Chương 16
Đường Mập khấp khởi trong lòng, nhưng biết thế nào anh cũng còn câu sau.
"Có điều, mấy ngày tới tôi cần cô ta giúp đỡ, không muốn xảy ra bất trắc. Cậu muốn tìm hàng hay tính sổ với cô ta cũng được, nhưng để sau đi, đừng làm ảnh hưởng đến chuyện của tôi”.
Đường Mập vội gật đầu, lát sau mới dè dặt hỏi thăm: "Anh Đông, em biết anh lái xe đến đây, có phải anh định chạy vào sa mạc không? Diệp Lưu Tây... cũng đi cùng ạ?".
Xương Đông chỉ "Ừ" một tiếng đáp lời.
Tim Đường Mập đập như trống bỏi: "Có thể dẫn em đi không? Không theo sát cô ta, em không yên lòng…”.
Xương Đông hỏi vặn lại: "Không chỉ có mỗi nguyên nhân này thôi, đúng không?".
Anh vừa nói vừa mở hộp đạo cụ múa rối, lấy dao đục ra, cẩn thận liếc trên hòn đá mài. Công việc này đã trở thành thói quen của anh trong hai năm qua, mỗi tối không khắc gì đó là lại bứt rứt khó chịu.
Đường Mập sửng sốt trước câu hỏi của anh, song ý đồ đã bại lộ thì cũng chẳng cần che giấu nữa: "Hiếm khi mới được ra ngoài một chuyến, đâu ai dại gì mà chạy không công, anh Đông, anh hiểu mà”.
Nói cho cùng, chuyện tìm được bảo vật trong xe Diệp Lưu Tây hay không vẫn là một ẩn số, nhưng tấm lòng son sắt với tiền luôn luôn sẵn sàng.
Cung đường của Xương Đông đa số trùng với con đường tơ lụa thời cổ, phải đi ngang khu vực không ai sinh sống hoặc băng qua sa mạc. Khoan nói đến những di tích, thành cổ bị chôn vùi dưới lòng đất, hơn nghìn năm qua, biết bao đoàn buôn cưỡi lạc đà đã bị bão cát nhấn chìm trong sa mạc, đồng thời cũng vùi lấp luôn những món hàng quý giá, chỉ cần lấy bừa một món trong đống đồ đó ra định giá, đảm bảo con số không hề nhỏ. Nếu gã có thể nhặt được vài món thì...
Đây không hề là giấc mơ hão huyền, năm nào cũng có những nhóm người xông pha sa mạc tìm vận may. Tuy thành cổ Lâu Lan và khu mộ Tiểu Hà được liệt vào danh sách di sản được bảo tồn, nhưng biết đâu gã gặp được thành cổ Lâu Lan thứ hai hay khu mộ Tiểu Hà phiên bản xa xỉ thì sao? Sống là phải có ước mơ, biết đâu có ngày trở thành hiện thực, đúng không?
Cuối cùng Xương Đông lên tiếng: "Cung đường tôi đi không dành cho kẻ không phận sự, càng không có phần cho kẻ ăn không ngồi rồi. Cậu muốn tôi dẫn cậu theo... Vậy cậu giúp được gì cho tôi?”.
Đường Mập hứa hẹn ngay: "Anh Đông cứ việc nói. Em hiểu quy tắc mà, một là góp tiền hai là góp sức, sẽ không ăn bám đâu”.
Xương Đông gật đầu, lấy tay thử độ sắc mũi dao vừa mài xong: "Lục được gì trên xe cô ta?".
Đang cần nhờ vả người khác nên Đường Mập trả lời rất nhiệt tình: "Toàn đồ linh tinh, cái gì cũng có, nào là bếp lò, nồi niêu, thau chậu, còn cả dưa nữa. Cô ta ngủ trong xe, giường là tấm ván treo, có thể gấp gọn và thả xuống, bên dưới có găng tay đấm bốc. Ô đúng rồi, còn một tấm mặt nạ...”.
Xương Đông khựng tay lại: "Mặt nạ?"
"Đúng, mặt nạ bằng da mềm, gấp lại bỏ vào hộp găng tay. Mới đầu em tưởng thứ hay ho gì nên mở ra xem, ai ngờ chỉ là tấm da khoét hai con mắt và một cái mũi, làm em sợ chết khiếp…"
Hai ba giờ sáng, Xương Đông bật dậy đi vệ sinh. Vốn định quay vào ngủ tiếp lại giống như bị ma xui quỷ khiến, tới bên cửa số vén rèm lên, ghé mắt nhòm ra ngoài qua khe nhỏ. Vị trí đỗ xe của Diệp Lưu Tây dưới bãi đã để trống.
Xương Đông nghĩ ngợi rồi bỏ rèm xuống.
Trong sa mạc có loài cây tên là Thánh Liễu, không những giữ được đất mà còn ngăn cát trôi. Nhác trông nó giống như ngôi mộ, khá thấp, tán cây chỉ rộng khoảng một mét vuông nhưng bộ rễ của nó cứng cáp và dày đặc, có thể vươn dài hơn ba mươi mét trong lòng đất.
Diệp Lưu Tây mang đến cho anh cảm giác giống như cây liễu ấy, miễn là không liên quan đến mình, anh sẽ không nghiên cứu gốc rễ của cô, bởi vì một khi cái cây bị nhổ lên, không biết bí mật nằm dưới lòng đất sẽ to lớn nhường nào. Có lẽ anh nên nhắc nhở Đường Mập, có một số người dù đi ngang qua cũng đừng liếc mắt nhìn ngó, tốt hơn hết là đừng chọc đến họ.
Chập tối hôm sau, Xương Đông lấy xe đã bảo dưỡng về, cố ý lái vòng qua ngã tư đường đất định thông báo với Diệp Lưu Tây rằng anh đã sẵn sàng xuất phát.
Kết thúc công tác chuẩn bị đồng nghĩa với việc anh đã liệt kê danh sách các món đồ cần mang theo và đội tiếp viện cần liên lạc. Thị trấn Kỳ nhỏ bé này không có chỗ bán điện thoại vệ tinh, anh định sẽ mua trên đường đi, còn về đồ ăn thức uống và các nhu yếu phẩm thì đến trạm dừng chân gần sa mạc nhất mới mua bổ sung.
Diệp Lưu Tây không có ở đây, nơi cô bày bán đã bị đôi vợ chồng già chiếm đóng. Xương Đông hỏi thăm, ông cụ bên đáp: "Hôm nay cô ấy làm chỗ khác rồi”.
Lại làm gì nữa đây? Xương Đông gọi cho Diệp Lưu Tây, cô nhanh chóng bắt máy. Đầu bên kia rất ồn ào, cô đang bận nên chỉ nói ngắn gọn: "Ở phố Đức Thắng, có việc thì sang đây, không thì gặp sau hẵng nói rồi cúp máy”.
Xương Đông lấy tầm bản đồ mới mua hôm trước ra xem, tìm được phố Đức Thắng trong mục “Những nơi nên đến", còn được đánh giá bốn sao nữa chứ. Địa điểm đó được giới thiệu bằng các câu từ như "Phố Văn hóa ẩm thực được yêu thích nhất", "Không thể bỏ qua" giống hệt với phiên bản ở phố người Hồi.
Xương Đông quyết định đến đó ăn cơm, tới nơi mới phát hiện đây là phố ăn vặt khá náo nhiệt. Vừa đúng vào giờ ăn, hàng quán bày la liệt bàn ghế ngoài trời, nơi đông khách nhất phải kể đến quán nướng và lẩu, còn có người bán hàng rong đẩy thùng nước mơ len lỏi trong dòng người.