Tay Xé Trà Xanh: Ta Bảo Vệ Nam Chính

Chương 14




Sau khi Hứa Như Vân lên xe, ta và Lâm An Đình ngồi một bên, còn ả ngồi một mình bên kia.

Khó lắm mới nắm được cơ hội tốt thế này, đương nhiên ả phải thể hiện tốt một chút.

Trước tiên là lễ độ nói cảm tạ với ta và Lâm An Đình một phen.

Đương nhiên ta không muốn phản ứng với ả.

Nhưng nếu ta không phản ứng, Lâm An Đình sẽ xuất phát từ phép lịch sự nói chuyện với ả.

Như vậy chẳng phải ả sẽ được như ý sao?

Vì vậy ta tỏ ra vui vẻ, cười nói với ả.

“Hôm nay muội muội rất xinh đẹp.” Ta nói.

“Đâu có, ta vẫn kém tỷ tỷ hoa dung nguyệt mạo* nhiều lắm.” Ả đáp.

*dung mạo xinh đẹp như hoa tươi, như trăng tròn. Mang hàm ý ca ngợi, tán thưởng

Hừ, lòng ta cười lạnh.

Còn biết lấy lui làm tiến.

Ta giương mắt nhìn ả, vừa lúc thấy ánh mắt ả tia qua đây.

Tầm mắt đan chéo nhau, tóe lửa xẹt xẹt trong không khí.



“Bộ vày này tỷ tỷ mua ở đâu vậy, rất là phù hợp với khí chất của tỷ đó.” Lần này đổi lại là ả mở lời.

Lại giống như đang khiêu chiến với ta.

Ha ha.

Ngọn lửa nhỏ trong lòng ta bùng cháy tách tách.

Ta mạnh mẽ cả đời lý nào có thể chịu thua trước ả.

Ta nở một nụ cười thẹn thùng, bắt lấy cánh tay Lâm An Đình: “Cái này ta cũng không rõ lắm, là phu quân chọn giúp ta đấy. Có thể được muội muội khen đẹp, quả nhiên phu quân ta rất có mắt nhìn đồ, đúng không phu quân~”

Lâm An Đình đột ngột bị điểm danh mà á khẩu: “…”

Hắn im lặng một lúc rồi gật đầu: “Ừ.”

Ta nhìn hắn bằng ánh mắt tán thưởng.

Phản ứng không tệ, mà tất nhiên váy này không phải là hắn mua rồi.

Lúc đi lựa, hắn nói cái nào cũng đều đẹp, chỉ biết nói câu cái gì cũng đẹp.

Không hề có chút đóng góp ý kiến nào.

Cho nên sau khi tham khảo ý kiến của Thúy nhi xong, ta tự mình mua.



Mà lần này hắn không hề nghi hoặc, lại vô cùng phối hợp với ta, ta hài lòng gật đầu.

Quả nhiên trẻ nhỏ cũng dễ dạy.

Nhìn lại Hứa Như Vân.

Nụ cười giả tạo trên mặt ả sắp không thể duy trì được nữa.

Con nít ranh, muốn đấu với ta à.

Hứa Như Vân dùng ánh mắt căm tức nhìn ta, lại đột ngột mở miệng nói: “Khương tỷ tỷ quả nhiên yêu tướng quân sâu sắc, dù ở bên ngoài cũng một lòng đặt trên người tướng quân, không hề kiêng dè ánh mắt người khác.”

Ta lập tức hiểu đây là đang mỉa mai ta.

Hứa Như Vân còn rất đơn thuần.

Ả cho rằng nói mấy câu như vậy ta đây sẽ xấu hổ sao?

Aiz, con nít ranh, ngươi đúng là hoàn toàn không biết gì về da mặt siêu dày của người hiện đại gì hết.

Ta liếc xéo ả một cái, rồi bỗng bổ nhào vào lòng Lâm An Đình, ra vẻ thẹn thùng: “Đâu có~ tại vì chàng ấy quá dính người, không chịu rời khỏi ta chút nào, nhất là mỗi tối…”

Ta nhìn thấy Hứa Như Vân đã tức đến phát run lên rồi.

Làm như nhận ra mình lỡ lời, ta vội che miệng cười hỏi Lâm An Đình: “Ái chà, mấy chuyện như vậy có thể nói được không?”

Mặt Lâm An Đình đờ đẫn, hắn khẽ thở dài. “Không sao.”