Trên cành cây có một đoạn thừng, xem độ cao và kích thước của vòng thòng lọng, rõ ràng là dùng để treo cổ.
Đêm hôm khuya khoắt, một vùng hoang vu, trạm dịch cổ đại hoang phế, cây chết khô, thòng lọng treo cổ… Hiện tại xem ra cũng chỉ còn thiếu một con ma bị treo cổ.
Xương Đông bất động thanh sắc đem chuôi dao đục trong tay áo trượt xuống bàn tay.
Diệp Lưu Tây hỏi anh: “Anh từng gặp qua ác mộng chưa?”.
“Từng gặp qua”.
Diệp Lưu Tây nói: “Có một lần tôi mơ thấy ác mộng – nghe kỹ nhé, tôi sẽ bắt đầu kể từ giấc mộng này”.
“Trong mộng, tôi tuổi không lớn, khoảng mười một mười hai gì đó, trốn ở trong một cái lu cạnh góc tường, lu có đậy nắp, trên miệng lu có một cái lỗ, bên cạnh có đống củi, tôi nhìn xuyên qua lỗ và khe hở giữa các thanh củi ra ngoài”.
“Lúc đó trời tối như mực, cửa gỗ bị gió thổi run lên kèn kẹt. Trong phòng hoàn toàn trống trải, giữa phòng có một đống lửa rất lớn, những đốm lửa li ti bốc lên cùng hơi nóng, bay tán loạn trong không khí”.
“Ngồi cạnh đống lửa là một kẻ đang ăn thịt người, tiếng nhai nuốt vang lên răng rắc”.
“Tôi nhìn chằm chằm, bỗng phát hiện người kia miệng đang ngậm tẩu thuốc, thứ đang ăn thực ra không phải là miệng của hắn”.
Cô chỉ chỉ lên phía trên mũi mình: “Nói đúng hơn ở chỗ này còn một cái miệng rất lớn. Người đã bị ăn gần hết, chỉ lộ một bàn chân thò ra bên ngoài, đung đưa theo mỗi động tác nhai nuốt của hắn, trên chân vẫn còn mang giày cao su có chút rộng”.
“Ngay khi cái giày sắp rơi xuống, kẻ đó nuốt chửng một cái, nuốt luôn cả chân lẫn giày vào bụng”.
“Ăn xong no nê hắn liền ợ lên, khuôn mặt vặn vẹo biến đổi, cái miệng ngấu nghiến ăn lúc nãy thu nhỏ dần lại, lúc này tôi mới phát hiện hóa ra hắn ta là dùng một con mắt để ăn thịt người”.
“Con mắt ấy đỏ bừng như máu thịt lẫn lộn, sau đó hắn cầm lấy cái siêu bên cạnh, bước tới phía lu nước, đại khái là ăn xong nên khát muốn uống nước…”
Nói đến đây, cô thở hắt ra, dùng tay vỗ ngực: “Tôi sợ quá tỉnh luôn”.
Thế là tỉnh? Nhưng giấc mộng này cùng anh có liên hệ quái gì?
Dường như Diệp Lưu Tây đoán được suy nghĩ của anh, cô nâng tay chậm rãi chỉ lên đoạn thòng lọng thắt cổ kia.
Từ góc nhìn, trăng lưỡi liềm nằm đúng trong vị trí của vòng thòng lọng, tạo thành một cái miệng rộng ngoác cười sung sướng sau bữa ăn no nê.
“Lúc tỉnh dậy, tôi đang bị treo ở cái thòng lọng đó”.
Xương Đông lạnh giọng hỏi: “Không chết?”.
Diệp Lưu Tây cười khanh khách: “Cái con người này, một chút lòng tốt cũng không có, tôi mà chết rồi thì hiện tại anh đang nói chuyện với quỷ à, dọa người quá… Thòng lọng thắt nút chết nhưng tôi vùng vẫy một lúc lại thoát được”.
“Sau đó tôi cố nhớ lại mọi việc…”
Xương Đông cảm thấy không ổn: bình thường khi gặp tình huống như vậy, kết hợp với cách kể, cô ả chắc lại muốn nói mất trí nhớ.
“Tôi phát hiện trí nhớ của mình thế nhưng là một mảng trống rỗng hình răng cưa”.