Tay Ôm Vợ Tay Ôm Con

Chương 7: Chủ Tịch Là Hàng Xóm




Lý Tiểu San đặt li nước xuống bàn, cô nhìn Hứa Chính Phong ngồi đó. Trời đất thiên địa ơi, sao chủ tịch lại ở đây chứ? Còn là hàng xóm của cô? Không phải anh nên ở một căn biệt thự rộng mênh mông và đầy xa hoa sao? Sao lại chạy đến khu chung cư bình thường này mà ở? Có trùng hợp quá không vậy?

“ Chủ tịch…mời anh uống nước “ Lý Tiểu San nói, bây giờ cô cảm thấy đầy khó xử, chả biết làm sao cho đúng. Làm hàng xóm với chủ tịch của tập đoàn Hứa thị đúng là khó thở mà.

Hứa Chính Phong vui vẻ uống nước, còn Lý Tiểu San không vui tẹo nào. Bây giờ cô chỉ muốn xách vali và dọn khỏi đây, càng xa càng tốt thôi. Nhà chính là thiên đường, nhưng bây giờ chủ tịch xuất hiện nó biến thành địa ngục mất rồi.

“ Biệt thự của tôi đang tu sửa, nên đành đến đây ở tạm vài tháng “ Hứa Chính Phong nói. Nói điêu đấy, chứ anh làm gì có một căn biệt thự chứ?

Lý Tiểu San cười cười, làm như cô tin ý, không phải chủ tịch đang cố tình sắp đặt đấy sao? Tuy không rõ tâm can anh ra sao nhưng cô có thể thấy rõ được có gì mờ ám từ anh đấy.

“ Không ngờ lại được làm hàng xóm với cô Lý đây, sau này nhờ hàng xóm như cô giúp đỡ rồi “ Hứa Chính Phong bảo.

“ Vâng, được làm hàng xóm cho chủ tịch đây tôi rất vui và vinh dự “ Lý Tiểu San bảo. Cố tỏ ra là mình ổn nhưng sâu bên trong là nước mắt biển rộng mà.

“ Cũng đã trễ rồi, tôi về nhà thu dọn đồ đạc đây. Cô Lý nghỉ ngơi sớm đi “.

Nói xong anh đứng dậy đi ra cửa, Lý Tiểu San nhanh chân tiễn anh đi sau đó đóng cửa một cách ngoạn mục, gấp ga gấp gáp chạy đi lấy điện thoại báo tin cho Trình Nhu Nhi và Vương Phỉ.

Cả hai con người kia vừa mới về nhà nghỉ ngơi, nhận được tin từ Lý Tiểu San mà giật cả mình. Không tin được…

Hàng xóm của Lý Tiểu San chính là Hứa Chính Phong!





Lý Tiểu San bước ra từ phòng tắm, gần đây có quá nhiều chuyện bất ngờ liên tục ập đến khiến cô quá mệt mỏi rồi. Bây giờ chỉ muốn nghỉ ngơi tốt, sau đó chiến đấu đến cùng mà thôi.

Cô cầm khăn bông vừa lau tóc vừa đi, định về phòng ngủ sấy khô tóc rồi đi ngủ thì chuông cửa vang lên. Cô liền khựng lại, giờ này đã trễ thế rồi ai còn đến tìm cô vậy chứ? Không phải chủ tịch đâu nhỉ? Anh ta đâu có để quên đồ?

Cô bước chân đến, đưa tay vặn nắm cửa mở ra. Trời ạ, cái miệng linh thiêng của cô…

Hứa Chính Phong đứng trước mặt cô, anh đã cởi bỏ bộ vest của mình ra và thay bằng một chiếc quần short và áo thun đơn giản, bây giờ trông Hứa Chính Phong gần gũi hơn ở công ty, không còn đáng sợ và khó gần nữa.

“ Chủ tịch…có chuyện gì sao? Đã trễ lắm rồi đó “ Lý Tiểu San bảo.

Anh đưa tay lên nhìn đồng hồ của mình, chỉ mới chín giờ tối, trễ chỗ nào chứ?

“ Chỉ mới chín giờ thôi mà, có trễ đâu?”.

“ Đối với tôi là trễ rồi ấy ạ “ Cô gượng cười đáp, tôi mệt rồi, tôi muốn đi ngủ anh mau mau cút về giúp tôi. Đó là thâm tâm cô nghĩ vậy chứ cho cô mười cái mạng cô cũng không dám nói ra trước mặt anh đâu.

“ Thế, chủ tịch tìm tôi có chuyện gì không?” Lý Tiểu San vào vấn đề chính, chứ cứ thế này cô sợ mình không kiềm nổi mà lao đến bóp chết người đàn ông này mất.

“ À nhà cô có muối chứ? Tôi đang nấu bữa tối nhận ra mình chưa mua muối ăn “ Hứa Chính Phong hỏi.



Lý Tiểu San ô lên, thì ra là qua mượn đồ. Cô gật đầu, sau đó bảo:” Có chứ, để tôi đi lấy cho chủ tịch “.

Cô nhanh chân bước đi, chạy vội vào bếp lấy hũ muối rồi đem ra cho anh:” Của chủ tịch đây, chúc anh ngủ ngon “.

Nói xong cô liền đóng cửa lại để anh không kịp nói gì, nếu còn nhây nhưa nữa chắc chắn sẽ đến sáng hôm sau mất. Chằng hiểu sao cô có cảm giác như thế.

Hứa Chính Phong tay cầm hũ muối trên tay, anh lắc đầu rồi về nhà của mình. Xem ra Lý Tiểu San đang bắt đầu cảnh giác anh rồi, nhưng không sao, anh đã đoán trước được chuyện này sẽ xảy ra mà. Anh đã tính trước rồi…người hàng xóm này sẽ kết thân với Lý Tiểu San một cách nhanh nhất!



Ngày hôm sau.

Lý Tiểu San đi ra ban công, cô vươn vai tập thể dục buổi sáng. Đêm qua sau khi né tránh anh một cách thành công cô đã quay về giường và ngủ một giấc thật ngon, tinh thần lúc này đúng là quá sảng khoái.

“ Chào buổi sáng cô Lý “.

Hứa Chính Phong đứng ở ban công bên kia nhìn qua nói, Lý Tiểu San đang ngáp dài, thấy anh cô liền ngậm miệng lại, nhanh chóng đứng tư thế nghiêm túc. Cmn, cô quên mất anh ở bên cạnh mình, đang là hàng xóm của mình.

“ Buổi sáng tốt lành chủ tịch “ Lý Tiểu San nói xong cô liền chạy vào trong nhà, trời ạ cô đã phơi bày bộ dạng lôi thôi lết thết của mình mỗi buổi sáng trước mặt chủ tịch rồi, đầu tóc bù xù, quần áo lại không ngay ngắn, còn để mặt mộc mà chào nhau.

Ông trời ơi, ông đào cho con mười cái hố để con chui xuống dưới luôn đi!