Hứa Chính Luân tỉnh lại mà một kì tích, chỉ có điều thằng bé không hiểu chuyện gì đang xảy ra trước mắt mình. Lý Tiểu San vừa gọi cô là con trai sao? Không lẽ mẹ đã….
Lý Tiểu San ôm lấy con trai mình, cái ôm mà tình thương yêu của một người mẹ đều dồn vào hết trong đó, Hứa Chính Luân cảm nhận rõ được, cậu đưa tay ôm lấy mẹ mình, hạnh phúc đến bật khóc. Hứa Chính Phong nhìn hai mẹ con đã đoàn tụ với nhau, anh cũng xúc động, cuối cùng…gánh nặng trong lòng anh cũng được gỡ bỏ ra khỏi rồi.
…
Lý Tiểu San nhìn Hứa Chính Luân đã ngủ say, vì bị thương nặng, cho dù tỉnh lại cũng chưa được xuất viện sớm. Cô bỏ hẳn công việc ở Hứa thị, toàn tâm chăm sóc cho con mình thời gian tới, sự nghiệp gì chứ, tiền tài cô cũng không cần tới nữa. Cô chỉ muốn ở bên cạnh con trai mình thôi.
Hứa Chính Phong đặt tay lên vai cô, bây giờ đã khuya, cô cũng nên nghỉ ngơi thôi, không lại để bản thân kiệt sức nữa. Lý Tiểu San quay đầu nhìn anh, hiểu ý anh, cô đứng dậy kéo mền lên, đặt tay con trai mình vào trong rồi ra ngoài cùng anh.
Quản gia Bạch đứng đợi ở cửa nãy giờ, ông là người chăm sóc cho tiểu thiếu gia từ bé, tuy tính tình thằng bé khó chiều thật,khiến người khác không thích. Nhưng đứa trẻ này ra sao ông đều hiểu rõ nguyên nhân cả, nhìn cậu bị thương thế lão già này cũng rất đau lòng.
“ Để tôi chăm sóc cho tiểu thiếu gia, hai vị cứ về nhà nghỉ ngơi đi “ Quản gia Bạch cúi đầu.
Hứa Chính Phong gật đầu, Lý Tiểu San cũng nói cảm ơn với ông. Anh khoác áo lên vai cho cô để không bị lạnh, cả hai rời khỏi bệnh viện.
Quản gia Bạch đi vào phòng bệnh, ông kéo ghế ngồi xuống lên tiếng hỏi:” Cậu chủ chưa ngủ phải không?”.
Hứa Chính Luân mở mắt ra, nhìn ông, ông mỉm cười nhìn lại cậu, nắm lấy tay thằng bé:” Con đang sợ gì sao?”.
“ Quản gia, mẹ đã nhận lại con, nhớ về con, con rất vui. Nhưng trong lòng con rất lo lắng cho ba “ Hứa Chính Luân nói.
Quản gia biết thằng bé đang lo sợ điều gì. Thứ mà một đứa trẻ không muốn nhìn thấy nhất…
Đó chính là ba mẹ đứng nhìn nhau, bắt đầu tranh quyền nuôi con.
“ Ông tin cả hai người họ sẽ về với nhau, sẽ vì con, vì bản thân, con đừng lo “.
Bảy năm qua đã làm khổ ba con người này, đến khi nào đứa trẻ đáng thương của ông mới có gia đình hoàn chỉnh đây?
“ Ngày mai ông bà nội sẽ về thăm con, mau nghỉ ngơi sớm đi “ Quản gia nói.
Hứa Chính Luân được ông trấn an cũng thấy yên tâm một chút, bây giờ mới ngoan ngoãn nhắm mắt lại ngủ. Đây mới đúng là đứa trẻ bảy tuổi, hồn nhiên, không suy nghĩ gì nhiều.
…
Trên xe, Hứa Chính Phong cảm thấy cô sắp nói gì đó với mình rất động trời. Bầu không khí cũng không tốt mấy, đúng thật..chẳng tốt tí nào, rất u ám là đằng khác.
“ Hứa Chính Phong “ Cô nhìn anh.
“ Anh nghe “.
“ Tôi muốn đưa Luân Luân về nhà với mình, tôi sẽ dành quyền nuôi con “.
“ Nếu như anh không đồng ý, chúng ta sẽ gặp nhau ở tòa “ Lý Tiểu San nghiêm túc nói, lúc con trai còn hôn mê, cô ngồi bên giường bệnh vừa nhìn thằng bé vừa suy nghĩ đủ điều, suy nghĩ rất kĩ. Cô sẽ nghỉ việc ở Hứa thị, đã làm nhân viên ở tập đoàn thời gian dài, tiền lương cũng nhiều, cô đã tích góp lại một khoản. Sau này đưa Hứa Chính Luân về sống chung, cô sẽ mở tiệm bán hoa, cùng thằng bé ngày qua ngày trải qua cuộc sống đầy yên bình.
Thế giới của Hứa Chính Phong quá nhiều cạm bẫy và nguy hiểm, cô không muốn con trai mình đi theo anh như vậy. Thằng bé và cô…dính dáng đến người đàn ông này đã khổ suốt bảy năm qua rồi.
Hứa Chính Phong không nói gì, tấp xe vào lề, anh nhìn cô:” Lý Tiểu San, em không còn lương tâm sao?”.
“ Anh là ba của Chính Luân, đã ở cạnh thằng bé suốt bảy năm qua. Nó là máu mủ ruột thịt của anh, em bây giờ nói muốn đưa đi là đi, vậy còn anh, anh là ba của Chính Luân mà?” Hứa Chính Phong nói, điều anh lo cuối cùng đã đến, nhưng lại không thể kiềm chế bản thân.
Lý Tiểu San cắn môi dưới, cô siết chặt tay:” Con anh? Không phải chính miệng anh nói anh là người không chấp nhận đứa con này sao? Nếu như bảy năm trước anh chịu xem Chính Luân là con mình thì đâu ra cớ sự suốt bảy năm qua như thế? Là tại ai? Là lỗi của ai mà cả ba người chúng ta đều bị giày vò đến tận bây giờ hả?”.
“ Là anh “ Hứa Chính Phong nói lớn, đúng, là lỗi của anh, anh nhận. Nhưng anh cũng đã chịu đau khổ suốt bảy năm qua, anh cũng đã biết ăn năng hối lỗi rồi, tại sao không ai nhìn vào cái đó? Cả ba mẹ anh, cả cô bây giờ đều nhìn vào cái sai của anh là thế nào chứ?
“ Đúng là anh, anh biết sai rồi à? Không phải chuyện gì cũng nói xin lỗi được đâu Hứa Chính Phong. Bảy năm xa cách con, bảy năm xa cách mẹ của tôi và Chính Luân, ai đền?”.
“ Anh đền cho tôi và con được không?”.
Hứa Chính Phong nhìn cô, con tim anh bây giờ rất đau, giống như cô đã cầm dao cắt đôi chúng nó ra vậy. Anh đưa tay kéo cô lại, ngăn cô nói bằng một nụ hôn.
Lý Tiểu San dùng sức đẩy anh ra nhưng vô dụng, cuối cùng vẫn bị Hứa Chính Phong chiếm thế, rồi đành bất lực buông tay xuống.
Một lúc sau anh buông cô ra, nhìn cô:” Được rồi “.
“ Em thắng, anh sẽ để em nuôi con, quyền nuôi con thuộc về em rồi “.