Chương 10: mã não đầu thú
Gã bấm số điện thoại của người bạn trong nhóm chat, nói năng lộn xộn. Tôi hỏi cậu này: “Người mang Cốc Mã não đầu thú đến chỗ cậu giám định là nam hay nữ? Hàng thật hả?”.
Anh bạn kia đáp: "Nữ. Tôi kể cho anh nghe, tôi và sư phụ căng bốn con mắt lên soi, đích thị là hàng thật đấy. Khối mã não hằn rõ đường vân, chạm khắc tinh xảo, miệng Cốc còn khảm vàng nữa…”.
"Vậy sao không mua?".
Người bên kia cũng vô cùng phiền não: " Cốc Mã não đầu thú nổi tiếng cỡ nào, lại đang được viện bảo tàng Thiểm Tây cất giữ mà. Mới nhìn lần đầu tôi còn khẳng định là đồ rởm cơ, không ai nghĩ nó là thật, hơn nữa người ta cũng không bán”.
Cô gái kia vừa đi khỏi, tôi liền ngộ ra chân lý. Ai cũng bảo Cốc Mã não đầu thú là vật duy nhất trong thiên hạ, có điều nó cũng chỉ là cốc uống rượu thôi mà, đến cả hoàng đế cũng có long bào và phượng bào, thì theo lý nó cũng phải có một đôi chứ”. Giọng nói bên kia bỗng trở nên hăng hái xen lẫn cảnh giác, "Anh hỏi chuyện này làm gì? Anh cũng thấy nó rồi hả?".
Đường Mập vòng vo đáp lại là lúc đi dạo ở bảo tàng, vô tình trông thấy nên thuận miệng hỏi thôi. Gã buông điện thoại xuống, miệng đắng lưỡi khô, thầm nhủ: Không thể nào, đâu ra chuyện trùng hợp như thế. Nếu thật sự còn một chiếc Cốc Mã não đầu thú lưu lạc ở ngoài thì giới đồ cổ đã dấy lên một trận gió tanh mưa máu từ lâu rồi, không đến lượt gã bận tâm.
Đường Mập lắc đầu, uống ừng ực hết hộp sữa rồi ném vào thùng rác, không thôi nghĩ ngợi. Chắc món đồ kia trị giá bộn tiền ấy nhỉ.
Gã lại lên mạng chơi một ván mạt chược, giữa chừng tâm hồn lại treo ngược cành cây: Lỡ như là thật, dù mình chỉ ăn ké được một chút xíu thì...
Đường Mập không khỏi bật cười, thầm mắng mình: Đúng là mơ giữa ban ngày. Gã ngồi thu lu trên ghế, cảm nhận phần lưng hơi cấn, bèn thò tay mò về sau, thì ra là chiếc mai rùa bói quẻ.
Trong quẻ bói mà gã gieo tối qua có nói, ra cửa đi về phía Tây sẽ phú quý phát tài. Gã ló đầu ra, thấy Xương Đông đứng ở hướng Tây, mà Xương Đông lại muốn tìm Diệp Lưu Tây, Không lẽ chữ Tây ám chỉ Diệp Lưu Tây sao? Phú quý phát tài, Cốc Mã não đầu thú, không phú quý phát tài thì là gì chứ.
Trong vô tình phát hiện ra quá nhiều huyền cơ, lẽ nào là ông trời đang chỉ đường cho gã.
Mặt Đường Mập nóng bừng, gã cầm lấy mai rùa, nuốt nước miếng, gieo quẻ lần nữa. Nếu kết quả vẫn giống vậy, thì dù….. thì dù ông trời có chơi đểu gã, gã cũng quyết theo hầu đến cùng.
Xương Đông mất ba ngày mới đến được trấn Kỳ. Thị trấn này nằm giáp ranh giữa tỉnh Cam Túc và Mông Cổ, dân cư có cả người Mông Cổ lẫn người Hán, nhưng gần như họ đều bị Hán hóa cả rồi. Lái xe ô tô từ thị trấn đến sa mạc Tengger hay Badain Jaran đều khá gần. Hơn nữa mấy năm trước, còn phát hiện ra di tích thành cổ Tây Hạ ở vùng lân cận, vậy nên thị trấn Kỳ bỗng chốc trở thành địa điểm tham quan du lịch mới trên cung đường Tây Bắc. Có điều thị trấn này nhỏ, cơ sở hạ tầng không tốt, du khách càng nhiều thì sinh hoạt và giao thông càng trở nên rối loạn, phức tạp và vô cùng bất tiện.
Trên đường đi, Xương Đông mua thêm áo phao lông vũ, nửa cuối tháng mười, ở nơi mà buổi sáng phải mặc áo bông, trưa thay áo lụa, đêm đắp hai chăn vẫn còn run cầm cập thế này thì không thể lơ là được.
Việc khai phá du lịch đã giúp ích không nhỏ cho sự phát triển của địa phương. Con đường bên ngoài bến xe đã được tu sửa đẹp đẽ theo tiêu chuẩn thành phố vừa và nhỏ, nào là cửa hàng tiện lợi, cửa hàng linh kiện xe hơi, chuỗi cửa hàng thức ăn nhanh đều đầy đủ. Tuy nhiên, sự thay đổi này lại thiếu quy hoạch, khó tránh khỏi mới cũ xen kẽ loạn cả lên. Có khi vừa rẽ cua trên con đường nhựa là lập tức gặp đường đất, chó hoang tìm thức ăn bên rãnh nước, gió thổi thốc tro bụi vào thân cây già nua sắp chết ven đường. Quán cơm trên vỉa hè chỉ có dăm ba cái bàn, tấm rèm nhựa ngoài cửa bị khói bếp dầu mỡ ám đen.
Xương Đông tìm nhà trọ để nghỉ chân, mua tấm bản đồ mới nhất của thị trấn. Anh định tham quan khắp thị trấn một lượt thì vận may kéo đến, mới đi hơn nửa giờ đã bắt gặp Diệp Lưu Tây.u
Ngay khúc của của con đường đất và đường nhựa giao nhau, quầy hàng rong chất đống dưa lưới được bày trên cốp sau xe để mở. Hiện tại đang vào cuối mùa dưa, công thêm loại quả này là đặc sản địa phương nên các quầy hàng mọc nối tiếp nhau dọc đường.
Xương Đông không thể nào tin được, Diệp Lưu Tây thật sự là cô gái bán dưa. Anh đi vào cửa hàng bán đồ ăn nhanh ở ngã tư, chọn vị trí gần cửa sổ để tiện quan sát.
Từ sáng đến xế chiều, anh đã gọi món ăn nhẹ và nước uống những mấy lần, còn Diệp Lưu Tây vẫn chuyên tâm bán dưa không hề hay biết đang bị người ta theo dõi. Trên xe cô đặt một tấm thớt dày cùng với con dao dài khoảng một thước. Dưa lưới đều có hình bầu dục, vỏ dày, đàn ông bổ dưa cũng phải tốn khá nhiều sức, thế mà cô lại làm rất dễ dàng, giơ dao lên rồi đặt dao xuống, nhẹ nhàng như cắt đậu hũ vậy.
Người đẹp có khác, tình hình buôn bán bên cô khá khẩm hơn mấy quầy bên cạnh.
Buổi trưa, cô đến quán ăn gần đấy mua cơm hộp, ngồi trên ghế xếp rồi cầm thìa xúc ăn. Có con chó hoang vẫy đuôi chạy đến, cô lấy một miếng xương trong hộp vứt cho nó.
Buổi chiều khá vắng khách, nhiệt độ dần xuống thấp, cô mặc chiếc áo bông màu xanh lá, nhàn nhã đọc quyển tạp chí khêu gợi bày bán đầy vỉa hè, ảnh bìa toàn là mấy cô gái ăn mặc hở hang,
Lúc chạng vạng, Xương Đông biết mình không quan sát được thêm gì, bèn gọi phục vụ tính tiền.
Cô phục vụ của quán tỏ vẻ khó chịu, mấy lần bưng thức ăn cho anh đều sa sầm mặt. Ban đầu Xương Đông cho rằng dân quê không có khái niệm về thái độ phục vụ, đến khi tính tiền mới biết không phải.
Cô phục vụ nhận tiền của anh, liếc sang Diệp Lưu Tây qua lớp cửa kính, lúc bỏ đi còn khinh thường dè bỉu: "Ngắm cả ngày rồi, đẹp lắm sao? Chỉ là một ả gái thôi mà”.