Tây Sơn Cảnh Thịnh Triều Đại Mới
Khi Thịnh đến nơi, có rất nhiều chiến binh đang đứng canh ngoài khu lều trại. Một người ra nói.
-Thủ lĩnh yêu cầu tất cả mọi người ở bên ngoài. Chỉ Thủ Lĩnh Đại Việt vào cùng hai người thôi.
Thịnh quay sang viên chỉ huy
-Bảo mọi người ở ngoài này, ta cùng Tcato vào là được rồi.
Thịnh xuống ngựa cùng Tcato thong dong đi vào căn lều to nhất, Thủ Lĩnh Sói Đỏ đứng chờ ở bên ngoài. Nhìn Thịnh thủ lĩnh Sói đỏ ngạc nhiên vì Thủ Lĩnh Đại Việt lại là người da vàng không phải người da trắng như hắn tưởng tượng. Sau khi vào lều phân ngôi chủ khách xong, Sói Đỏ hỏi.
-Không biết Thủ Lĩnh Đại Việt muốn gặp ta có việc gì.
Thịnh nhìn thẳng vào Sói Đỏ và nói.
-Nếu ta giúp ngươi trở thành thủ lĩnh các bộ tộc vùng California thậm chí toàn bộ nước Mỹ thì ngươi báo đáp ta thế nào.
Sói Đỏ nói.
-Mơ mộng viển vông, nếu ta thống nhất được vùng này đã khó, toàn nước Mỹ thì quân đội Mỹ có nhằm vào ta không. Hiện tại những trận đánh lớn người Da đỏ chưa bao giờ thắng quân đội Mỹ, vì họ có đại bác, súng trường nhiều. Chúng ta chỉ có cung, lao và ít súng trường không thể thắng được dù chúng ta có đông hơn họ đi nữa. Tuy nhiên ta cho rằng nếu bắt giữ ngươi thì tiền chuộc của ngươi đủ cho ta sống cuộc sống no đủ.
Thịnh cười.
-Ngươi cứ thử xem, nếu đã đến đây ta cũng cho chuẩn bị, tuy nhiên ta tin vào uy tín của thủ lĩnh Sói Đỏ. Nếu như ta cung cấp cho ngươi vũ khí mạnh hơn quân đội Mỹ thì sao.
Sói Đỏ mắt sáng lên.
-Có phải loại súng bắn liên thanh không, lần trước loại súng đó hạ chúng ta rất nhiều kỵ binh, và loại súng bắn mạnh như đại bác nữa, nếu chúng ta có cái đó thì sẽ không sợ quân đội Mỹ. Tuy nhiên còn vấn đề lương thực hiện chúng ta đang sống du canh du cư lại không kiếm được bãi săn bắn lớn nên không tích trữ lương thực đủ nhiều để có thể chiến tranh lâu dài được, chỉ có thể vừa cướp bóc vừa đánh nhau.
— QUẢNG CÁO —
Thịnh lấy ra một tấm bản đồ nước Mỹ, anh chỉ vùng đất các bang sau này là Nevada, Utah, Arizona, New Mexico lúc này đang thuộc Mexico và nói.
-Vùng đất này đang thuộc Mexico ta sẽ giúp các bộ tộc Da đỏ giành lấy vùng đất này. Đây là vùng đất hứa dành cho người Da đỏ toàn bộ nước Mỹ, các ngươi được tự do canh tác, săn bắn không bị người da trắng tranh giành nữa, ngươi sẽ là thủ lĩnh bộ lạc lớn nhất ở miền đất đó.
Sói đỏ suy nghĩ là một kẻ nhiều tham vọng hắn cảm thấy đây là một cơ hội cho mình, tuy nhiên y biết không ai cho không ai cái gì nên hắn hỏi.
-Nếu ta đồng ý, thì đổi lại ta phải giúp ngươi cái gì.
-Ta muốn thành Đại thủ lĩnh vùng đất hứa đó, ngươi sẽ là bộ lạc lớn nhất nếu phò tá cho ta, với sự trung thành ngươi yên tâm hưởng vinh hoa phú quý, còn nếu ngươi phản bội thì nên nhớ, những gì ta cho ngươi thì cũng có thể lấy lại.
Sói đỏ thắc mắc
-Nếu ta từ chối thì sao.
-Thì ta sẽ tìm bộ lạc khác, ta nghĩ họ sẽ không từ chối đề nghị hấp dẫn này.
Sói Đỏ chợt nhớ lại những ánh mắt khinh bỉ của các tộc trưởng lớn nhất khi hắn đến xin thêm lương thực, hoặc nhường một phần bãi săn để hỗ trợ cho bộ lạc hắn bị từ chối hắn gật đầu.
- Ta đồng ý, với điều kiện ngươi phải giúp đỡ cho bộ tộc ta lương thực để qua mùa đông này, và huấn luyện chiến binh của ta sử dụng thành thạo vũ khí của ngươi.
Thịnh đồng ý sẽ về cho người chuyển lương thực đến cho Sói Đỏ, sau đó Sói Đỏ mời Thịnh ở lại cùng dùng bữa tiệc ăn mừng sự hợp tác giữa hai bên. Buổi chiều hôm đó Thịnh cùng các binh sĩ Đại Việt cùng các chiến binh Da đỏ giao lưu thi tài bắn súng, cưỡi ngựa. Các chiến binh Da đỏ như trời sinh trên lưng ngựa họ cưỡi ngựa thành thạo không cần bộ yên cương, nên binh sĩ Đại Việt không thắng được. Phần bắn súng với súng trường kiểu cũ viên một họ bắn trúng mục tiêu là cái đĩa từ cự một trăm mét. Còn binh lính Đại Việt dùng súng mosin bắng trúng mục tiêu từ cự ly ba trăm mét, thậm chí ném đĩa lên trời bắn trúng liên tiếp ba chiếc đĩa với khoảng cách hai trăm mét.
Mắt Sói Đỏ sáng lên, y thấy rõ uy lực của súng trường Đại Việt. Thịnh hứa sẽ để lại mười người để huấn luyện cách sử dụng vũ khí cho bộ lạc của y.
Tối hôm đó bên ánh lửa bập bùng những chiến binh da đỏ nhảy múa những vũ điệu săn bắn trên đồng cỏ, trên đầu họ đội những đầu chó sói hoặc bò rừng. Sau khi họ và những chiến sỹ Đại Việt cùng giao lưu uống rượu Whisky của Thịnh mang đến để thắt chặt tình hữu nghị giữa hai dân tộc mà quê hương cách nhau hàng nghìn cây số thì những cô gái da đỏ ra múa những điệu múa khỏe khoắn. Nhìn những binh lính của mình say mê nhìn những cô gái Thịnh hiểu tâm tư của họ hơn hai năm xa quê hương, thường xuyên ở trang trại ít được gặp các cô gái nên anh cười nói.
— QUẢNG CÁO —
-Ai xung phong lấy gái da đỏ ta sẽ bỏ tiền tổ chức lễ cưới cho.
Tất cả binh lính cười rộ lên, sự giao lưu giữa hai bên làm cho họ vơi đi nỗi nhớ nhà và gắn bó hơn với mảnh đất mới này. Hôm đó Thịnh và rất nhiều người uống rượu say, sáng hôm sau toàn bộ quân Đại Việt đều dậy muộn Thịnh thông cảm nên không mắng quân mình, mọi người trở về trại chỉ có mười người tình nguyện ở lại để huấn luyện đội chiến binh Da đỏ. Nhờ sự giúp đỡ của Thịnh bộ tộc chim Ưng sé vượt qua ba tháng mùa đông với lương thực sung túc. Ngoài ra trong thời gian đó nhưng chiến binh Da đỏ sẽ được huấn luyện để sử dụng thành thạo các loại vũ khí kiểu mới. Thịnh hứa cho họ ba nghìn khẩu súng và năm khẩu súng cối 81, năm khẩu súng máy.
Trở về trang trại, hôm sau Thịnh quyết định đi thăm thú bãi đào vàng của người dân đến Scramento nhân tiện tìm mấy người quen như Max xem có ở lại đào vàng không. Anh cải trang mang theo Tcato và năm người lính hộ tống, đi hơn hai mười cây số thì đến một quả đồi. Một đám người bận sơ mi đỏ lúi húi, lố nhố ở chân một ngọn đồi xanh, nhìn từ xa trông như những bông hoa đỏ trên bãi cỏ. Một người lính giới thiệu.
-Tới mỏ rồi, thưa ngài.
Ở đây lâu họ biết một vài tiếng lóng của dân đào vàng như gulch chỉ chỗ những người đào vàng cắm trại, color chỉ đất có chứa vàng …Khi tới chỗ người đào vàng thứ nhất họ đứng lại nhìn một lúc lâu. Người đó có vẻ bực mình chửi thề, chắc từ sáng tới giờ chưa kiếm được hạt vàng nào.
Họ lại một chỗ khác, ngừng trước một hố hẹp, và sâu độ ba thước, ở dưới một ông lão đang lúi hút đào vàng. Thịnh hỏi giọng nhẹ nhàng.
-Có khá không ông lão ?
Ông lão chỉ hơi ngửng lên, chùi mồ hôi trên trán rồi cúi xuống tiếp tục đào mà không đáp. Một người nói kháy.
-Chắc khá lắm rồi nên ông mới không trả lời mình.
Lần này ông lão chẳng buồn ngẩng đầu lên nữa mà chỉ “ Hừ “ một tiếng. Tiếng “Hừ” đó như từng lòng đất phát ra. Thịnh vẫn giữ giọng nhẹ nhàng.
-Ông nghỉ tay một chút làm một cối thuốc với chúng tôi nào.
— QUẢNG CÁO —
Lần này ông đứng thẳng người lên vào bảo.
-Thuốc đâu, liệng xuống đây cho tôi.
Thịnh liệng túi thuốc xuống, ông chậm rãi nhồi đầy ống điếu rồi tung túi thuốc lên trả. Thịnh trách.
-Ông không lịch sự chút nào hết.
-Trời ơi ! các chú có làm mửa mật như lão rồi mới biết, không có thì giờ để nói chuyện tán gẫu. Bộ các chú mới tới hả ? Kiếm một chỗ nào đó mà đào đi, đừng quấy rầy người ta nữa.
Thịnh hỏi “ Kiếm chỗ nào hả ông lão ?”
-Muốn kiếm đâu thì kiếm. Chỗ nào chưa có người đào ấy.
-Vậy chúng tôi đào chỗ này, gần ông được không ?
-Ít nhất phải cách chỗ lão bốn thước ! Nếu không thì chỉ làm phí một viên đạn của lão thôi.
Thịnh thấy mỗi người ở đó đào được bao đất lại ra bờ sông ngồi đãi, có người may mắn được hạt vàng, có người không được mảnh vào lại quay lại tiếp tục đào. Cách khai thủ công như vậy hiệu suất rất thấp, bên trang trại dùng cách khai thác vàng bằng máng đãi mỗi ngày trung bình một nhóm 3 - 4 người dùng máng có thể đãi được không 8 - 10m3 đất đá có chứa vàng, lại đúng nơi có trữ lượng lớn lên mỗi năm kiếm được mười tấn vàng.