Tay Xé Trà Xanh: Ta Bảo Vệ Nam Chính

Chương 17




Cũng may trò này không bắt buộc ai cũng phải tham gia, ngoài trừ ta, cũng có rất nhiêu tiểu thư phu nhân đứng bên ngoài nhìn.

Hứa Như Vân chọn trước, chính là vẽ tranh.

Ả chỉ phác họa trên giấy trắng một lát, rất nhanh đã vẽ xong một bức mỹ nhân thưởng mai đồ*, khiến mọi người đều trầm trồ khen ngợi.

*Bức vẽ Người đẹp thưởng thức hoa mai

Bên cạnh có một phu nhân lên tiếng khen: “Quả nhiên Hứa tiểu thư đây tài mạo song toàn, không ai sánh kịp.”

Hứa Như Vân khiêm tốn nói: “Phu nhân quá khen.”

Nói xong còn đắc ý liếc mắt nhìn ta một cái.

Giống như đang cười nhạo ta cái gì cũng không biết.

Ta lại bừng bừng bốc cháy.

Cứ tưởng giai đoạn này sẽ nhanh chóng qua đi bình thản, nào ngờ lại thình lình bắt được "thư" khiêu chiến.

Chuyện như vậy sao có thể nhẫn nhịn?!

Thấy mọi người đều dán mắt về phía Hứa Như Vân, ta cố ý vỗ tay, “Hưng Vinh Bá phu nhân nói không sai, tài mạo của Hứa muội muội đích thực không ai có mấy có thể bì kịp.”

Vừa vỗ ta vừa nâng cao tay lên, để cổ tay áo theo trọng lực rơi xuống, để lộ một chiếc vòng ngọc nạm vàng trên cổ tay.

Ánh mắt vài người nhìn về phía ta, người biết nhìn hàng lập tức hô lên.

“Ôi, kia không phải là vòng phỉ thúy nạm vàng phiên bản có hạn ở phường Tân Khoản sao? Toàn thành chỉ có 5 chiếc, vừa lên kệ đã có không ít đại quan quý nhân tranh nhau, là thứ có tiền cũng không mua được đó!



Lòng ta hừ lạnh.

Đương nhiên rồi, Thúy nhi nhà ta phải chầu chực xếp hàng ba ngày ba đêm mới giành được đấy!

Lời vừa được nói ra, ánh mắt mọi người đổ dồn về phía vòng ngọc trên cổ tay ta, không còn ai để ý đến Hứa Như Vân nữa.

Ta che miệng giả bộ kinh ngạc: “Hả? Món này quý giá đến vậy sao, ta thực sự không biết, ngày đó tướng quân tặng ta, ta còn cho rằng đây chỉ là một chiếc vòng bình thường…”

Người khôn ăn nói giữ chừng, để cho kẻ dại nửa mừng nửa lo…

Vì thế, mọi người lại bắt đầu trầm trồ: “Lâm tướng quân và phu nhân quả thực rất ân ái nha.”

Ta thẹn thùng mà cúi đầu, giả bộ ngượng ngùng nói: “Làm gì có.”

Sau đó, chuyện ngâm thơ vẽ tranh vẫn được tiếp tục như bình thường, chỉ là tâm tư mọi người không còn đặt hết vào đó nữa.

Hẳn là đang nghĩ về vòng ngọc trên tay ta.

Đều là phụ nữ với nhau, đương nhiên ta biết sức hấp dẫn của loại phiên bản giới hạn này là cực kì khó cưỡng.

Ta liếc nhẹ sang Hứa Như Vân một cái.

Trả cho ả một ánh mắt đắc ý.

Ả đang dùng ánh mắt căm tức trừng lại ta.

Hẳn là bị chọc tức đến phát điên rồi.



Ta đang suy nghĩ, bỗng nhiên thấy Hứa Như Vân bước đến đây.

Sự căm ghét trong mắt ả càng rõ nét.

Ả mở miệng hỏi ta: “Xem ra tỷ tỷ biết rõ tâm tư của ta đúng không?”

Ta sửng sốt.

Đương nhiên ta biết tâm tư của ả là muốn gả cho Lâm An Đình.

Ta quay đầu nhìn xung quanh, thấy mọi người đều không để ý đến bên này, cũng cười hỏi: “Lại là sao đây?”

Có vẻ ả đã sớm có chuẩn bị.

Ả cười lạnh tiếp tục nói: “Nếu đã đến mức này, Như Vân chỉ muốn nói với tỷ tỷ một câu, bất kể dùng cách gì, ta cũng sẽ không bỏ cuộc.”

Nói xong, ả rời đi.

Dáng đi của Hứa Như Vân có vẻ hơi chao đảo, xem ra lần này ả bị thương không nhẹ.

Nhưng thật lòng mà nói, tuy lần này chiến thắng đối thủ, lòng ta lại chẳng cảm thấy vui sướng gì.

Hứa Như Vân là thật lòng yêu mến Lâm An Đình.

So với Hứa Như Vân tinh thông cầm kỳ thư họa, ta đây ngoại trừ dung mạo xinh đẹp, cũng chỉ là một tiểu tiên nữ hai bàn tay trắng.

Cho nên ta rầu rĩ.

Hứa Như Vân ưu tú như vậy, muốn loại nam nhân mà không được, vì sao cứ dòm ngó nam nhân của ta?