Liếc nhìn chiếc đồng hồ đeo tay, có lẽ cũng sắp đến giờ tan tầm rồi, hình như anh có chút chờ mong. Nghĩ đến chiếc áo len mà nàng sắp hoàn thành, lại có một bàn đồ ăn đang đợi anh ở nhà, làm cho khóe miệng khẽ mỉm cười. Nụ cười ấy đã làm mất đi vẻ lãnh đạm, cứng rắn của anh. Chính lúc này đây,trong vô thức, anh lại lộ ra cái dáng vẻ thật dịu dàng.
Giản Tiểu Phương trở về phòng làm việc. Vừa bước vào đến cửa, cô đã nhìn thấy một nhóm người đang tụ tập, bàn tán chuyện gì đó rất sôi nổi, đến cả mấy cô bé mới vào làm, vốn tính nhút nhát cũng đến góp một hai câu, thỉnh thoảng lại vọng đến một trận cười.Cô dừng lại, nhìn đám người này. Hơi nghiêng đầu một chút, cô phát hiện ra Thượng Quan Thuyên đang đứng ở đó cùng đôi giày Itali sáng bóng. Bàn tay cô nắm lại, cảm thấy chuyện này thật quá sức vô vị. Sau đó, cô lại tiếp tục đi về phía phòng làm việc cũng không thèm để ý thêm về nhóm người nhạt nhẽo kia.Đàn bà, muôn đời đều bị mê hoặc bởi những người như hắn. Nhưng thật xin lỗi, Giản Tiểu Phương, cô lại chẳng nhàm chán đến mức đó.Thượng Quan Thuyên hơi liếc mắt đã nhìn thấy Giản Tiểu Phương, nhìn ra vẻ lơ đễnh trong ánh mắt của cô. Hắn ngượng ngùng, đưa tay sờ sờ mũi. Xem ra, hôm nay, hắn lại càng làm cho cô thêm chán ghét mình rồi. Cô gái này, đối với hắn thật quá lạnh lùng. Dù hắn có làm bất kỳ chuyện gì cũng chẳng thế khiến cô quan tâm. Ánh mắt cô lúc nào cũng thản nhiên như thế, trầm ổn như thế.Nếu không phải trước kia giữa bọn họ xảy ra chuyện như vậy, thì hắn vẫn có thể miễn cưỡng mà nghĩ rằng, thực ra cô đang che dấu cảm xúc của mình. Vì dù sao, thời trung học trong mắt cô cũng chỉ có một mình anh.Hắn cúi đầu, tiếng nói của những cô gái bên cạnh hoàn toàn không lọt một chút nào vào tai anh. Giản Tiểu Phương của ngày hôm nay đã không còn là cô gái ngây thơ trước đây nữa. Tất cả cũng bởi vì hắn đã quá ích kỷ, khiến cho cô bị tổn thương, khiến họ cho đến bây giờ không có cách nào cứu vãn.Cho nên, kết quả ngày hôm nay, hoàn toàn là do hắn gây nên. Nhưng… hắn đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt đẹp khẽ chớp, bắt gặp cái nhìn của cô. Anh biết, đối với anh, cô cũng không phải là hoàn toàn không quan tâm. Bây giờ, anh chỉ có thể dựa vào suy nghĩ ấy để mà cố gắng, cố gắng tìm lại những thứ trân quý của ngày xưa mà hắn đã vô tình đánh mất.Còn cô, dù đã cố ngó lơ, nhưng vẫn cảm thấy khó chịu.Giản Tiểu Phương không hiểu vì cớ gì, cơ thể giống như có một trận gió lạnh thổi qua. Cô quay đầu lại, chạm phải ánh mắt của Thượng Quan Thuyên. Đôi mắt sâu thẳm ấy, cứ nhìn chằm chằm vào cô, tưởng như hận không thể đem linh hồn cô hút vào đó. Ánh mắt ấy, khuôn mặt ấy, làm cho người ta, dù không cố ý cũng thấy mê luyến.Cô khẽ nhíu mày, vội vàng lảng tránh ánh mắt của hắn, cúi đầu nhìn chằm chằm vào tập văn kiện trên tay. Bất luận là lúc trước hay bây giờ, người đàn ông này cứ như một bóng ma, ám ảnh cuộc sống của cô, khiến nó không có nổi một giây phút yên bình.Tại sao Thượng Quan Thuyên này lại đẹp trai như vậy chứ, thật giống một tên yêu mị. Trái tim cô cũng chợt nhói lên.Thật là một ngày dài.Cô quay đầu, đúng lúc nhìn thấy một bông tuyết trắng noãn đang nhẹ nhàng rơi xuống . Bên ngoài, trời đã bắt đầu vào đông, có lẽ đây là đợt tuyết đầu mùa. Mà bên trong văn phòng lại xuân ý ngập tràn, cũng bởi sự có mặt của Thượng Quan Thuyên mà khắp nơi rộn rã tiếng cười nói. Nhưng nói đi, cũng phải nói lại, như thế này thì năng lực chuyên môn của cái công ty này cũng thực yếu kém đi.Diệp An An ngắt điện thoại, hơi sững người nhìn lên tường. Sau đó, nàng trở lại phòng mình, chọn một chiếc áo ấm, thêm một chiếc mũ len rồi đi ra ngoài. Vừa mở cửa, một bông tuyết khẽ khàng đậu trên má, nàng khẽ ngẩng đầu, mỉm cười. Tuyết đầu đông, một mảnh lạnh lẽo theo đó mà rơi vào trong mắt nàng, thế nhưng khuôn mặt ấy vẫn rất thanh tĩnh, nụ cười dịu dàng vẫn nở trên môi, cho người ta cảm giác ấm áp vô cùng.Nàng kéo lại áo khoác rồi bước tiếp ra ngoài.Xuống xe, nàng hơi co người trong lớp áo rét. Mùa đông thực sự rất lạnh, trận tuyết này cũng khá lớn, lớp tuyết bám trên cây nhanh chóng đóng băng, tựa như những mảnh thủy tinh trong suốt được treo trên những cành cây trơ trụi lá.