Chương 12:
Cô ta vừa kể vừa than khổ: “Làm nghề này cực lắm, anh không biết đâu, bọn em ngày đêm đảo lộn, da dẻ không được mịn màng vì phải thức đêm thức hôm, lại còn trang điểm liên tục. Anh nhìn mặt em đi, mới hai mươi hai thôi mà vừa tẩy trang là mặt mày xám ngoét, ai cũng đoán em ngoài ba mươi ấy...”
Xương Đông chỉ ậm ừ, lắng nghe mà không nói gì. Sunny thì bắn liên thanh, hầu chuyện kiểu này cũng mệt mỏi thật. Cô ta vắt hết óc, chuyện gì có dính dáng đến nghề đều mang ra nói: "Giờ giấc đi làm của bọn em thường vào buổi tối, đêm khuya mới về nên rất nguy hiểm. Hồi năm ngoài mấy chị từng bị biến thái theo đuôi, có kể là: mặt nạ tên đó....”.
Xương Đông bắt đầu hứng thú: "Mặt nạ?".
Sunny khoa tay múa chân diễn tả cho anh xem: "Là loại mặt nạ bằng da để lộ mắt mũi, tối khuya trông khiếp lắm. May mà không xảy ra chuyện gì... Sau này bọn em được cấp thêm phí đi lại, nên thuê xe đưa đón, mỗi chuyến mười tệ”.
Xương Đông hỏi thăm: "Cô có biết cô nào tên Diệp Lưu Tây không?”.
Sunny ngỡ ngàng, đám chị em của cô ta đều có tên tiếng Anh, nào là Mary, Amanda, Kelly, chưa bao giờ nghe đến cái tên Diệp Lưu Tây. Tên này có vẻ giống tên thật, mà ai lại dùng tên thật của mình đi làm gái chứ, lỡ như tin tức truyền về đến quê thì xấu hổ lắm.
Xương Đông gợi ý cho cô ta: "Ban ngày cô ấy bán dưa ở đầu phố”.
Sunny chợt nhớ ra: "Ồ, là cô ấy hả? Em chưa nói chuyện với cô ấy bao giờ, cô ấy hay đi cùng với mấy đứa phe Bắc, chắc là lính bên kia rồi”.
“Vậy sao?”.
Sunny rất thông minh: "Hóa ra anh muốn nghe ngóng về cô ấy. Ngày mai tới lượt người bên kia chào khách, anh có thể hỏi thăm".
Bị cô ta nói toạc ra như vậy, Xương Đông không muốn tìm hiểu cặn kẽ về Diệp Lưu Tây nữa. Chỉ cần cô có thể dẫn anh tìm được hài cốt của Khổng Ương thì cho dù có làm nghề buôn dưa hay gái làng chơi, thậm chí là bất kể nam hay nữ... anh đều không quan tâm.
Xương Đông ngủ thật say. Trong giấc mơ, bão cát thổi thốc thành dòng tựa như lớp sương mù màu vàng cuồn cuộn áp tới, từ mặt đường nhựa của quốc lộ trong sa mạc Taklamankan, từng gốc liễu sa mạc kiên cố bị cát vàng vùi lấp thành những ngôi mộ cao đến mấy mét; may mà trong mơ không có bất cứ ai, cũng không xảy ra biến cố hay vang lên bất cứ âm thanh nào hết. Đây có thể được xem là mộng đẹp với anh.
Khi tỉnh lại đã là giữa trưa, Xương Đông trực tiếp đi tìm Diệp Lưu Tây.
Vừa qua một đợt khách đông, Diệp Lưu Tây tự cắt dưa ăn đỡ khát. Mới cúi đầu cầm một miếng thì có bóng người đổ xuống, cô bỏ miếng dưa sang một bên, thuận tay lau khóe môi, nhướng mày lên: “Anh mua dưa ạ?”.
Ban đầu cô không nhận ra anh. Xương Đông chỉ đứng yên để mặc cho ánh nắng soi vào nửa gương mặt.
Diệp Lưu Tây nheo mắt nhìn anh, đuôi mắt cô vẫn hơi xếch, lúc sóng mắt di chuyển liền toát lên nét tinh nghịch, nhưng khi cười lên lại rất quyến rũ, bảo đảm chín trên mười người đều cho rằng cô hiền như đất.
Cô đã nhận ra anh, nụ cười mang đôi phần thích thú, cất lời khen ngợi: "Không giả làm ông già nữa à? Như bây giờ chẳng phải đẹp trai hơn sao?".
Vừa nói cô vừa lấy chiếc ghế bố trên xe xuống, vỗ bụi trên tấm vải, ném cho anh. Xương Đông đón lấy bằng một tay, nhưng anh không ngồi xuống mà thò tay lấy tấm ảnh từ trong túi ra.
Diệp Lưu Tây cười nhạo: "Chưa gì đã vào thẳng vấn đề luôn á? Không tâm sự chốc lát sao, tôi còn định cắt dưa đãi anh nữa cơ!”.
Cô nhận lấy tầm ảnh kia, kẹp giữa hai ngón tay, rồi quay cổ tay hướng mặt chính của ảnh về phía Xương Đông: "Anh không nghi ngờ tôi làm giả tấm ảnh này sao?”.
Xương Đông trả lời: "Trực giác của phụ nữ rất chính xác, tôi không nói cho Khổng Ương biết rằng tôi định cầu hôn với cô ấy, nhưng cô ấy đã đoán ra được, nên mua một chiếc váy mới để mặc vào hôm ấy. Trong căn lều đêm đó, cô ấy vừa thay chiếc váy này đã hỏi tôi có đẹp không, tôi còn chưa kịp nhận xét thì đã nghe thấy tiếng mấy lọ đón gió va vào nhau inh ỏi”.
Lọ đón gió chính là chai thủy tinh, lúc hạ trại anh đã căng dây thừng, treo mấy chiếc cách đều nhau, vừa để trang trí vừa có thể đo sức gió. Chai thủy tinh đương nhiên khá nặng, tự dưng kêu vang inh ỏi như vậy chắc chắn không phải cơn gió nhỏ ùa đến.
Anh vừa vén cửa lều lên đã thấy biểu tượng cột mốc trên sườn núi Đầu Ngỗng bị bão cát quật gãy, đất cát bay mù trời trong đêm tối.
Cuối cùng chiếc váy màu đỏ của Khổng Ương mới mặc lần đầu đã biến thành bộ đồ tang. Cô ấy còn chưa kịp chụp tấm ảnh kỷ niệm nào thì đã bị cuốn đi mất, giống như mái tóc rối xù bồng bềnh theo gió cát Yardang trong tấm ảnh trước mắt này.
Diệp Lưu Tây rất hài lòng với câu trả lời của anh: "Vấn đề thứ hai, Yardang trong tấm ảnh này là ở Yardang là tiếng Uyghur, có nghĩa là "Gò đất hiểm trở", địa hình này trải dài khắp vùng Tây Bắc, có một số nơi phát triển tự nhiên, khá quy mô và nổi tiếng, ví dụ như Tam Lũng Sa ở phía Tây Đôn Hoàng được mệnh danh là thành phố ma; hay Urho gần Karamay có tên gọi thành phố gió, và có địa danh thành phố đầu người gần sông Shule”.
“Còn nhiều nơi lớn nhỏ khác nhưng không nổi tiếng lắm, hoặc đôi khi đang lái xe việt dã dọc đường bỗng thấy xuất hiện vùng địa hình bị gió xói mòn không lớn lắm, đó cũng được gọi là Yardang”.
“Vì vậy, Yardang này là ở đâu kia chứ?”.
Xương Đông cho ra đáp án: "Long Thành”.