Chương 110: Đại nhất thống 1
Kể từ khi Cảnh Thịnh tiến hành cải cách triều chính, thành lập ra Tây Sơn Cố Mệnh Phủ, các buổi chầu sớm đã được bãi bỏ. Tây Sơn Cố Mệnh Phủ hoạt động tựa như một nội các chính phủ, nhà vua mặc dù vẫn nắm quyền lực tuyệt đối trong những quyết sách quan trọng nhưng đã không còn phải lao lực giải quyết tấu chương những việc lông gà vỏ tỏi, hình thức ban đầu của một nhà nước quân chủ lập hiến đã được dựng nên.
Cách một khoảng thời gian cố định, buổi chầu sớm vẫn được diễn ra, chủ yếu là để Cảnh Thịnh có thể nắm được những báo cáo và thành quả cố định của triều đình, nắm giữ tình hình phát triển của các địa phương để tránh tình trạng bị Cố Mệnh Phủ che mắt, ngoài ra Cảnh Thịnh cũng có thể triệu tập buổi chầu bất cứ lúc nào chỉ bao gồm các quan thượng thư đứng đầu các bộ và các tướng lĩnh cấp cao để tuyên bố những việc quan trọng mang tầm cỡ quốc gia nếu có.
Ngày hôm nay, Cảnh Thịnh đột nhiên triệu tập buổi chầu sớm là để thông báo một chuyện vô cùng quan trọng đó là chiến dịch Đại nhất thống.
Trên chính điện, nơi diễn ra buổi chầu, các vị đại quan bận sắc phục uy phong lẫm lẫm, người nào người nấy sắc mặt vô cùng nghiêm túc bởi vì bọn họ biết rõ mỗi khi nhà vua bất ngờ triệu tập như thế này thì đều có chuyện lớn sắp sửa xảy ra, đúng như các vị đại quan đã đoán trước, tin tức Nguyễn Ánh đ·ã c·hết khiến cho mọi người rung động không thôi, kẻ thù một mất một còn của Tây Sơn đ·ã c·hết, như vậy tiếp theo chính là chuyện thiên hạ thống nhất.
Các vị đại quan Tây Sơn rất tin tưởng vào thực lực của nhà Tây Sơn qua các năm, quốc lực mạnh lên từng ngày bọn họ đều tự mình đóng góp và nhìn ở trong mắt cho nên các vị đại quan rất tin tưởng vào một chiến thắng chắc chắn của nhà Tây Sơn.
Sự rung động từ c·ái c·hết của Nguyễn Ánh qua đi, còn lại chính là sự hưng phấn, thiên hạ thống nhất nghĩa là quyền lợi và địa vị của bọn họ sẽ tăng. Đối với chuyện này, Cảnh Thịnh đã sớm nghĩ thông, ở trên đời này chỉ có lợi ích mới có thể đoàn kết mọi người lại một chỗ, chỉ có lợi ích mới có thể khiến cho con người ta phấn khởi chiến đấu, chân lý vĩnh viễn là như vậy, người tài giỏi chiếm lấy lợi ích hợp lý cũng không có gì chỉ cần họ bỏ ra sự cống hiến xứng đáng cho đất nước thì Cảnh Thịnh rất lấy làm vui lòng.
Cảnh Thịnh nói ra kế hoạch Đại nhất thống, trên dưới triều đình không hề có một tiếng phản đối, tất cả đều nhất trí lạ thường. Bây giờ đã gần đến tết, Cảnh Thịnh quyết định noi theo tiên hoàng Quang Trung, quyết định tiến đánh quân Nguyễn vào đúng dịp tết khi hoa đào nở rộ, gió xuân nổi lên.
Cảnh Thịnh hạ chỉ cho Thượng thư Ngô Thì Nhậm chịu trách nhiệm viết hịch, thảo phạt quân Nguyễn.
Nhà vua ra lệnh một tiếng, cỗ máy c·hiến t·ranh của Tây Sơn bắt đầu vận hành, trên triều đình, dưới dân chúng, người người khí thế ngất trời, trong các quán trà rượu, chủ đề bàn luận đều là nói về cuộc chiến Đại nhất thống sắp đến.
Gió mây cuộn trào, các thế lực, các nhà bắt đầu suy tính tương lai cho mình.
Kinh thành Gia Định.
Nhà Tây Sơn có đại động tác điều chuyển q·uân đ·ội và khí thế chuẩn bị cho c·hiến t·ranh lớn như thế thì không có cách nào tránh khỏi con mắt thám tử của quân Nguyễn. Tin tức c·hiến t·ranh truyền về đến Cơ Mật Viện, Đặng Trần Thường là người đầu tiên nắm được.
Nhìn thấy quy mô hai mươi vạn q·uân đ·ội Tây Sơn đang được huy động để chuẩn bị Nam tiến, Đặng Trần Thường vừa kh·iếp sợ vừa lo lắng, từ trước đến giờ Cơ Mật Viện luôn theo dõi sát sao tình hình Tây Sơn, chưa bao giờ lơ là.
Kể từ sau khi bại trận ở Phú Xuân, quân Nguyễn ngày càng sa sút nghiêm trọng khó mà gượng dậy nổi, nhờ có dư uy của Nguyễn Ánh mà không bị tan rã, ngày nay Nguyễn Ánh c·hết rồi, ấu chúa còn bi bô tập nói, trong cung mấy người phụ nữ không thể khiến cho quân tướng tin phục, lúc này giặc Tây Sơn lại hung hăng mà đến với khí thế ngất trời tựa như dòng l·ũ l·ớn muốn cuốn phăng hết thảy, cơ nghiệp này như nến tàn lung lay trước gió.
Đặng Trần Thường không dám chậm trễ, vội vàng nhanh chóng cho người mời các vị quan phù chính đại thần vào cung nghị sự.
Trong Vương cung, Vương phi Tống Thị Lan vẫn còn đau buồn vì c·ái c·hết của Nguyễn Ánh, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, đứa con trai duy nhất còn lại của nàng cùng với chồng nàng đều lần lượt bỏ nàng mà đi, nỗi đau này khiến cho tâm trí của nàng sụp đỗ. Vương phi Tống Thị Lan vì quá thương tâm cũng ngã bệnh theo Vương thái phi Tống Thị Hoàn, nằm liệt giường không dậy nỗi, t·ang l·ễ của Nguyễn Ánh do một tay Tả vương phi Trần Thị Đang xử lý.
Lúc này, Nguyễn Ánh mới vừa được hạ táng không lâu, lăng mộ vừa mới khởi công, lễ lên ngôi Vương của Nguyễn Phúc Đảm vẫn chưa được tổ chức chính thức nhưng Tả vương phi Trần Thị Đang vẫn buông rèm nh·iếp chính, chưa ngồi lên vị trí chí cao thì chưa biết khổ, khi ngồi lên rồi mới biết nó không dễ dàng, Trần Thị Đang phải chịu rất nhiều áp lực vượt quá khả năng của nàng, nếu như không có quan tham mưu Đặng Đức Siêu, Thượng tướng quân Nguyễn Huỳnh Đức cùng Đặng Trần Thường trung thành tận tâm giúp sức, nàng đã sớm bị sứt đầu mẻ trán.
Bên ngoài vương cung, bước chân dồn dập, ba cỗ kiệu lớn đồng thời xuất hiện, ba vị quan phù chính đại thần hiện thân gặp mặt cùng cầu kiến Tả vương phi Trần Thị Đang.
Sau khi xử lý chính sự, Tả vương phi Trần Thị Đang mới vừa tranh thủ nghỉ ngơi được một lúc thì nghe người hầu chạy vào báo có ba vị quan phù chính đại thần muốn gặp, trái tim nàng liền thắt lại một cái, ba người này đột ngột vào cung lúc này ắt có chuyện quan trọng xảy ra, điều này khiến cho trong lòng Trần Thị Đang cảm thấy thấp thỏm bất an.
Trần Thị Đang cầm lấy tách trà bên cạnh uống cạn một hơi, nực cười thay, trước kia nàng là một người vô cùng ham muốn quyền lực nhưng khi đã có nó trong tay rồi, nàng lại không hề cảm thấy thoả mãn vui vẻ mà suốt ngày cứ thấp thỏm bất an, sợ có điều gì vượt quá khả năng của nàng xảy ra, đến tận lúc này, nàng mới có thể cảm nhận được sự khổ tâm của chồng nàng. Trước kia, Trần Thị Đang chỉ nhìn thấy Nguyễn Ánh ngồi trên ngôi vương oai phong lẫm liệt chứ có biết đầu nó lại có nhiều điều lao tâm lao lực như vậy.
Ba vị quan phù chính đại thần tiến cung là chuyện lớn, Tả vương phi Trần Thị Đang lập tức dẫn theo tiểu Vương gia Nguyễn Phúc Cảnh đi đến chính điện.
Đặng Đức Siêu, Đặng Trần Thường cùng Nguyễn Huỳnh Đức nhìn thấy thân hình nhỏ bé của Nguyễn Phúc Đảm ngồi trên ngôi cao, ánh mắt ngây thơ liếc nhìn bốn phía, trong lòng cả ba người đều không khỏi cảm thấy sầu lo, đều âm thầm thở dài cảm thán.
Đặng Đức Siêu dẫn đầu mọi người thi lễ quân thần:
-Chúng thần tham kiến Vương gia, tham kiến Tả vương phi! Vương gia cùng Vương phi thiên tuế!
Tả vương phi Trần Thị Đang ngồi ở phía sau tân Vương, cách một tấm rèm thưa bằng ngọc, nhìn các quan thi lễ quân thần, sau đó nhẹ giọng nói:
-Các vị khanh gia bình thân!
Mọi người tạ ơn, lục tục về chỗ.
Đặng Đức Siêu cùng Nguyễn Huỳnh Đức nhìn về phía Đặng Trần Thường.
Không để mọi người chờ đợi, Đặng Trần Thường vội tiến lên báo tin dữ, quân Tây Sơn đang rầm rộ chuẩn bị nam tiến, lần này Cảnh Thịnh huy động lên tới hai mươi vạn quân tinh nhuệ chia làm ba đường thuỷ bộ do các tướng lĩnh nổi danh của nhà Tây Sơn chỉ huy như Phạm Công Hưng, Trần Quang Diệu, Bùi Thị Xuân, Lê Văn Hưng, Vũ Văn Dũng, Nguyễn Văn Huấn...
Hai mươi vạn quân tinh nhuệ Tây Sơn lần này không giống như trước kia, là quân tinh nhuệ được thường xuyên huấn luyện và trang bị v·ũ k·hí đạn dược đầy đủ, sức chiến đấu cực mạnh. Sư tử vồ thỏ cũng dùng hết toàn lực, lần này quân Tây Sơn đã cho thấy quyết tâm thống nhất đất nước của mình.
Tả vương phi Trần Thị Đang nghe Đặng Trần Thường nói xong, sắc mặt tái nhợt không còn một giọt máu, nàng cố gắng trấn tĩnh nhưng giọng nói run rẫy đã tố cáo nàng:
-Giặc Tây Sơn quá hung mãnh...các vị...các vị đại thần có lương sách ứng đối?
P/S: Dạo này tác bận kiếm xiền lo cho gia đình, dành thời gian dạy con học và hơi bí ý tưởng, truyện sẽ ra chậm nhé.