Chương 101: Cái chết của Nguyễn Phúc Cảnh 2
Nguyễn Huỳnh Đức không dám giấu diếm việc Thái tử Nguyễn Phúc Cảnh mắc trọng bệnh, y tức tốc viết một bản tấu chương gửi cho Nguyễn Ánh, đồng thời cho người hộ tống đưa Nguyễn Phúc Cảnh từ Diên Khánh về Gia Định.
Nguyễn Phúc Cảnh được quân lính hộ tống ngày đêm nhưng kịp về đến Gia Định thì đã mất vì bạo bệnh, lúc Nguyễn Ánh nhận được hung tin thì sững sờ không thôi, trong lòng vừa đau xót vừa nổi giận. Đau xót là vì Nguyễn Phúc Cảnh chính là đứa con mà hắn thương yêu nhất, nổi giận là vì đứa con này không nên thân, đường đường là thái tử vậy mà c·hết vì căn bệnh hoa liễu.
Vương hậu Tống Thị Lan hay tin Nguyễn Phúc Cảnh mất, ngày đêm lấy nước mắt rửa mặt, trốn ở trong thâm cung tự bế, ông trời đãi nàng thật bất công, khiến cho kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh, tất cả những đứa con của nàng đều c·hết, để lại một mình nàng cô đơn trên thế gian này.
Cái c·hết của Thái tử Nguyễn Phúc Cảnh làm rung động triều đình nhà Nguyễn, trong cơn thịnh nộ, Nguyễn Ánh hạ lệnh phế bỏ chức tước của Nguyễn Huỳnh Đức, bắt gã hạ ngục điều tra, toàn bộ người hầu và vị quan Ngự Y được phái tới chăm sóc cho Nguyễn Phúc Cảnh đều bị xử tội chém vì thất trách. Sự tình liên quan đến c·ái c·hết của Nguyễn Phúc Cảnh giao cho Đặng Trần Thường và Xu Mật Viện điều tra làm rõ chân tướng.
Đám tang của Nguyễn Phúc Cảnh được tổ chức rất lớn sau đó, người trong thiên hạ chỉ biết rằng Nguyễn Phúc Cảnh bị mất là do bạo bệnh, căn bệnh đậu mùa, chuyện này là do triều đình dán bố cáo.
Đặng Trần Thường nhận lệnh điều tra chuyện này, y hiểu rõ tính tình Nguyễn Ánh, lập tức cho người thủ tiêu toàn bộ những kẻ liên quan, những kể biết được nguyên nhân thực sự dẫn đến c·ái c·hết của Thái tử Nguyễn Phúc Cảnh để diệt khẩu, tránh cho tin tức tiết lộ ra ngoài làm ảnh hưởng danh dự của Nguyễn Ánh.
Nguyễn Huỳnh Đức tạm thời bị hạ ngục, thành Diên Khánh lại về tay Võ Tánh, Nguyễn Ánh không còn lựa chọn nào khác ngoài phái Võ Tánh trở lại nắm giữ quân quyền phòng thủ Diên Khánh, đây là phòng tuyến quan trọng ngăn chặn bước tiến của quân Tây Sơn, không có đại tướng trấn giữ là không thể.
Thái tử Nguyễn Phúc Cảnh ra đi đột ngột vì bạo bệnh, Tả Cung Tần Trần Thị Đang cứ ngỡ là mình đang mơ, vốn dĩ nàng tốn trăm phương ngàn kế thu phục Đặng Trần Thường là muốn y giúp nàng diệt trừ Nguyễn Phúc Cảnh nhưng nàng thật không ngời đến, Nguyễn Phúc Cảnh còn trẻ như vậy lại có thể mất vì bạo bệnh, ngay cả ông trời cũng giúp cho nàng.
Tả Cung Tần Trần Thị Đang không giấu nỗi sự vui sướng trong lòng nhưng bề ngoài vẫn tỏ ra đau lòng hết sức, chỉ khi bên cạnh nàng không có ai, nàng mới có thể cười lên vui vẻ. Sự vui sướng qua đi, Tả Cung Tần Trần Thị Đang vẫn ngồi ngẫm nghĩ lại về c·ái c·hết của Nguyễn Phúc Cảnh, nàng vẫn cảm thấy ở trong chuyện này có chút gì đó không đúng, Nguyễn Phúc Cảnh vô duyên vô cớ mất vì bạo bệnh mà điều này là do triều đình công bố ra ngoài, nếu là như vậy thì làm sao Nguyễn Ánh lại không cho Vương hậu Tống Thị Lan đi nhìn mặt con lần cuối, ở trong c·ái c·hết của Nguyễn Phúc Cảnh chắc chắc có điều gì đó khuất tất.
Tả Cung Tần Trần Thị Đang suy đoán một hổi liền quyết định không đoán mò nữa, mặc kệ là nguyên nhân gì dẫn đến c·ái c·hết của Nguyễn Phúc Cảnh, người được lợi nhất vẫn là nàng và con của nàng, chuyện trước mắt nàng cần làm là tìm cách để cho con nàng có thể thuận lợi bước lên vị trí thái tử, đây mới là chuyện quan trọng nhất, còn lại những chuyện khác chỉ là râu ria.
Nguyễn Huỳnh Đức đợi ở trong ngục một khoảng thời gian ngắn rồi cũng được phóng thích, y được các đồng liêu ở trong triều xin tội cho, Nguyễn Ánh cũng thuận thế mà thả Nguyễn Huỳnh Đức. Nguyễn Huỳnh Đức là một trung thần có nhiều công lao, Nguyễn Ánh cũng không thể cứ thế phán tội c·hết cho y, dù sao lúc này quân Nguyễn vẫn cần được củng cố nhân tâm, thế nhưng tội tắc trách của Nguyễn Huỳnh Đức là không thể bỏ qua, y tạm thời bị bãi quan ở nhà chờ đợi Lại Bộ tái bổ nhiệm.
Nguyễn Huỳnh Đức vui mừng dập đầu tạ ơn, kết quả như thế này y đã đoán được từ lâu, trong lòng không oán trách.
Đặng Trần Thường lúc này đang ngồi uống rượu một mình trong phủ, thái tử Nguyễn Phúc Cảnh c·hết rồi, c·ái c·hết của y khiến cho Đặng Trần Thường cảm thấy phải tự chúc mừng một phen. Nguyễn Phúc Cảnh c·hết đồng nghĩa với việc m·ưu đ·ồ của Đặng Trần Thường và Tả Cung Tần Trần Thị Đang đã bước gần đến thành công, một tương lai rộng mở đang chờ đợi gã.
Tả Cung Tần Trần Thị Đang muốn đưa con của nàng lên ngôi thái tử thì chắc chắn phải cần rất nhiều người ủng hộ, việc này có rất nhiều chỗ trống để Đặng Trần Thường thao tác nhằm đạt được lợi ích lớn nhất. Đối với nguyên nhân dẫn đến c·ái c·hết của Nguyễn Phúc Cảnh, Đặng Trần Thường quyết định giấu thật sâu ở trong lòng, tất cả những kẻ liên quan đến chuyện này đã bị gã trừ khử để bịt đầu mối, trừ khi là Đặng Trần Thường tự mình nói ra chứ nếu không thì trên đời này sẽ không ai biết được.
Mặc dù trước kia, Tả Cung Tần Trần Thị Đang đã bóng gió gợi ý cho Đặng Trần Thường tìm cách hại c·hết Nguyễn Phúc Cảnh lấy đó lập công lớn nhưng Đặng Trần Thường hiểu rất rõ lòng người, gã phải chừa đường lui cho mình, nhất quyết không liên quan gì tới c·ái c·hết của Nguyễn Phúc Cảnh để tránh cho Tả Cung Tần Trần Thị Đang nghi kỵ đề phòng gã.
Thành Diên Khánh.
Lúc này, Bình tây tướng quân Võ Tánh đã trở lại nắm lấy quân quyền thay Nguyễn Huỳnh Đức trấn thủ Diên Khánh, ngồi ở vị trí quen thuộc, Võ Tánh không khỏi thổn thức cảm khái ở trong lòng. Vật đổi sao dời, nơm nớp lo sợ, cuối cùng Võ Tánh lại được trở lại vị trí cũ, lại được Nguyễn Ánh trọng dụng một cách bất ngờ.
Được Nguyễn Ánh tái tin tưởng và trọng dụng nhưng Võ Tánh nghĩ đến tình thế khó khăn của nhà Nguyễn hiện nay mà không có cách nào lạc quan lên được. Thái tử Nguyễn Phúc Cảnh vậy mà lại c·hết đột ngột vì bạo bệnh. Khoảng thời gian gần đây, quân Nguyễn luôn ở thế yếu so với quân Tây Sơn, thuỷ quân của quân Nguyễn đã hoàn toàn bị mất đi năng lực tác chiến, các vùng đất ven biển thường xuyên bị quân Tây Sơn quấy phá mà quân Nguyễn không thể làm được gì, con đường giao thương hàng hải đã bị cắt đứt, quân Nguyễn chỉ có thể co cụm phòng thủ trên đất liền.
Mấy tháng nay mặc dù được mùa nhưng do sưu cao thuế nặng, hầu hết những người dân nào bỏ trốn được về phía Tây Sơn đã bỏ trốn, những người còn ở lại thì trong lòng tràn ngập bất mãn, điều này cực kỳ nguy hiểm bởi chỉ cần quân Tây Sơn đánh tới thì sẽ có rất nhiều người nổi dậy ủng hộ quân Tây Sơn. Nguyễn Ánh cho dù biết việc sưu cao thuế nặng là rất có hại nhưng hắn không thể không làm như vậy để tái lập và duy trì q·uân đ·ội.
Có điều, việc Võ Tánh lo lắng hơn nữa là tình trạng thiếu thốn v·ũ k·hí đạn dược bắt đầu xuất hiện, lúc trước nhờ có lực lượng thuỷ quân mạnh mà quân Nguyễn có thể khống chế một đường bờ biển dài phía nam, nhờ đó quân Nguyễn mới có thể tiến hành giao thương buôn bán với các thương nhân người nước ngoài để mua đạn dược súng ống cũng như các nguyên liệu cần thiết cho việc chế tạo v·ũ k·hí, lúc này việc buôn bán với các thương nhân người nước ngoài bị gián đoạn, nguồn cung v·ũ k·hí bị cắt đứt, xưởng chế tạo thuốc nổ đúc súng đúc đạn của quân Nguyễn đã giảm mạnh sản suất.
Giờ đây, quân lính bắn một viên đạn là thiếu một viên đạn, việc tiết kiệm đạn dược khiến cho binh lính không được tập luyện thường xuyên, mà súng hoả mai lại khó thao tác, tình hình này nếu như cứ kéo dài mãi sẽ kéo lùi sức chiến đấu của q·uân đ·ội, nếu là như vậy quân Nguyễn làm sao có thể thủ vững được trước những đợt t·ấn c·ông như vũ bão sắp đến của quân Tây Sơn.
Đủ loại khả năng cho thấy, quân Nguyễn đang trên đà sụp đỗ nếu không kịp thời thay đổi tình hình.
Võ Tánh nghĩ đến đây, trong lòng lại âm thầm thở dài một tiếng, quân Nguyễn muốn lật ngược thế cờ chuyển biến tốt đẹp sao mà khó, đại thế đã mất, quân Tây Sơn hiện tại không còn nội đấu lại bền chắc như thép, làm đâu chắc đó, từng bước ép sát, bọn họ đang đợi thời cơ, một khi quân Nguyễn có dấu hiệu suy yếu mất khống chế thì quân Tây Sơn sẽ lập tức t·ấn c·ông dồn dập.