Tây Sơn Cảnh Thịnh Triều Đại Mới
Vài ngày sau Ngô Thì Nhậm đến Quán Sứ tìm Lâm Tắc Từ, khi Lâm Tắc Từ ra gặp thì thấy Ngô Thì Nhậm đứng cạnh một xe ngựa chở đầy hàng hóa. Ngô Thì Nhậm mở lời.
- Vua chúng tôi cám tạ chiếu chỉ ban hôn của Hoàng Thượng, nhưng năm nay các quan xem không hợp tuổi lấy vợ, chỉ có thể nạp phi nhưng công chúa thượng quốc thì phải tổ chức hôn lễ để cưới chứ không thể coi như phi tần. Sang năm được tuổi vua chúng tôi sẽ xem ngày và thông báo sớm đến thượng quốc. Hiện tại dây chuyền sản xuất vũ khí của chúng tôi đang phải sản xuất hết công suất để phục vụ nhu cầu đổi mới vũ khí của quân đội nên cũng không thể đưa cho quý quốc, hơn nữa dây chuyền này cũng đã cũ không hoạt động được tốt thường xuyên phải sửa chữa không thể làm đồ tiếng cống được. Nhà vua đã chỉ đạo cho bên Công Bộ khẩn trương sản xuất dây chuyền mới đến sang năm khi ngài lấy vợ sẽ có lễ vật đưa sang. Đây là quà vua chúng tôi gửi tặng Hoàng Thượng và các quan trong phái đoàn.
Lâm Tắc Từ biết đây là sự từ chối khéo của Đại Việt nên rất sốt ruột hỏi.
- Liệu tôi có thể gặp nhà vua để từ biệt không.
Ngô Thì Nhậm lắc đầu.
— QUẢNG CÁO —
- Đức vua rất bận rộn, ngài đã vi hành vào phía Nam để thị sát mấy khu công nghiệp trong đó, chắc vài tháng nữa mới về.
Biết không thể gặp được vua Đại Việt, Lâm Tắc Từ và sứ bộ đành phải thu xếp ra về. Trên đường về, ngồi trên xe ngựa Lâm Tắc Từ suy nghĩ về buổi gặp Hoàng Thượng để thuyết phục Hoàng Thượng đổi Lưỡng Quảng lấy dây chuyền vũ khí của Đại Việt. Khi mang khẩu súng Sten bị hỏng vào cho Hoàng Thượng xem và giải thích uy lực của nó Đạo Quang đã giật mình, Lâm Tắc Từ thuyết phục nếu có dây chuyền vũ khí trang bị cho quân đội Đại Thanh tiểu liên và súng máy cộng với Đại bác cỡ lớn thì đó là cơ hội để cải tổ quân đội từ trang bị vũ khí lạnh là chủ yếu sang vũ khí nóng bằng cách phỏng theo các dây chuyền sản xuất của Đại Việt. Với việc mở cửa và cải cách quân đội thì chỉ năm năm sau Đại Thanh sẽ không thua bất cứ cường quốc nào. Lúc đó chỉ cần kích động dân Hán ở vùng Lưỡng Quảng thì quân đội Đại Thanh có cớ để chiếm lại Lưỡng Quảng do đã thông thuộc địa hình vùng đó như lòng bàn tay, phối hợp nội công ngoại kích thì việc lấy lại Lưỡng Quảng dễ như trở bàn tay. Quân đội Đại Thanh với một trăm vạn quân trang bị vũ khí nóng sẽ là đội quân hùng hậu nhất thế giới, việc cho Đại Việt chiếm năm năm coi như cho ở trọ vài hôm rồi đuổi đi, nhất là vùng Lưỡng Quảng dân số Đại Thanh còn đông hơn Đại Việt để bình định được vùng đó mất rất nhiều công sức, Đại Thanh có thời gian để phát triển khoa học kỹ thuật. Lâm Tắc Từ tự tin với chiếm thuật biển người thì Đại Thanh lấy lại Lưỡng Quảng trong vòng một tháng cho dù Đại Việt có nghĩ ra máy bay, xe tăng đi chăng nữa. Trong cuộc chiến tranh Triều Tiên ở kiếp trước, Bát Lộ Quân với chiến thuật biển người đã đánh thắng liên quân do Mỹ đứng đầu với trang bị hiện đại hơn hẳn gồm máy bay, tàu chiến, xe tăng, pháo lớn. Kể cả trong điều kiện phải đánh nhau với bát quốc thì mười năm sau lấy lại Lưỡng Quảng cũng chưa muộn, có khi mười năm triệu dân ở Lưỡng Quảng đã đồng hóa mười triệu dân ở Đại Việt việc đánh còn dễ dàng hơn. Lâm Tắc Từ thở dài lần này thất bại, trở về Đại Thanh đối mặt với sự bới móc của phe Lưu Minh mình còn mạng là may mắn lắm rồi, phải nghĩ cách để thoát ra khỏi mối nguy hiểm này.
Theo lệnh của Thịnh, đội cẩm y vệ theo dõi sát sao hành tung của Lâm Tắc Từ và khi qua khỏi biên giới Đại Việt thì rat ay. Khi sứ đoàn đến cửa ải Mục Nam Quan qua biên giới thì nghỉ tại dịch trạm của nhà Thanh. Sáng hôm sau đoàn lại lên đường các cẩm y vệ để mắt theo dõi xe ngựa của Lâm Tắc Từ suốt chuyến đi không thấy y ló mặt. Khi đến dịch trạm ở Nam Ninh thì không thấy y ra, biết y đã trốn thoát từ trước mọi người vội quay lại tìm nhưng không thấy tung tích đành báo về cho Thịnh. Nhận được tin báo Thịnh cho người gửi mật tin cho Cẩm y vệ đang ở Đại Thanh tìm mọi cách để thúc đẩy chiến tranh với các nước đế quốc sớm, nếu để lâu Lâm Tắc Từ có thời gian phát triển thì rất khó đánh bại.
Lúc này Lưu Minh đã về kinh, sau khi kiểm tra kỹ sổ sách ở Ninh Ba và tổng bộ thì không phát hiện được sai sót lớn, chỉ có mấy nghìn lạng bạc chi để thám tử dò xét Đại Việt là không có chứng từ rõ ràng, so với mấy chục vạn lạng bạc kiếm được từ giao thương một năm qua thì rõ ràng không thể là cớ để hạ bệ Lâm Tắc Từ. Lưu Minh đành mang theo sổ sách và mang một số người liên quan về kinh thành tạm giam. Suốt buổi chiều y mời các quan đại thần cùng phe cánh đến nhà bàn bạc tìm đối sách mà vẫn chưa tìm thấy phương án khả thi. Buổi tối Lưu Minh ngồi trong thư phòng tiếp tục nghĩ cách, lúc này viên quản gia mang canh gà vào cho y tẩm bổ, thấy viên quản gia Lưu Minh như muốn giãi bày tâm sự kể ra những khó khăn của mình hy vọng được tư vấn thêm. Sau khi nghe xong viên quản gia nói.
— QUẢNG CÁO —
-Sổ sách là do con người tạo ra, đúng hay sai cũng là do cách viết. Ngài có cách để họ viết theo ý ngài mà.
Nghe xong câu đó Lưu Minh như bừng tỉnh, giống mặt trời vén màn đêm, y đứng dậy vỗ vai viên quản gia.
-Ngươi khá lắm, nếu việc này thành ta sẽ tìm cách cân nhắc ngươi một chức quan nhỏ để cám ơn.
Viên quản gia khiêm tốn nói.
— QUẢNG CÁO —
-Giúp được đại nhân là vinh hạnh cho tiểu nhân rồi, việc ban thưởng tiểu nhân không dám nghĩ.
Sáng hôm sau Lưu Minh vào ngục sai thuộc hạ bắt đầu tra tấn, ép cung những nhân viên kế toán và cả Lâm Xung cháu của Lâm Tắc Từ. Vốn toàn những người yếu đuối nên tất cả phải khai nhận theo ý Lưu Minh rằng số sổ sách này là giả, sổ sách thật do Lâm Tắc Từ cất giấu, số bạc kiếm được gấp đôi số đó và Lâm Tắc Từ đã biển thù làm của riêng. Sau khi có lời khai bắt tất cả điểm chỉ hoặc ký tên Lưu Minh lập tức mang tờ khai đó và cung. Trước sức ép của các quan đại thần phe Lưu Minh cùng với việc đi sứ thất bại và Lâm Tắc Từ bỏ trốn hoàng đế Đạo Quang hạ chiếu chỉ cách hết chức vụ của Lâm Tắc Từ và phát lệnh truy nã Lâm Tắc Từ, giao cho Lưu Minh làm Khâm sai đại thần đến các cảng tịch thu toàn bộ thuốc lá của người Tây dương để tiêu hủy.
Nhận được chiếu chỉ Lưu Minh lập tức đến Thượng Hải nơi có thương cảng lớn nhất Trung Hoa ra lệnh tịch thu các kho thuốc lá, trong kho có các hàng hóa khác cũng bị y kiếm cớ niêm phong để tịch thu. Thương nhân các nước phản đối vì thuốc lá không phải hàng quốc cấm, nhưng Lưu Minh nói lý do đó là dạng ma túy trá hình mà nhà Thanh chỉ cho phép bán theo hạn ngạch ở Quảng Châu. Đồng thời các cảng khác cũng được lệnh tiến hành lục soát và tịch thu như vậy. Các thương nhân các nước đến sứ quán kêu gào khóc lóc đòi được sự bảo trợ việc kinh doanh, Đại sứ các nước họp bàn và quyết định kêu gọi quân đội can thiệp bảo vệ quyền lợi của thương nhân nước mình. Nhận được thư tín của các sứ quán quân đội Anh, Pháp cử chiến hạm tập trung ở vịnh Bột Hải và cử người liên lạc với Đại Việt để lên kế hoạch tấn công Đại Thanh.