Cả đêm Lý Tiểu San không ngủ, cô ở cạnh giường chăm sóc anh, một bước cũng không rời, sợ rằng Hứa Chính Phong xảy ra chuyện gì đó. Còn Vương Phỉ vì mệt mỏi đã đi ngủ từ lâu, dĩ nhiên là ngủ bên nhà của cô rồi.
Bốn giờ sáng, Hứa Chính Phong thức giấc, bây giờ anh thấy tỉnh táo hơn, chống tay ngồi lên, anh đưa mắt nhìn xung quanh, cúi xuống lại thấy Lý Tiểu San gục bên giường. Trên bàn có một bát cháo đã ăn dở và nước, thuốc uống. Anh nhớ ra đêm qua mình đã đi dưới mưa suốt mấy tiếng đồng hồ, cuối cùng trở về chung cư này thì ngất xỉu và phát sốt, Lý Tiểu San lúc đó phát hiện anh như thế liền gọi anh, nhưng anh chẳng còn sức lực gì trả lời cô nữa rồi.
Anh đưa tay xoa đầu, có vẻ anh hạ sốt nhưng đầu vẫn còn hơi đau. Cũng phải, anh đi dưới mưa như thằng hâm lâu đến vậy mà. Gần đây ăn không đủ ngủ cũng chẳng đủ nốt nên bây giờ mới phát bệnh, anh còn phiền đến cô, thật là…
Hứa Chính Phong xoay người, anh nhẹ nhàng xuống giường và cố không làm cô thức giấc, vừa chạm vào Lý Tiểu San cô đã giật mình, thấy anh ngồi cạnh cô liền tỉnh ngủ.
“ Chủ tịch, anh dậy rồi, anh thấy thế nào? Đã ổn hơn chưa?”.
Lý Tiểu San sốt ruột hỏi, cả đêm thúc trực bên giường, cô cứ sợ anh sẽ bị gì đó nữa. Cũng may bây giờ không sao rồi, tốt rồi.
Hứa Chính Phong lắc đầu:” Tôi đã khỏe hơn rồi, cảm ơn cô, phiền cô chăm sóc tôi quá “.
Lý Tiểu San chỉ cười:” Anh giúp tôi được thì tôi giúp anh chỉ là chuyện thường tình thôi “.
“ Phải rồi, anh đã thức thì để tôi đi hâm nóng cháo cho anh ăn, lúc nãy tui chỉ đút cho anh ăn được một ít, có phải chủ tịch đã đói rồi phải không?”.
Hứa Chính Phong, đúng là anh đói thật.
Lý Tiểu San đứng lên, cô gấp gáp đi vào bếp hâm nóng đồ ăn, Hứa Chính Phong cũng đứng lên rồi đi theo cô, bây giờ anh đã thấy khỏe hơn nhiều rồi. Có cô bên cạnh thế này anh rất vui đấy.
Lý Tiểu San loay hoay trong bếp một lúc lâu thì cô đem ra một bát cháo thịt nóng hổi, cô đặt xuống bàn, sau đó quầy lại tủ lạnh tìm nước cam rồi đem ra cho anh.
“ Xin lỗi vì tự tiện dùng nhà bếp của chủ tịch “ Lý Tiểu San bảo.
“ Không sao, tình thế cấp bách mà “.
Anh dịu dàng đáp.
Lý Tiểu San gật gù, cô chống tay lên bàn ngồi nhìn anh ăn, cô chỉ mới chợp mắt lúc ba giờ, chỉ mới ngủ được một tiếng thì sáng sao đi làm đây.
Hứa Chính Phong ngồi thưởng thức bát cháo cô nấu cho mình, mãi ăn anh không chú ý đến vẻ mệt mỏi trên gương mặt cô, Lý Tiểu San lại không chống chọi qua cơn buồn ngủ, cuối cùng kiệt sức gục đầu xuống mà ngủ thiếp đi. Anh một lúc sau mới chú ý, thấy cô đã ngủ say liền bỏ thìa xuống, đứng dậy đi sang chỗ cô.
Có lẽ cả đêm cô đã chăm sóc anh, anh vô ý quá, lại không chú ý đến chuyện này mà.
Hứa Chính Phong bế cô trên tay, Lý Tiểu San vẫn nhẹ như ngày nào, cô không lên cân sao? Hình như ốm hơn lúc trước nữa, không được rồi, sau này anh nên vỗ béo cô thôi.
Anh đưa cô về phòng ngủ của mình, để cô nằm trên giường, anh kéo mền lên đắp cho cô, nhân cơ hội cô ngủ say không biết trời trăng gì anh cúi xuống hôn lên trán cô.
“ Ngủ ngon “.
Hứa Chính Phong định quay người đi ra ăn hết bát cháo kia thì anh bất ngờ dừng chân lại, nhìn mình trước gương, khoan đã, bộ đồ trên người anh như này là sao chứ?
Là cô thay cho anh sao?
Nghĩ đến cảnh tượng đó Hứa Chính Phong vui vẻ hơn hẳn, không biết…Lý Tiểu San cô còn nhớ cơ thể này ra sao không nhỉ? Chắc cũng phải có cảm giác gì đó rất quen thuộc rồi.
…
Sáng hôm sau.
Kim dài đồng hồ chỉ số chín, Lý Tiểu San ngẩn ngơ ngồi dậy, cô ngáp dài một cái, vì mớ ngủ nên cô quên mất mình đang ở nhà Hứa Chính Phong. Bước xuống giường, theo thói quen cô đưa mắt nhìn đồng hồ treo tường nhưng hôm nay nhìn mãi không thấy đâu, điều này khiến Lý Tiểu San liền tỉnh giấc. Cô giật mình, trời đất thiên địa ơi cô đang ở nhà anh, không phải nhà cô.
Quay qua quay lại cô thấy một cái đồng hồ để bàn ở đằng xa, nhìn vào xem thì mới biết đã chín giờ rồi. Cô ôm đầu mình:” Thôi chết!!!”.
“ Trưởng phòng sẽ giết mình mất “.
Cô nói xong liền chạy ra cửa, định về nhà mình thì thấy Hứa Chính Phong đứng trước mặt mình, anh thấy cô đã thức liền bảo:” Hôm nay tôi đặc biệt cho cô nghỉ “.
“ Hả?” Lý Tiểu San nhìn anh, nghỉ?
“ Cả đêm qua cô đã thức trắng chăm sóc tôi, để cảm ơn tôi cho cô nghỉ hôm nay nhưng vẫn tính lương “ Hứa Chính Phong bảo.
Lý Tiểu San nghe xong liền ngồi bệch xuống sàn, cô ôm tim mình, trời ạ, cũng may là được đặt cách chứ không cô toang thật rồi. Tháng này cô hết nghỉ vì cấp cứu thì cũng đủ rắc rối đến, nếu còn nghỉ vô lý và không có xin phép chắc cô phải ôm đồ ra khỏi Hứa thị mất.
Hứa Chính Phong ngồi xuống cùng cô, anh kéo cô lại, cụng trán của mình lên trán của cô, hành động này làm cô bất ngờ.
“ Tiểu San, tôi có thể gọi tên của cô không?”.