Tây Xuất Ngọc Môn

Chương 14




Chương 14

Quả nhiên hai bên Nam - Bắc khác biệt, cách chào khách của phe Nam thì kín đáo e dè, còn phe Bắc áp dụng chiêu bài quảng cáo vô cùng sống động.

Hình như tối nay Diệp Lưu Tây đã có mối, xem ra không cần đến phòng anh tắm nhờ nữa rồi. Xương Đông đẩy cửa đi vào, lúc cắm cúi đi ngang qua sô pha, vài câu thì thầm truyền đến tai anh:

"Hắn lên bỏ thuốc Lưu Tây đấy, bà có thấy không?

"Thấy chứ, chắc là định giở trò nhưng sợ cô ta không chịu phục vụ... Kiểu gì tối nay tên kia cũng sướng lên mây luôn”.

“Tôi không nhắc cô ta, dù sao chính cô ta tình nguyện đi theo người ta mà”.

Thế rồi họ ngồi cười khanh khách với nhau. Trong chốn làng chơi này, tình người cũng cạn; vì cuộc sống không được như ý nên khi thấy người khác gặp xui, họ rất hả hê.

Xương Anh Đông chau mày, bước đến thang máy ấn rút. Đa số khách ở tầng hai đều đi cầu thang bộ, còn từ tầng ba trở lên đều dùng thang máy.

Thang máy đến, mỗi mình Xương Đông đi vào, ấn tầng lầu của mình, cửa thang từ từ đóng lại. Bốn vách thang máy ở thị trấn nhỏ này dán đầy tờ rơi quảng cáo, ngay cả thảm trải sàn cũng in chương trình khuyến mại của nhà hàng với nội dung giảm giá 15% dịch vụ suốt 365 ngày trong năm.

Đây là "công việc" của Diệp Lưu Tây, chắc hẳn cô cũng đã nằm lòng sở thích của khách rồi, bản thân anh không cần thiết lo chuyện bao đồng.

Đến tầng của mình, Xương Đông ra khỏi thang máy, lúc sắp về đến phòng thì chợt do dự. Về tình về lý, anh nên nhắc nhở có người bỏ thuốc cô, đúng không?

Anh bước ngang qua phòng mình, đi xuống cầu thang đến tầng hai,

Hành lang im ắng, trần đại sảnh khách sạn khá cao nên tầng hai bị thu ngắn lại, tầng này toàn là phòng đơn. Có mấy căn trống thì đóng kín cửa và không bật đèn, khoảng mười phòng sáng đèn tức là có khách ở, tuy nhiên chỉ có duy nhất một phòng treo biển "Xin đừng làm phiền" trước cửa.

Xương Đông đi đến gõ cửa. Không ai trả lời, anh bèn gõ mạnh hơn: "Diệp Lưu Tây?".

Mãi mà bên trong vẫn không có động tĩnh, Xương Đông cúi đầu nhìn ổ khóa, đúng lúc này thì phía sau bỗng vang lên giọng nói: "Anh gọi tôi hả?".

Xương Đông quay ngoắt lại.

Diệp Lưu Tây tay trái xách đồ dùng tắm rửa và túi quần áo, tay phải cầm đôi dép, vẻ mặt còn ngạc nhiên hơn cả anh: "Anh thừa biết tôi không thuê nổi phòng khách sạn, sao lại đứng trước cửa phòng gọi tên tôi thế này?".

Xương Đông bỏ tay xuống: "Sao cô lại ở đây?".

“Tôi từng nói đến phòng anh tắm nhờ buổi tối kia mà? Tôi đỗ xe ở bãi đằng sau, đang lên cầu thang thì nghe anh gọi... Không phải anh ở tầng ba sao?".

Xương Đông nói: "Tôi nhận nhầm người”.

Nhân lúc Diệp Lưu Tây đi tắm, Xương Đông lại xuống tầng hai lần nữa. Anh luôn cảm thấy tình huống vừa rồi khá vô lý. Rõ ràng căn phòng kia sáng đèn, tại sao gọi cửa mãi mà không ai lên tiếng. Anh thử dùng điện thoại ở hành lang khách sạn, gọi vào số nội bộ của phòng đó, vẫn không có người bắt máy.

Xương Đông xuống cầu thang, vòng ra bãi đỗ xe phía sau khách sạn.

Thật ra một nửa bãi đỗ xe phục vụ thêm khách bên ngoài chứ không chỉ dành riêng cho khách trọ. Trong bãi khá nhiều xe, có cả xe con lẫn xe điện ba bánh. Anh nán lại chốc lát, ngước nhìn tòa nhà khách sạn.

Bức tường gần như hòa vào cảnh đêm, cửa sổ sáng đèn tựa con mắt khổng lồ cẩn trên tấm màn đen. Có vài căn phòng kéo kín rèm cửa, thi thoảng có bóng người hắt lên.

Gió lạnh thổi qua, Xương Đông rùng mình, quay người lên tầng. Vừa đi được hai bước, trong lòng anh bỗng giật thót.

Anh ngỏanh đầu nhìn cánh cửa sổ của một căn phòng tắt đèn ở tầng hai. Lượng khách của khách sạn này tương đối ít, vì vậy còn nhiều phòng trống cửa đóng then cài. Chuyện bất bình thường ở đây chính là trong cả tòa nhà chỉ có mỗi căn phòng kia mở cửa sổ. Thị trấn Kỳ thường có bão cát nên người dân rất ít khi mở cửa sổ, dù muốn mở cửa sổ cho thông thóang cũng thường chọn buổi trưa lặng gió, huống chi giờ này đã tối, nhiệt độ đang hạ xuống liên tục.

Xương Đông kéo khóa áo xuống, xoay cổ, lùi về sau vài bước, lấy đà chạy thật nhanh, đạp một chân lên mặt tường, phi người lên cao rồi lập tức vươn cánh tay vịn cục nóng điều hòa lắp đặt ở bên ngoài, mượn lực trèo lên cửa sổ kia.

Trong phòng có tiếng động. Xương Đông đứng bên cửa sổ nghe ngóng giây lát, nương theo ánh sáng leo lét bên ngoài hắt vào, dần dần thấy rõ tình hình bên trong.

Một gã đàn ông béo ục ịch trần như nhộng nằm trên giường, tay chân gã bị trói, miệng bị nhét vỏ gối, phát ra tiếng ú ớ từ cổ họng. Gã đang cố gắng vùng vẫy thoát thân nhưng chẳng ăn thua.

Xương Đông đi đến cạnh giường. Người đàn ông kia càng giãy dụa kịch liệt hơn, như thể vừa muốn cầu cứu vừa sợ hãi kẻ mới đến sẽ gây bất lợi cho mình.

Hồi lâu, Xương Đông cúi người xuống, nhặt tấm chăn trên mặt đất đắp lên cho gã.

Hệ thống nước nóng trong khách sạn vừa chảy mạnh vừa ổn định, đánh giá khách quan thì nước ở nhà tắm công cộng hệt như bò già kéo xe, thúc giục không được mà đạp cũng chẳng xong. Diệp Lưu Tây tắm táp thỏa thích, thay quần áo sạch bước ra, rút khăn lông lau tóc.

Xương Đông đang xem ti vi, thật không ngờ tên đàn ông con trai to xác như anh mà lại thích xem phim về mẹ chồng nàng dâu chán phèo. Cô con dâu kéo lấy chồng mình không buông, còn bà mẹ chồng bên kia đứng chống một chân lên bệ cửa sổ, gào lên: "Nếu con không đuổi nó đi, mẹ sẽ nhảy xuống dưới ngay trước mặt con”.

Diệp Lưu Tây vừa lau tóc vừa liếc sang tivi. Cô muốn xem cuối cùng bà mẹ chồng có nhảy thật không. Đang lúc gay cấn, Xương Đông bỗng giơ điều khiển tivi ấn tắt, màn hình ti vi trở lại một màu đen kịt

Diệp Lưu Tây biết anh cố ý, liền nhăn mày với anh.