Lâm Hiên cười trừ, cái gì lâu quá không gặp? Có nhớ nhau không? Mới gặp nhau hôm trước cơ mà?
Lâm Hiên đảo mắt sang nhìn Lý Tiểu San, cô gái này bao năm vẫn như thế, chỉ là kí ức đã thay đổi nhiều thôi. Xem ra Hứa Chính Phong đang cực lực ngày đêm khiến Lý Tiểu San nhớ lại đây mà.
“ Hai…hai người?” Lý Tiểu San nhìn anh, rồi nhìn Lâm Hiên. Hai người họ quen nhau sao? Có biết nhau à?
“ Chúng tôi là bạn tốt với nhau, phải không người an hem?” Lâm Hiên nhìn Hứa Chính Phong rồi hỏi.
Hứa Chính Phong đưa tay lên vai cô, đang ẩn ý gì đó qua cái khoác vai:” Đúng rồi, bạn tốt “.
Bầu không khí bây giờ càng lúc càng âm u, Lý Tiểu San đẩy tay anh ra, cô đứng dậy:” Vậy hai người nói tiếp đi “.
“ Tôi xin phép đi trước đây “.
Nói xong Lý Tiểu San cầm túi xách rời đi, xem mắt lại gặp người quen của Hứa Chính Phong, buổi hẹn này cô không thể tiếp tục được nữa rồi. Hứa Chính Phong thấy cô rời đi, anh đã đạt được mục đích của mình rồi.
“ Xem cậu vui chưa kìa, đã khiến cô ấy rời đi “ Lâm Hiên nói, anh cũng biết đối tượng xem mắt của mình hôm nay chính là Lý Tiểu San. Đối với cô bây giờ anh là người lạ, nhưng còn cô đối với anh đã quá quen thuộc rồi, bảy năm qua Hứa Chính Phong nhọc tâm vì người con gái đó anh cũng biết rõ ra sao, không ngờ Hứa Chính Phong không an tâm vì anh còn chạy đến đây làm loạn thế này.
Hứa Chính Phong cười đắc ý, anh nhìn Lâm Hiên. Lâm Hiên chỉ biết lắc đầu, đã đến tuổi này sao đôi lúc con người này cứ như đứa trẻ lên ba thế nhờ?
…
Lý Tiểu San rời khỏi đó với tâm trạng bức xúc trong người, cô không vui tí nào, thật sự không vui đấy. Hứa Chính Phong đâu ra trên trời rơi xuống, còn phá buổi xem mắt cô. Đối tượng Lâm Hiên đó là anh em tốt của chủ tịch nữa chứ.
Mà khoan đã, có khi nào người đàn ông tên Lâm Hiên đã biết rõ giữa cô và chủ tịch gần đây nhưng đang giả vờ không?
Nếu là vậy thì đúng là đồ đáng ghét mà.
Cô bực tức đi đến công viên ngồi ở ghế, tay cầm lon nước ép cam uống hết một hơi. Cuối tuần mà không vui vẻ thế nào, trông cô chả khác gì mới bị chó cắn vậy.
Cô lúc này mới để ý đến một bé trai ngồi nghịch cát ở đó, Lý Tiểu San cũng hạ quả, nhìn về phía đứa nhỏ đó. Chả hiểu sao ngắm nhìn một bé trai đang chơi cát đằng đó khiến tâm trạng cô trùng xuống hơn, có gì đó…rất lạ ở đây.
Hứa Chính Luân ngẩn đầu thấy Lý Tiểu San, thằng bé hơi bất ngờ, không tin được mình gặp cô ở đây. Bỏ đồ chơi trên tay xuống, Hứa Chính Luân chạy đến chỗ Lý Tiểu San, đưa hai bàn tay đầy cát ra nhìn cô:” Dì…dì xinh đẹp “.
“ Cháu khát “.
Lý Tiểu San mỉm cười, cô lấy khăn giấy ướt trong túi ra, lau lau tay cho Hứa Chính Luân, sau đó bảo:” Lại kia rửa tay thật sạch rồi dì sẽ cho cháu uống nước, được không?”.
Hứa Chính Luân ngoan ngoãn gật đầu, chạy đến vòi nước rồi rửa tay theo lời cô. Sau khi rửa thật sạch rồi chạy đến chỗ Lý Tiểu San, lần này cô lau khô tay cho thằng bé rồi đưa một lon nước ép mới cho Chính Luân. Lúc nãy cô mua dư một lon, cũng may thật…
Hứa Chính Luân nhận lấy, thằng bé mở ra rồi uống một hơi thật dài, Lý Tiểu San chăm chú nhìn cậu, đáng yêu quá…
“ Cảm ơn dì xinh đẹp “.
Cậu mỉm cười nhìn cô, lễ phép nói lời cảm ơn. Nụ cười và điệu bộ đáng yêu của Hứa Chính Luân làm cô xao xuyến, cô đưa tay xoa đầu:” Ngoan lắm, mà cháu tên gì? Ba mẹ cháu đâu? Sao lại ngồi đây chơi một mình?”.
“ Cháu tên là…”.
Nói được một nửa thì thằng bé dừng lại, khoan đã, nếu như cậu nói mình họ Hứa sẽ bị bại lộ thân phận không?
“ Cháu tên là Vũ Chính Luân “ Thằng bé nói, xin lỗi…
Con phải nói dối thôi!
“ Ba mẹ cháu bận công việc, cháu thường xuyên chơi một mình ở đây “ Hứa Chính Luân bảo, ánh mắt buồn bã cũng hiện rõ lên. Lý Tiểu San thấy thương cho thằng bé, ba mẹ bận rộn quên cả việc chơi cùng con cái cũng là chuyện thường, cô đã thấy rất nhiều về vấn đề này rồi. Nhưng nhìn thằng bé buồn thế này cô cảm thấy khó chịu quá.
“ Cậu bé…” Lý Tiểu San ôm lấy Chính Luân, cô chẳng biết sao nữa, trong lòng chỉ nghĩ đến chuyện an ủi thằng bé, hy vọng sẽ giúp cậu vui hơn và thấy thoải mái một chút.
Hứa Chính Luân ở trong vòng tay cô, thằng bé từ từ hưởng thụ cảm giác này, đượ cô ôm thế này cậu chỉ muốn thời gian dừng lại, có thể ở bên cạnh Lý Tiểu San mãi mãi.
Ở bên ngoài, quản gia Bạch đứng quan sát Hứa Chính Luân, ông không ngờ cả hai lại gặp mặt nhau ở chỗ này. Chuyện lớn rồi, nếu như Hứa Chính Phong mà biết nhất định sẽ nổi giận thôi.
Ông đứng lưỡng lự, đấu tranh tư tưởng với bản thân, không biết có nên báo cáo cho anh biết không. Mệnh lệnh của Hứa Chính Phong chính là không để tiểu thiếu gia gặp mẹ mình, nhưng mà…
Hứa Chính Phong là người ra sao ông hiểu rõ, có giấu cũng sẽ bại lộ thôi. Cuối cùng ông lấy điện thoại ra, gọi cho anh.
“ Ông chủ, tiểu thiếu gia đang ở cạnh Lý Tiểu San “.