Tay Ôm Con Tay Ôm Vợ

Chương 76




Như vậy là một đêm nữa lại trôi qua, bên ngoài tuyết rơi mỗi lúc một dày hơn, nhưng bên trong, lại rất ấm áp. Mối quan hệ giữa hai người cũng đang dần dần thay đổi. Chỉ có điều, một người không nhận ra, còn một người lại vô tình xem nhẹ.

Sáng sớm, Diệp An An đứng ở ban công nhìn chiếc xe của anh đang chầm chậm rời đi. Đợi cho bóng khuất hẳn, nàng mới đi vào. Hôm qua, tuyết đã rơi suốt đêm, bên ngoài, cả không gian chìm ngập trong màu trắng xóa. Mặc dù vậy, anh vẫn muốn đi làm đúng giờ.

Mở cửa phòng mình, nàng cũng chuẩn bị bắt đầu một ngày làm việc mới. So với anh, công việc của nàng thoải mái hơn rất nhiều. Nàng đi vào phòng Mục Nham, bắt đầu dọn dẹp, để chiếc chậu đựng nước lên bàn, nàng thấy một cặp hình như là công văn gì đó, nàng cẩn thận đặt vào một chỗ, chắc có lẽ anh đã để quên.

Nàng cầm khăn lau mép bàn. Bước chân của nàng cứ lùi dần mà bất cẩn không để ý đến phía sau. Trên bàn, chiếc chậu sóng sánh rồi đổ xuống. Nước chảy lênh láng trên mặt bàn. Diệp An An vội kêu lên một tiếng rồi vội vàng chạy đến, lấy thân mình chặn cho nước không làm ướt tập công văn kia. Nàng không để ý đến bản thân mình đã bị dính nước, cẩn thận cầm lấy tài liệu để lên bàn làm việc cho anh.

Mặc dù lưng nàng đã ướt sũng, cộng thêm cái lạnh tê cóng của mùa đông, khiến nàng khẽ run lên, nhưng như chợt nhớ ra điều gì, sắc mặt nàng trở lên tái nhợt. Đặt tập tài liệu xuống nàng lật đật mở ngăn kéo chiếc bàn vừa bị đổ nước kia, nhìn vào bên trong, cơ thể nàng khẽ run rẩy tưởng chừng như sắp ngã.Tay nàng cầm tấm ảnh ở trong đó lên, vì ngấm nước nên nó đã bị nhòe khiến cho không thể nhìn rõ nữa.

Đây là thứ mà Mục Nham vô cùng trân trọng, là bảo bối của anh. Nàng nhìn xuống, diện mạo của người con gái trong ảnh hiện lên rõ ràng.

“ Cô đang làm gì ở đây?” Một giọng đàn ông truyền đến.

Diệp An An hoảng hốt, khuôn mặt tái nhợt không một chút huyết sắc. Nàng ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang đứng trước mặt. Bàn tay đang cầm tấm ảnh bất giác rụt lại. Còn anh, nhìn bức ảnh ướt sũng trên tay nàng, ánh mắt sầm lại. Anh bước đến, lấy lại tấm ảnh lúc này đã không còn nhìn rõ, bàn tay nắm chặt lại.

Y Y, là Y Y của anh, đây là thứ duy nhất về cô mà anh còn giữ được. Trong nháy mắt, đầu óc anh trống rỗng không còn nghĩ được điều gì nữa.

“Diệp An An cô làm tốt lắm” Anh cắn răng, gằn từng chữ. Âm thanh ấy như xát muối vào trái tim Diệp An An.

Bốp… Trong phòng truyền đến một âm thanh thật lớn, Mục Nham, khuôn mặt lạnh lùng, ánh mắt thâm trầm, bàn tay giơ lên không trung, sau đó nắm chặt lại.

Diệp An An ôm mặt ngồi dưới đất, không ai để ý, sau lưng áo nàng đã ướt đẫm, khuôn mặt đã sưng đỏ, khóe miệng cũng xuất hiện tơ máu.

Đột nhiên, nàng cảm thấy thật nực cười. Thật ra, Diệp An An, nàng là gì ở đây, đến một bức ảnh nàng cũng không bằng.

Mục Nham ngồi xuống, nắm chặt lấy cằm nàng, ngón tay không ngừng dùng sức, thậm chí tưởng như có thể nghe thấy cả tiếng xương đang kêu.

Diệp An An nhắm mắt, sắc mặt trắng bệnh. Sự giận dữ này của anh, tất cả là do nàng, đều do nàng tự chuốc lấy.

“ Diệp An An, cô thật là quá đáng, đến cả một bức ảnh cô cũng không buông tha. Cô đừng cho rằng đã lên giường với tôi thì có thể thực sự trở thành vợ của tôi” Anh châm biếm, những lời tàn nhẫn nhất không ngừng tuôn ra, khiến nàng tổn thương, thậm chí, còn có cảm giác anh thích thú khi thấy nàng đau khổ.

Ánh mắt Diệp An An từ từ ngước lên, bao nhiêu uất ức dồn đọng lại thành giọt nước mắt lăn dài trên má. Nhưng đối với Mục Nham mà nói, những giọt nước mắt ấy không có một chút giá trị.

Mục Nham buông tay khỏi cằm nàng, nắm chặt bức ảnh “ Diệp An An” thanh âm vẫn lạnh lùng vang lên.

“Diệp An An, cô cho rằng chỉ cần hủy đi những thứ thuộc về Y Y thì tôi có thể yêu cô sao? Cô đừng vọng tưởng. Cả đời này, người duy nhất tôi không bao giờ có thể yêu thương chính là cô. Nếu cô còn muốn là phu nhân của tập đoàn Mục Thị thì cô hãy ngoan ngoãn làm tốt bổn phận của mình, đừng mong có thể đoạt được những gì thuộc về Y Y”

Diệp An An nhắm chặt hai mắt. Nàng không muốn anh nhìn ra sự tuyệt vọng của mình. Những lời nói vô tình của anh như đang cào xé tâm can nàng. Những điều ấy nàng làm sao có thể không biết? Tại sao còn tàn nhẫn với nàng như vậy? Nàng đâu có yêu cầu gì nhiều. Chỉ là vì nàng quá yêu thương anh. Như vậy là sai lầm sao?

Tấm ảnh đó, quả thực nàng không hề cố ý, thực sự không cố ý mà.