Tay Xé Trà Xanh: Ta Bảo Vệ Nam Chính

Chương 5




Lâm An Đình hạ triều, cùng ta xuất phát đến phủ trưởng công chúa.

Ngồi trên xe ngựa, trước tiên ta châm cho hắn một mồi dự phòng: “Chàng cảm thấy Hứa Như Vân là người thế nào?”

Hắn sửng sốt, hiển nhiên là vì không ngờ dọc đường đi đang yên đang lành tự nhiên ta lại nhắc đến Hứa Như Vân.

Có điều hắn vẫn thành thật trả lời: “Mảnh mai đáng thương.”

Ta nghĩ lần đầu tiên hắn tiếp xúc với ả trà xanh kia chính là lần cứu ả từ tay đám đạo tặc, suốt đường về ả ta diễn xuất không khác gì một chú thỏ trắng, đích thực là rất mảnh mai.

“Ừm… còn gì nữa không?” Ta tiếp tục dò hỏi.

Hắn liếc nhìn ta, tuy ngờ vực nhưng vẫn suy nghĩ để đáp: “Cũng khá xinh đẹp, chỉ là có vẻ yếu ớt quá.”

Xinh đẹp? Ta nghe được câu này đã thấy trong lòng không vui rồi, nói một cách chua lòm: “Nàng ta đẹp như vậy, còn yếu ớt mảnh mai, không phải càng đáng yêu hay sao?”

“Đúng vậy.” Hắn gật gật, ta nhìn hắn, hai mắt chớp chớp, tiếp sau đó hắn chuyển ý: “Có điều lá gan quá nhỏ.”

Cho nên mới cần nam nhân như ngươi bảo vệ chứ gì. Ta bất mãn đến mức không thèm giấu diếm, dứt khoát cười lạnh nói: “Thân là nữ tử cần to gan làm cái gì, cũng đâu cần phải ra trận giết địch, nàng ta yếu ớt vậy là nàng ta tốt!”

Ta nhất thời không rõ bản thân có tâm tình gì, lý trí nghĩ bọn họ mới gặp nhau một lần, Hứa Như Vân lại là nhân vật được thiết lập như vậy, phán đoán của Lâm An Đình cũng không có gì là sai.

Nhưng lòng ta lại nghĩ, cái tên Lâm An Đình chết tiệt này sao có thể ở trước mặt ta khen nữ nhân khác xinh đẹp mảnh mai cơ chứ? Hắn có ý gì? Là cảm thấy ta quá mạnh mẽ hay sao?



Thấy ta đột ngột phát giận, Lâm An Đình hơi giật mình, nhưng ta mặc kệ hắn, không thèm nói thêm câu nào.

Vậy mà hắn cũng không thèm nói lời an ủi ta, ta vừa ngước mắt nhìn, lập tức thấy hắn đang nhìn chằm chằm ta.

Cứ nhìn thẳng một đường như vậy vào người ta.

Có vẻ muốn nói lại thôi. Truyện Nữ Cường

Ta buồn bực cau mày: “Sao nào?”

Hắn có vẻ hơi do dự một chút, nhíu màu hỏi: “Nàng… nàng như vậy là cũng thích Hứa cô nương sao?”

Ngụm máu tích tụ đã lâu của ta suýt chút nữa không kiềm mà bị được phun ra.

Ta cố gắng nhịn xuống, run rẩy hỏi: “Vì sao lại hỏi như vậy?”

“Hôm qua ở trước cửa phủ tướng quân nàng suy nghĩ cho nàng ấy như vậy, hết che chở lại còn nói giúp cho nàng ấy, hôm nay ta chỉ mới nói nàng ấy nhát gan nàng liền giận ta. Giữa hai người các nàng… có phải đã sớm quen biết nhau?”

Ta hơi nghẹn trong lòng, nhìn vẻ mặt tò mò của hắn, vừa nghi hoặc, vừa đơn thuần, vẻ mặt khó hiểu…

Là ta thua.