Tây Sơn Cảnh Thịnh Triều Đại Mới
Bốn tháng sau trận Waterloo, trên một con phố sầm uất ở Anh một chủ cửa hàng thời trang đến từ Hà Lan đang tấp nập khách. Cửa hàng này chỉ bán quần áo phụ nữ và giá rẻ hơn thị trường nên rất thu hút các nữ sinh viên vì phong cách trẻ trung và giá rẻ. Một trong những khách quen của cửa hàng là Jane cô sinh viên đại học Cambirdge. Cửa hàng gần nhà cô, ông chủ cửa hàng là Gullit lại rất thoải mái với Jane, nhiều hôm mua về cô cảm thấy không thích lại mang ra đổi ông chủ vẫn đồng ý. Thỉnh thoảng những lúc rảnh rỗi ông chủ cửa hàng cũng nói chuyện phiếm với cô, khi biết cô hay tham gia các hoạt động từ thiện ông chủ cửa hàng tỏ ra ngạc nhiên vì mình cũng là người rất thích đóng góp cho các chương trình từ thiện. Từ đó ông ta tỏ ra hào phóng đóng góp cho Jane. Như mọi lần hôm nay cuối tuần Jane lại rảnh rỗi ghé qua cửa hàng vì dạo này bạn thân cô Linda hay đi chơi với Thịnh. Trong lúc rảnh rỗi ông chủ cửa hàng ra bắt chuyện.
-Jane tôi có một ý này định hỏi ý kiến cô.
Jane vui vẻ nói
- Ông chủ nói đi.
Gulit nói
-Tôi thấy sau trận Waterloo có rất nhiều góa phụ rất đáng thương, tôi muốn nhờ cô đứng ra tổ chức mội buổi dạ tiệc để quyên góp một số tiền giúp đỡ họ. Tôi sẽ bỏ tiền tài trợ toàn bộ, và hiến một số đồ cổ để giúp cô đấu giá
Jane ngạc nhiên nói.
-Oh ý kiến của ông rất hay, tại sao tôi lại không nghĩ ra nhỉ. Để tôi chuẩn bị đã tôi nghĩ hai tuần nữa là ta có thể tổ chức được.
Gulit nói
-Theo tôi cô phải mời một số nhân vật có uy tín hoặc danh tiếng có tham dự trận đánh đó thì bữa tiệc càng nhiều người tham gia.
— QUẢNG CÁO —
Jane nói
-Tôi không quen tướng lĩnh nào bên quân đội có tham gia trận đó.
Gulit chợt nhớ ra
-Hình như lần trước cô có dẫn một cô bạn tên là Linda thì phải, tôi nhớ không nhầm Linda là con gái của ngài hầu tước Arthur Wellington chỉ huy trận đó thì phải.
Jane la lên
-Tại sao tôi không nhớ ra nhỉ, cám ơn ông tôi sẽ nhờ bạn tôi. Tôi chắc Linda sẽ tham dự vì bạn ấy rất tốt bụng.
Sau khi mua xong quần áo Jane vui vẻ ra về và hẹn sẽ thông báo sớm cho Gulit kế hoạch, cô không biết rằng sau khi cô đi Gulit nhìn sau lưng cô ánh mắt lỏe lên đầy bí hiểm.
Hai tuần sau đến hẹn Jane qua lấy đồ và nốt phần tiền Gulit đã tài trợ, sau khi cô vui vẻ ra về thì Gulit lập tức cho đóng cửa hàng. Lúc này có hai vị khách một nam một nữ đi vào. Gulit ra chào và nói.
-Rất tiếc hôm nay chúng tôi đóng cửa sớm, hẹn quý khách mai quay lại.
— QUẢNG CÁO —
Cô gái nhìn Gulit và nói
-Không biết tôi gọi ông là Gulit hay là Denis phó chủ tịch Công ty Đông Ấn.
Gulit tái mặt định lui lại phía bàn, nhưng người đàn ông phía sau nhanh chóng áp sát và đánh ngất Gulit. Hai người nhanh chóng đưa Gulit ra xe ngựa đợi sẵn ở ngoài. Khi tỉnh lại biết mình bị giam ở phòng giam của Cẩm Y Vệ Đại Việt y cười gằn.
-Các ngươi đã đến muộn, ta đã mong chờ ngày này.
Sau đó không cần tra khảo Y khai hết thỉ ra phó chủ tịch Công ty Đông Ấn Hà Lan may mắn không bị bắt khi cảnh sát Hà Lan ập đến tư gia vì lúc đó đang trên đường từ cảng Rotterdam về nhà. Nấp trong đám đông chứng kiến cảnh nhà mình bị cảnh sát niêm phong Denis thề sẽ trả thù vua Đại Việt bằng mọi giá. Vì Đại Việt đã cướp nguồn doanh thu lớn từ thuốc phiện ở Trung Quốc, sau đó phong tỏa eo Malacca, bây giờ là làm cho chính phủ Hà Lan phong tỏa công ty của hắn. Bao nhiêu năm tích cóp phút chốc thành mây khói, cũng may là người cẩn thận Denis có cất giấu tài sản ở một số nơi khác.
Denis nhờ người làm giấy tờ giả sau đó sang London tìm cơ hội phục thù. Ban đầu Denis treo giải lớn để thuê người ám sát Thịnh, nhưng lúc này Thịnh là thượng khách của Chính phủ Anh nên được bảo vệ cẩn mật, hơn nữa đội ngũ Cẩm Y vệ luôn kè kè bên cạnh lên rất ít người dám nhận. Chỉ có một vài kẻ nghĩ mình sống đủ lâu nên nhận và khi chưa chạm được vào áo Thịnh thì đã bị tiêu diệt. Biết không thể thuê người làm, Denis quyết định tự mình ra tay. Y hóa trang thay đổi hình dạng, giả làm một doanh nhân đến từ Hà Lan chuyên buôn bán quần áo thời trang. Sau vài tháng cửa hàng của hắn đã rất đông phụ nữ là sinh viên các trường đại học đến mua vì quần áo ở đây rất đẹp và rẻ hơn so với bên ngoài. Qua đó Y làm quen được với bạn thân của Linda là Jane. Y biết Jane là người rất thích làm từ thiện, y gợi ý với Jane là sẽ bỏ tiền tài trợ để Jane làm một buổi dạ tiệc trong buổi tiệc đó sẽ đấu giá một số đồ quý do y tặng để lấy tiền hỗ trợ những người vợ những binh lính Anh chết trận Waterloo. Nghe đến đây Elisa tái mặt vội lao ra cửa.
Ngày cuối tuần như thường lệ Thịnh tới khi đón Linda ở trường. Thấy Thịnh Linda nói.
-Hôm nay Jane bạn em có tổ chức bữa tiệc từ thiện để giúp những góa phụ của những người lính tham dự trận Waterloo em đã nhận lời là cùng anh qua đó để kêu gọi đấu giá từ thiện giúp họ.
Thịnh vui vẻ bảo xe đưa đến đó, trên đường hai người trò chuyện vui vẻ. Mấy tháng trước có vài kẻ định ám sát nhưng không thành công, cẩn thận Thịnh đã cho thiết kế chiếc xe ngựa đặc biệt, được bọc thép để chống đạn bắn tỉa và mời sư phụ đi cùng để hỗ trợ. Lúc này cư phụ của Thịnh ngồi trong xe nhắm mắt như một pho tượng mặc hai người đùa giỡn. Khi đi qua một con phố hẹp, gặp chiếc xe ngựa đi ngược lại nên xe phải đi chậm lại, khi hai xe đi sát nhau độ nhiên sư phụ Thích Quảng Nam cảm giác được mối nguy hiểm vội đạp cửa xe rồi chộp lấy Thịnh nhảy ra ngoài đúng lúc này chiếc xe đối diện phát nổ. Ẩm sức ép của quả bom làm cho chiếc xe của Thịnh mặc dù được bọc bằng thép dày để chống đạn nên rất nặng cũng bị văng xa năm mươi mép. Mặc dù đã vận kình khí nhưng với sức ép quả sư phụ của Thịnh cũng phun ra một búng máu, Thịnh được sư phụ che chở nhưng vẫn bị sức ép làm hộc máu và ngất đi. Những người hộ vệ phía sau vội chạy tới thấy chỗ xe ngựa phát nổ biến mắt lòng đường hiện ra một hố to mọi người vội đưa hai người đi chữa thương.
— QUẢNG CÁO —
Ba ngày sau Thịnh tỉnh lại, anh thấy mình nằm trên giường toàn thân vô lực không thể cử động được Quang Thụy đang túc trực bên cạnh. Anh lập tức hỏi.
-Linda đâu Anh ? sư phụ em có sao không ?
Quang Thùy ngần ngừ rồi nói.
-Linda bị thương đang nằm ở bệnh viện. Sư phụ không nguy hiểm đến tính mạng nhưng ảnh hưởng cột sống bị phế võ công rồi. Hoàng thượng cứ yên tâm điều trị cho khỏi hẳn rồi anh đưa em qua thăm mọi người.
Một tuần sau khi bắt đầu khi Thịnh đỡ hơn có thể đi lại được anh đòi đi gặp Linda biết không thể giấu được Thùy quyết định đưa anh ra thăm mộ Linda ở nghĩa trang ngoại ô London.
Khi nhìn thấy tấm bia Thịnh cảm thấy choảng váng, anh nghĩ thầm “ Linda, sao em lại ra đi vào lúc này, chúng ta mới quen nhau hơn một năm anh cảm giác mới được mấy ngày, một người con gái ngây thơ như em mà ông trời lại bắt em ra đi. Kẻ định giết anh đã thành công rồi, giờ anh không chết nhưng tim anh tan nát còn đau hơn chết. Em là tất cả những gì anh có ở thế giới này, giờ anh mới hiểu ngày xưa tại sao quân vương bị mất nước vì một người đẹp, bởi với họ tình yêu còn hơn cả những vật chất họ có.” Thịnh ngồi tâm sự trước mộ đến đêm, Quang Thùy giục mãi anh mới lên xe trở về.
Suốt một tháng gần như anh chỉ ở lỳ trong phòng cầm bức họa của Linda mỗi khi ra ngoài đi đâu anh cũng thấy hình bóng của Linda. Đến một ngày đột nhiên mọi người thấy anh biến mất chỉ để lại bức thư nói mình cần đi xa một thời gian. Anh xin lỗi sư phụ vì những gì đã xảy ra và nếu có thời gian sẽ chăm sóc cho sư phụ, nhờ mọi người đưa sư phụ về nước để an dưỡng tuổi già, những công việc ở Anh sẽ do Quang Thùy quyết định, việc ở Đại Việt do Quang Bàn tự quyết. Do sợ ảnh hưởng đển chính trị nên mọi người thống nhất thông báo ra ngoài Đức vua bị thương nên phải về nước điều trị. Người dân ở Đại Việt vẫn nghĩ Đức vua vẫn đang ở Anh, còn Cảnh Thịnh bặt vô âm tín.