Tây Sơn Cảnh Thịnh Triều Đại Mới
Nguyễn Công Trứ đang ở bến cảng Newyork cùng Kelly, ba tháng trước khi đang trấn thủ ở An Giang thì có đạo dụ lệnh dẫn đầu phái đoàn đi nước Anh. Anh vội cùng tùy tùng về Gia Định sau đó lên tàu với một đoàn hơn một trăm người, trong đoàn quá nửa là sĩ quan và binh lính, còn lại là kỹ sư nông nghiệp, y tác, bác sĩ, thợ khai thác vàng ở Bồng Miêu, Quảng Ngãi... Khi đến nước Anh Công Trứ được vời vào triệu kiến hoàng thượng. Khi gặp Cảnh Thịnh anh mới biết là sẽ dẫn đầu đoàn sang nước Mỹ để khai thác vàng và huấn luyện đội quân đánh thuê. Nhà vua dặn.
-Ta chọn ngươi vì ngươi là một trong số ít tướng lĩnh trẻ được đào tạo ở Anh tài năng quân sự của ngươi đã được thể hiện trên chiến trường. Hơn thế nữa ta tin tưởng ngươi là người có khả năng chỉ huy dân khai hoang, lập đất. Chuyến này đi Mỹ ra muốn ngươi chỉ huy một vạn người nô lệ khai hoang lập đồn điền trồng cây cocain, khai thác vàng và huấn luyện lấy năm nghìn quân tinh nhuệ để sau này có thể tung hoành chiến trường thế giới.
Sau khi lĩnh mệnh, nhà vua cử thêm cho Công Trứ một kỹ sư chuyên mỏ địa chất tên George một số sinh viên mỏ địa chất Đại Việt và sĩ quan học viện quân sự mới tốt nghiệp ở Anh. Sau một tháng hành trình từ Anh đoàn tàu đã đến Mỹ đi cùng với anh có Kelly đối tác của Royal Đại Việt. Do đi đường bộ từ Newyork đến Califonia quá xa xôi lại nguy hiểm lên nhà vua cho một tàu hàng hơi nước chở mọi người đi vòng qua mũi đất Cape Horn bằng đường biển. Trong lúc chờ dỡ hàng, và đợi hoa tiêu để dẫn đường đi Califonia Kelly và Trứ đang đi gặp chủ nô lệ để tiến hành giao dịch như đã thỏa thuận từ trước.
Sau khi đi qua một dãy nhà kho ở bến càng, hai người dừng chân ở một quán rượu đó là một căn nhà gỗ hai tầng, phía sau có sân rộng Kelly đi vào hỏi một nhân viên phục vụ về một người tên Smith biệt hiệu Dao cạo, được chỉ lên tầng trên. Khi lên đến nơi Trứ thấy một người đàn ông chừng bốn mươi tuổi, để râu quai nón mái tóc vàng của người Bắc Âu, mặt có một vết sẹo to làm cho hắn càng trở lên dữ tợn ngồi uống rượu cùng đám bạn, thấy Kelly đi cùng một người châu Á ăn mặc quân phục Smith cười nói.
-Chờ ông bạn mãi, ngày mai tôi sẽ dẫn ông đi xem hàng. Tôi chạy mấy chỗ mới đủ cho số lượng bạn yêu cầu. Tuy nhiên mai mới giao được ba nghìn người, số còn lại tôi sẽ giao cho bạn tại Califonia nhé.
Kelly giới thiệu với Smith là Trứ là đại diện cho ông chủ ở Đại Việt, Smith bắt tay khách sáo và mời hai người ngồi uống rượu nhưng cả hai đều từ chối lấy cớ bận dỡ hàng hẹn ngày mai gặp lại.
Sáng hôm sau Smith cùng mấy tùy tùng đi xuống tàu và dẫn tàu đi xem hàng. Kelly nói với Trứ.
-Tay này là trùm buôn nô lệ tại Newyork, hiện chính phủ có lệnh cấm buôn nô lệ nên phải giao hàng ở chỗ kín đáo.
Đi nửa ngày đến một vinh biển vắng, Smith hướng dẫn tàu đậu vào một chỗ nước sâu và lội vào bờ cùng đám tùy tùng. Kelly, Công Trứ và một số người tùy tùng của Kelly đi cùng. Sau đi qua một đám cây rậm rạp, Trứ nhìn thấy một khu trang trại với hàng rào chắn hiện ra với rất nhiều người canh gác. Nhận ra Smith lính canh ra mở cổng Trứ và Kelly đi theo Smith dao cạo sau đi qua cổng hiện ra hai căn nhà gỗ rất lớn nửa chìm, nửa nổi, đi đến một nhà kho to Smith cho mở cửa và nói.
-Đây là ba nghìn người cho bạn, số lượng còn lại tôi sẽ giao cho bạn trên tàu tại California. Tôi đang chờ chở từ Cuba sang chắc vài hôm nữa đến nơi.
Đi vào nhà kho Trứ thấy rất nhiều thanh niên da đen dáng người cao to, ăn mặc rách rưới bẩn thiểu trông dáng người mệt mỏi như bị đói, mắt thất thần.
Như hiểu ý của Trứ tên Smith nói.
-Bọn này hàng ngày cho chúng ăn hai bữa cháo loãng thôi vì chưa làm việc gì, cho chúng ăn no chúng nó lại nổi loạn bỏ trốn.
Sau đó Smith sai tên thủ hạ vào lôi những người này ra để Kelly và Trứ xem hàng, Trứ thấy tiếng xích sắt xủng xoảng những người này bị xích cổ chân năm người một xích như những con vật. Smith lôi một người lại gần, túm tóc giật mạnh người đó ngửa mặt lên, nhe hàm răng đều trắng nhởn. Smith nói
-Răng trắng đều, mắt sáng chứng tỏ không bệnh tật, bọn chúng đều đã được đánh dấu đầy đủ.
Smith vạch vai người đó để lộ vết sẹo ở vai bị đóng bằng sắt nung đỏ, Trứ giật mình không nghĩ trên ở nước Mỹ này này còn có những người bị đối xử
— QUẢNG CÁO —
như những con vật. Sau khi xem hàng Kelly đồng ý nhận người và nói.
-Tôi trả đủ 30% số tiền như đã thỏa thuận, đợt sau nhận đủ người tôi sẽ nhận nốt.
Sau đó Kelly sai người mở thùng đếm số vàng chuyển cho Smith, hắn sảng khoái nói.
-Tôi rất thích làm với những người làm ăn lớn như ông, đợt sau chúng tôi sẽ giao đủ cho ông. Nhân đây tôi tặng hai ông một tên nô lệ ra đen hắn giỏi tiếng Anh để làm phiên dịch cho các ông khi trông coi lũ nô lệ này.
Smith vẫy một người da đen trong đám lính canh, người đó đến gần Smith chỉ Kelly và Trứ nói.
-Kể từ hôm nay đây là những ông chủ mới của ngươi
Mọi người không để ý trong đám tùy tùng của Smith ánh mắt khẽ lóe lên khi nhìn thùng vàng của Kelly. Khi đám nô lệ nam từ từ đi trong kho ra, người của Kelly đang đếm đột nhiên có một đứa trẻ da đen tầm năm tuổi lao đến ôm một người thanh niên dáng cao to tầm 30 tuổi, người thanh niên đó ôm chặt đứa bé. Những tên thủ hạ Smith giằng đứa bé và xách lên đi vào kho ném xuống đất một người phụ nữ trẻ ăn mặc rách rưới đang khóc chạy lại bế đứa bé. Smith có vẻ ngại vì sự cố đó giải thích.
-Đó là vợ con đứa mọi đó, xin lỗi vì làm phiền hai vị.
Công Trứ thấy cảnh vợ con chia lìa cha không đành lòng liền hỏi Smith.
-Liệu tôi có thể mua hai mẹ con đó không.
Kelly giật
-Mình nói Đức Vua dặn ta mua một vạn nô lệ nam da đen khỏe mạnh, giờ phát sinh việc này ta không dám quyết định.
Công Trứ quả quyết nói.
-Việc này ta quyết định, ông cứ mua đi tôi sẽ chịu trách nhiệm
— QUẢNG CÁO —
Thấy hai người trao đổi, Smith cười lấy lòng nói
-Thôi coi như như món quà tôi tặng hai vị khách quý cho lần mua bán này. Phụ nữ có chồng bán không được giá, bằng chai rượu whisky chứ mấy.
Công Trứ đột nhiên nảy ra một ý liền vào Smith
-Ta còn một ít rượu whisky do hoàng thượng ban tặng ở Anh. Giờ ngươi hỏi xem ai có gia đình muốn theo thì ta mua hết.
Khi người da đen phiên dịch nói to, lập tức có khoảng hơn 100 người phụ nữ cùng con nhỏ đi ra nhìn cảnh đó Công Trứ giật mình và nói với Kelly.
-Chắc số rượu của ta không đủ, ông thanh toán giúp lúc nào về London tôi sẽ nhờ người thanh toán giúp.
Kelly cười khổ, trước khi đi Thịnh dặn giao toàn quyền cho Công Trứ quyết định nên hắn cũng chẳng dám có ý kiến. Sau khi đưa mọi người xuống hết tàu, Trứ dặn nhà bếp trên tàu phát bánh mỳ kèm thêm chút thịt đi đường xa sóng gió cũng nên để những người này ăn no. Tàu khởi hành đi về phía nam vòng qua mũi đất Cape Horn vùng nước xung quanh đặc biệt nguy hiểm, do gió mạnh, sóng lớn, dòng chảy mạnh và các tảng băng trôi, những nguy hiểm này đã khiến nó trở nên khét tiếng như một nghĩa địa của các thủy thủ, nên phải cần có hoa tiêu quen thuộc luồng lạch dẫn đường.
Jack năm nay năm năm mươi tuổi vốn là thuyền trưởng tàu buôn chuyên chạy tuyến Newyork- Califonia, nên năm năm trước hắn gặp cướp biển nhưng may mắn thoát chết nhưng trắng tay phải đi làm nghề hoa tiêu. Hôm nay được Kelly trả lương hậu hĩnh nên nhận làm hoa tiêu. Lần đầu tiên được đi trên chiếc tàu hơi nước lớn tải trọng ba nghìn tấn Jack cảm thấy rất phấn khích nên luôn quan sát học hỏi thuyền trưởng. Sau ba ngày trên tàu Jack quen hết với thủy thủ đoàn, khi mọi người hỏi hắn về vụ tai nạn năm năm trước Jack được dịp khoác lác. Sau khi làm một hơi hết ly whisky Jack nói.
-Tớ phải lao vào chém chết năm thằng cướp biển sau đó nhảy xuống biển, bơi mất một ngày mới vào đất liền giờ nghĩ lại lúc đó mình thật là giỏi.
Viên thuyền trưởng cười hỏi.
-Vùng này vẫn còn cướp biển à.
Jack nói
-Không nhiều lắm, thình thoảng gặp thôi sợ nhất gặp bọn cướp Râu Đen, chúng nhằm vào các tàu buôn lớn bọn này khoảng bốn trăm tên rất thiện chiến và hung ác. Gặp chúng thì gần như không có ai sống sót, trừ một người song sót duy nhất là tớ.
Vừa nói xong đột nhiên thấy có mấy cánh buồm hiện phía chân trời, Jack vội lấy ống nhòm nhìn sau khi nhìn rõ Jack giật mình. Lạy chúa sao hôm nay mình chưa súc miệng hay sao, vừa nhắc chúng nó thì chúng nó tới.
— QUẢNG CÁO —
-Bọn cướp biển Râu Đen mọi người ơi.
Thấy Jack la to, viên thuyền trường bình tĩnh nói với người đứng cạnh.
-Người xuống báo đô đốc Trứ chúng ta gặp ba tàu cướp biển, mỗi cái tầm ba trăm tấn để ngài ấy đối phó.
Nhận được tin báo, Trứ cho toàn bộ sĩ quan và lính dàn quân trên boong tàu chất xi măng đi để làm vật liệu xây dựng lên boong chuẩn bị chiến đấu. Kiểm kê vũ khí có hai khẩu cối 81 ly, 5 khẩu súng máy, 5 khẩu bazooka và súng tiểu liên, súng trường có mấy nghìn khẩu do tàu chở đi để huấn luyện lên súng cá nhân, đạn dược rất nhiều.
Ba chiếc tàu cướp biển đang xuôi gió tiến băng băng dàn hàng ngang chặn đầu chiếc tàu của Đại Việt. Trên chiếc tàu chỉ huy của bọn cướp biển đang ở giữa, John đang quan sát tàu buôn Đại Việt qua ống nhòm. Hắn nói với thủ hạ
-Ta có mật báo chiếc tàu này chở một hòm vàng lớn và rất nhiều thực phẩm nếu chúng ta cướp được nó thì kiếm to. Nó là chiếc tàu hơi nước vỏ thép nên chúng ta phải tranh thủ thuận gió áp sát dùng dây thừng nhảy sang để cướp, không dùng đại bác bắn sẽ làm hỏng tàu kia, cướp được cái này bán chắc được khối vàng.
Đám thủ hạ vâng lệnh, chúng cầm dao, súng lên tràn lên mặt boong để chuẩn bị nhảy sang tàu khi áp sát. Lúc này Trứ rất bình tĩnh vì trên tàu được trang bị hỏa lực mạnh, quân tuy ít nhưng toàn những người có kinh nghiệm chiến đấu lâu năm được cử đi để huấn luyện tân binh. Trứ ra lệnh cho tàu xoay ngang để dễ nhắm bắn vào tàu cướp biển khi tàu địch còn ở khoảng cách một nghìn mét anh ra lệnh khai hỏa.
Oanh ! phát đạn đầu tiên bắn trượt vào mạn chiếc bên phải làm một cột sóng dựng lên nước bắn tung tóe vào mọi người trên boong tàu John giật mình vì thấy tàu đó lại trang bị pháo bắn xa đến thế hắn ra lệnh nhanh chóng áp sát với mục đích lấy thịt đè người hắn tin với bốn trăm người có thể đánh cướp được tàu này.
Ầm ! Phát thứ hai bắn trúng vào chiếc bên phải, làm gãy cột buồm lái làm nó chao đảo nhưng vẫn tiến về phía trước. Trước khi đến khoảng cách ba trăm mét thì chiếc tàu mạn phải trúng năm phát đạn, nó bốc cháy nhiều thủy thủ vội nhảy xuống nước, một số may mắn nhảy sang chiếc chỉ huy khi nó cặp mạn tiếp ứng. Nhìn thấy mình mất một chiếc tàu John nghiến răng căm tức, nếu tin tức đúng thì còn có lãi, nếu không chuyến này lỗ to. Hắn vội ra lệnh cho pháo tàu chuẩn bị khai hỏa để bắn áp chế pháo của địch. Khi chiếc bên trái xoay được mạn chuẩn bị khai hỏa thì nó trúng phải hai phát đạn cối, và năm phát bazooka làm nó bốc cháy đồng thời hai cột buồm đổ xuống. Một viên bazooka bắn xuyên qua vỏ tàu đúng hầm thuốc súng làm nó nổ tung và chìm nghỉm trước mắt John. Mắt John đỏ ngầu chưa kịp áp sát tàu buôn mà hắn chìm mất hai tàu. Lúc này chiếc tàu chỉ huy của Jack lợi dụng hỏa lực đang tập trung vào chiếc bên trái đã áp sát chiếc tàu buôn, một loạt đạn ria từ năm khẩu pháo bên mạn trái của tàu bắn sang tàu buôn, quân Đại Việt nằm rạp trên những bao xi măng chất bên mạn tàu. Do thành tàu bằng thép nên cản lực phần lớn những viên bi thép đạn không thể xuyên qua những bao xi măng chỉ làm một số ít người bị thương, trên mạn tàu cướp những tên cướp cầm gươm, súng hò reo chuẩn bị đu sang tấn công tàu buôn, chúng không biết rằng chúng đang trở thành mồi ngon của những khẩu súng máy và tiểu liên đang chuẩn bị khai hỏa.
Pằng, Pằng, Pằng từng loạt súng máy vang lên, những tên cướp biển đang đứng trên lan can tàu trở thành mồi ngon cho những khẩu súng máy, chúng đổ gục như những đám lúa trong mùa gặp. John trúng đạn vào ngực ngã vật ra sàn, mắt mở trừng trừng hắn không nghĩ rằng đây là chuyến cướp biển cuối cùng của cuộc đời hắn. Khi hai mạn tàu áp sát Công Trứ cùng những chiến sỹ Đại Việt lăm lăm súng nhảy sang kết liễu những tên còn sống sau một loạt lựu đạn quyét sạch boong tàu. Sau khi khám xét phòng viên thuyền trưởng Công Trứ tìm được một hòm chứa rất nhiều vàng và trang sức quý. Anh nghĩ “ Từ giờ đến lúc cập bến gặp vài tàu cướp nữa thì tốt “.
Lúc này Jack nấp trên cabin chỉ huy, chứng kiến toàn bộ vụ tấn công hắn thấy vui mừng vì toán cướp biển đã cướp của Y năm năm trước đã phải trả giá đắt, hắn không ngờ chiếc tàu buôn này lại có những vũ khí lợi hại tiêu diệt được ba tàu cướp biển.