Tay Ôm Vợ Tay Ôm Con

Chương 33: Cái Chết Của Vương Phỉ




Ba ngày sau.

Hứa Chính Phong đặt đĩa rau xào xuống bàn, ti vi ở phòng khách vẫn còn mở. Anh định bảo Hứa Chính Luân tắt đi thì trên màn hình, nữ MC bên trong nói lên:” Cảnh sát vừa phát hiện một thi thể ở một bãi rác “.

“ Nạn nhân tên là Vương Phỉ, năm nay…”.

Lý Tiểu San từ phía trong đi ra trên tay đang bưng tô canh, nghe thấy thế cô cứng đờ người, tô canh nóng cũng rơi khỏi tay.

Xoảng

“ Tiểu San!!!”.

Hứa Chính Phong vội kéo cô ra, nước canh nóng văng vào chân khiến Lý Tiểu San bị bỏng, Hứa Chính Luân lo lắng cho mẹ cũng chạy nhanh đến, Lý Tiểu San đưa mắt nhìn ti vi, tai lắng nghe thông tin về nạn nhân mà nữ MC kia đang nói.

Người cô ấy đang nhắc đến…chính là…Vương Phỉ.

Lý Tiểu San đưa tay ôm đầu mình, cô vò đầu bức tóc, cả người đứng cũng không vững nổi nữa mà ngã khụy xuống, Hứa Chính Phong và con trai liền đỡ cô.

“ Không…”.

Cô nắm lấy tay áo anh hét lên, Hứa Chính Luân nhìn anh, anh nhìn con mình. Chuyện này…khi không sao lại đột ngột như vậy chứ?



Tang lễ Vương Phỉ được diễn ra, Lý Tiểu San và Trình Nhu Nhi dĩ nhiên có mặt. Cả hai đứng không vững nữa nhưng vẫn phải cố, Lâm Hiên và Hứa Chính Phong đều không an tâm cho cả hai nên cũng có mặt ở đó.

Lý Tiểu San và Trình Nhu Nhi nhìn Vương Phỉ lần cuối, người bạn thân thiết vơi sôc và Trình Nhu Nhi trong Hứa thị. Không ngờ lại có chuyện như hôm nay.



Lý Tiểu San thẫn thờ nhìn di ảnh của Vương Phỉ, ra đi thanh thản…

Vương Phỉ!



Cái chết của Vương Phỉ bất ngờ ập đến khiến Lý Tiểu San và Trình Nhu Nhi suy sụp. Hai người đàn ông kia cũng lo lắng cho cô, Lý Tiểu San thì bỏ bữa nhốt mình trong phòng không ngừng khóc. Còn ở Lâm gia, Trình Nhu Nhi cứ ngồi trên giường, cả người mất hồn không nói không rằng, cũng không nhìn Lâm Hiên một cái khiến anh cũng sốt ruột không kém gì Hứa Chính Phong.

Cả hai cũng bất lực, người bạn của mình bất ngờ mất mạng, còn là bị sát hại làm sao mà chấp nhận chuyện này dễ dàng chứ.

Phía cảnh sát tìm thấy xác của Vương Phỉ ở bãi rác, do có mùi hôi thối bốc lên nên người dân đã lấy làm lạ mà báo cho cảnh sát biết, khi đến hiện trường thì tìm thấy thi thể của Vương Phỉ. Nguyên nhân cái chết của cô ấy là ngạt thở, trên người cũng bị bạo hành rất nhiều, bây giờ vẫn chưa có manh mối, tất cả vẫn đang truy lùng hung thủ.

Tên ra tay cũng dã tâm thật, với một cô gái có thể làm chuyện như vậy sao?

Hứa Chính Phong ngồi vò đầu bức tóc ở sofa, anh không biết làm sao giúp cô nữa. Nó quá đột ngột, hết chuyện này rồi đến chuyện khác ập đến liên tục khiến tất cả không kịp trở tay. Những chuyện trước có thể bỏ qua vì nó không đến nỗi, anh cũng kiểm soát và ngăn chặn kịp thời. Nhưng lần này đúng là không ai ngờ được, nó liên quan đến mạng người, một cô gái còn rất trẻ đã đoản mệnh như thế…

Khoan đã, Lâm Tấn vừa xuất hiện gần đây thì Vương Phỉ mất mạng. Có trùng hợp quá không?

Anh cảm thấy có gì đó rất liên kết ở đây, liền lấy điện thoại gọi cho Lâm Hiên, hy vọng có thể tìm manh mối gì đó, tìm ra hung thủ để báo thù cho Vương Phỉ thay Lý Tiểu San.



Lý Tiểu San ngồi trong phòng xem lại ảnh cô và Vương Phỉ chụp chung, cô lại khóc, không ngừng đau lòng vì cái chết của bạn mình. Nó quá bất ngờ, điều đó khiến cô không chấp nhận được. Một người đang sống khỏe mạnh cớ sao lại bỏ mạng một cách vô lý như vậy chứ? Không, không thể nào, đây có lẽ là mơ thôi.

Cô đưa tay làm đau mình, nhéo hết cái này đến cái khác, bàn tay cũng đỏ ửng hết lên. Đau, đây chính là hiện thực. Nó bắt cô chấp nhận điều này, đó chính là…

Người con gái tên Vương Phỉ không còn tồn tại trên thế giời này nữa rồi!



“ Vương Phỉ…Vương Phỉ…tại sao chứ?”.

“ Tại sao?”.

Hứa Chính Luân ở bên ngoài thấy mẹ mình như vậy cậu cũng đau lòng, cuối cùng không kiềm được nữa lao vào ôm lấy cô từ phía sau, vòng tay nhỏ bé của cậu nhưng nó là liều thuốc an thần tốt nhất cho cô lúc này. Tiếp thêm sức mạnh cho Lý Tiểu San, cố giúp cô vượt qua chuyện khủng khiếp này, cậu biết mẹ mình đang đau lòng ra sao, buồn bã ra sao, nhưng như vậy mãi cũng không phải là cách. Cố chấp cũng không tốt, lấn càng sâu càng không ổn.

“ Mẹ, không sao rồi “.

“ Mọi chuyện sẽ qua thôi “.

Lý Tiểu San như vỡ òa cảm xúc, cô ôm lấy con rồi khóc lớn hơn. Đúng rồi, như vậy sẽ tốt hơn cho cô nhiều.



Lâm gia.

Lâm Hiên nhìn Trình Nhu Nhi ngồi ở giường, cô cứ thế cả ngày rồi, anh có nói gì cũng không nghe với để tâm đến. Anh tính vào trong thì Lâm Thi Thi tiến lên, phía sau là người hầu bưng theo chén súp còn nóng hổi.

“ Ba để con “.

“ Chú Phong đến tìm ba kìa “ Lâm Thi Thi mỉm cười nói.

“ Chuyện này…”.

“ Không sao đâu, con lo liệu được mà “.

“ Cô ấy cứ để cho con “.