Rốt cuộc ta đã là người có thai.
Nhẹ nhàng vuốt ve bụng, ta vẫn đang thấy hơi khó tin.
Lâm An Đình gắp đồ ăn vào trong chén ta nói: “Ăn khi còn nóng đi.”
Lần này ta không nói gì, ngoan ngoãn cầm đũa lên ăn.
Đúng lúc này ngoài cửa có người vào báo, Hứa Như Vân đến thăm.
Ta vội cho người mười vào.
Vừa vào thấy ta đang ăn cơm, Hứa Như Vân hơi sửng sốt.
Lâm An Đình đứng lên trước, hành lễ với ả: “Đa tạ Hứa cô nương.”
Hứa Như Vân nhìn hắn bằng ánh mắt phức tạp.
Hứa Như Vân không để ý tới hắn, ngược lại chuyển hướng về phía ta.
“Lần này coi huề nhau, tỷ cũng không cần quá cảm kích.”
Ta biết Hứa Như Vân đang nói đến chuyện gài bẫy ta rồi lại cứu ta.
Tuy đó là sự thật, nhưng thái độ này nhìn thế nào cũng khiến người ta phát hỏa.
Ta nhăn mày lại, Lâm An Đình nhìn ra ta đang bất mãn, ngồi trở lại tiếp tục gắp đồ ăn cho ta nói: “Phu nhân ăn nhiều một chút, thai nhi quan trọng.”
Nghe xong Hứa Như Vân sửng sốt.
“Tỷ có thai?”
Ta đắc ý: “Không sai, sắp tới muội đây phải chuẩn bị chút lễ vật rồi.”
Hứa Như Vân lại tiếp tục giở thói xấu, không đợi mời mà tự mình ngồi vào ghế, miệng lẩm bẩm giống như thở phảo nhẹ nhõm: “May là lúc đó ta quay lại cứu tỷ.”
Nhìn bộ dạng này của Hứa Như Vân, ta cũng không khỏi thở dài.
Cô nương này ngoài miệng như bất cần, thật ra trong lòng vẫn rất để ý.
Làm chuyện trái với lương tâm, Hứa Như Vân cũng rất bất an, khó lòng bỏ xuống được.
Lúc này Thúy nhi bưng thuốc dưỡng thai lại đây, Lâm An Đình rất tự nhiên nhận lấy, thổi thổi vài cái rồi dùng muỗng đút cho ta.
Ta đang định uống, lại bỗng nhiên nghĩ đến nay đã khác xưa.
Ở trước mặt Hứa Như Vân thân mật với hắn như vậy, có khi nào làm ả thêm khó chịu không?
Ta đang nghĩ có nên giữ khoảng cách với Lâm An Đình mỗi khi có mặt Hứa Như Vân hay không, lại nghe ả cười lạnh: “Xùy, mắc ói.”
Cái gì?!
Ta lập tức muốn bộc phát muốn đứng dậy đôi co.
Lâm An Đình giữ chặt ta: “Phu nhân đừng để ý, Hứa cô nương là đang ghen ghét chúng ta ân ái đấy mà.”
Phản ứng của phu quân làm ta được xoa dịu rất nhiều.
Nhưng trải qua một trận náo loạn này, thuốc dưỡng thai bị đổ không ít.
Ánh mắt trách cứ của ta quét về phía Lâm An Đình, hoàn toàn không cảm thấy đây chính là vấn đề do mình gây ra.
Hắn nói: “Ta đi rót thêm một chén.”
Nói rồi hắn ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn ta và Hứa Như Vân.
Cả hai đều không nói chuyện.
Kỳ thật cũng không có gì để nói, ân oán giữa chúng ta, đến hiện tại đã xong xuôi hết rồi.
Im lặng một lát, ta bỗng mở miệng.
“Ngươi có muốn là nghĩa mẫu của con ta không?”
Hứa Như Vân ngơ ngác một chút, mặt mày giãn ra, ngoài miệng lại nói: “Không muốn.”
Ta siết chặt chiếc đũa trong tay: “Không, ngươi muốn!” =))))
Nàng còn chưa đáp lại, lúc này Lâm An Đình đã bưng thuốc đến.
Ta lại dùng giọng điệu nũng nịu nói với Lâm An Đình: “Phu quân~ Vừa rồi Hứa cô nương có nói muốn làm nghĩa mẫu của con chúng ta, nể tình muội ấy cứu ta, chúng ta đồng ý với muội ấy được không?”
Lâm An Đình đối với ta là nói gì nghe nấy: “Được.”
Hứa Như Vân lẳng lặng nhìn ta biểu diễn xong, đứng dậy nói: “Ta về đây, lần khác đến thăm tỷ sau.”
Dứt lời, không đợi ta giữ người, Hứa Như Vân lập tức bước ra ngoài.
Lúc này bỗng dưng Lâm An Đình buông chén thuốc trong tay, nói với ta: “Ta đi tiễn Hứa cô nương.”
Ta ngẩn người ra.
Đây là tình huống ta không nghĩ tới.
Có điều ta cũng chẳng nói thêm gì, chỉ gật đầu.
Nhìn hắn ra ngoài, trong lòng ta lại tò mò, không biết vì sao hắn bỗng dưng muốn tiễn Hứa Như Vân đi.
Tuy nói khách rời nhà, chủ nhà đưa tiễn là hết sức bình thường, nhưng Hứa Như Vân là cô nương chưa xuất các, Lâm An Đình tiễn đi chỉ sợ là… hơi bất tiện.
Ta thầm đoán già đoán non, lúc này Thúy nhi từ ngoài cửa tiến vào, mặt mày hớn hở không chút che giấu nói: “Phu nhân, Huệ Bình công chúa cho người tặng rất nhiều đồ bổ lại đây!”
Ta thất thần gật gật.
Thúy nhi không nhận thấy tâm trạng của ta bất thường, tiếp tục hí hửng nói: “Cũng may phu nhân tỉnh dậy rồi, lúc người chưa tỉnh, không biết gã sơn tặc bắt được trong rừng kia nói cái gì, mà sắc mặt của tướng quân như muốn giết người luôn vậy.”
Người nói vô tâm, người nghe có ý.
Ta bắt lấy tay Thúy nhi vội hỏi: “Cái gì trong rừng? Người nào?”
Thúy nhi nói: “Nghe nói tướng quân bắt được một gã đầu đầy máu trong rừng, là người đã bắt cóc tiểu thư, tiểu thư yên tâm, hắn đã bị tướng quân tống giam rồi.”
Ta bừng tỉnh.
Lúc này mới nhớ tới còn có gã kia.
Nói như vậy, vì sao Lâm An Đình muốn nói chuyện riêng với Hứa Như Vân, ta đã hiểu rồi.
Nghĩ vậy, trong lòng ta cảm thấy vô cùng ấm áp.
Thì ra, không chỉ có Hứa Như Vân giao quyền quyết định vụ việc đó cho ta, mà cả Lâm An Đình cũng vậy.
Dù hắn đã giải được nội tình phức tạp trong đó, cũng có phán đoán của bản thân, nhưng vẫn chờ ta tỉnh lại nghe ta nói trước, để ta đưa ra lựa chọn cuối cùng.
Hiện tại, ân oán giữa cả ba người chúng ta, xem như đã thực sự được hóa giải.
Ta vuốt ve chiếc bụng còn bằng phẳng của mình.
Chuyện phát sinh về sau, trong sách không có ghi lại, đây sẽ là câu chuyện thuộc về riêng ta.
-