Hiện tại xem ra, bà anh vẫn có tầm nhìn xa trông rộng, an bài cho anh 1 người vợ rất biết nghe lời, tuy rằng là hôn nhân không có tình yêu, thế nhưng cũng rất thoải mái.
Diệp An An quay đầu lại, vừa vặn thấy anh đang chằm chằm nhìn nàng, khiến nàng vội vã quay đi, trên mặt rất nhanh đã xuất hiện 1 tầng hồng nhạt. Nàng không quen với việc anh nhìn chăm chú nàng như vậy, mỗi lần chỉ cần cùng anh ở chung 1 chỗ, nàng luôn luôn thấy căng thẳng.Đúng vậy, rất căng thẳng Rõ ràng là một cặp vợ chồng, từng bước chân, nàng luôn cảm thấy như đang bước đi trên mặt băng mỏng. Mục Nham xuống lầu, đi thẳng tới bàn ngồi xuống, vắt hai chân lên nhau thập phần ưu nhã. Nhìn lên chỗ thức ăn trên bàn, anh thật sự rất đói, từ lúc trong thang máy, không ai biết, cái anh muốn nhất, chính là một bàn những món ăn này. Diệp An An , người phụ nữ này, không nói những cái khác, nàng thực sự nấu ăn rất ngon, điều này khiến anh rất hài lòng. Cầm đũa lên, anh ăn một chút, chính là mùi vị này, khiến anh gần như say mê nó. Đã ăn nhiều món ngon, ở các nhà hàng nổi tiếng, đây chỉ là một bữa cơm đơn giản bình thường, nhưng lại rất hợp với khẩu vị của anh. Anh buông đũa, nhìn về phía Diệp An An. Nàng vẫn đứng một bên đang có chút khẩn trương, nhìn trong mắt nàng như mang theo vài tia sợ hãi. Anh nhíu mày, nàng sợ anh, tuy rằng anh vẫn biết, thế nhưng lúc này khiến anh rất không hài lòng, anh là chồng của nàng, nhưng nàng lại sợ anh, anh đáng sợ như vậy sao. "Cô cũng ngồi ăn đi" anh trầm giọng nói, trong thanh âm có một sức hút không thể cưỡng lại. Diệp An An dạ nhỏ, ngồi ở một bên, ăn đông ăn tay một chút. Kỳ thực nàng cũng đã không ăn gì cả ngày rồi, cũng rất đói, bất quá, ngồi cũng 1 bàn với anh trong tình trạng như thế này, trong suy nghĩ của nàng tựa hồ chuyện này sẽ không bao giờ xảy ra. Nàng chỉ ăn 1 chút linh tinh, áp lực anh tạo ra rất lớn, nhất là đối với nàng, bởi vì nàng quá quan tâm đến anh. "Diệp An An, cô sợ tôi?" Mục Nham buông đôi đũa trong tay, nhìn tiểu nữ nhân đang cúi đầu, người phụ nữ này, mặt gần như bị chon vùi trong chiếc bát rồi.Nàng rốt cuộc là ăn cơm hay đang ăn bát, điều này khiến anh có chút buồn cười. Diệp An An đột nhiên ngẩng đầu, đôi mi dài khẽ động, rất đẹp, thực sự rất đẹp. Lông mi của nàng chỉ dài hơn bình thường một chút, nhưng đen nhánh, gọn gàng. Mỗi khi nàng chớp mắt, hàng mi tựa như những cánh bướm tung cánh bay vút lên. Cặp lông mày nhạt màu trông cũng rất tự nhiên, thanh nhã. Đôi mắt ấy tưởng như có thể nhìn thấu vào tâm can người khác.M ục Nham chăm chú nhìn An An, đôi mắt bình thường sắc bén, lúc này hơi thả lỏng, thậm chí sâu trong đáy mắt có thể thấy 1 tia thú vị. Không thể không nói, người phụ nữ này rất được lòng anh, giống như một chú thỏ nhỏ, tính cách đơn giản, không hề biết làm bộ làm tịch, khiến anh có cái gì đó rung động.Và anh cũng quên mất chính mình, đã một thời gian dài như vậy, chưa từng được thoải mái như hôm nay. "Không phải, chỉ là thói quen thôi." Diệp An An lắc đầu, mang lời trong lòng nói ra, đúng vậy, chỉ là thói quen thôi. Dù sao hai người họ cũng đã kết hôn hơn 1 năm nay, cũng không có nhiều chuyển biến trong quan hệ của họ, có chăng chỉ là đêm hôm đó. Trong suy nghĩ của anh, Diệp An An cũng chỉ là Diệp An An mà thôi, không phải người anh yêu, chỉ là vợ của anh. Trong mắt xuất hiện chút cay đắng khổ sở, cuối cùng lại được cất giấu nơi đáy mắt. Anh nói, nàng không được yêu anh, như vậy cứ để anh nghĩ rằng nàng không thích nó. Ít ra để anh biết nàng không yêu, thế nhưng người đàn ông này, có lẽ đã sớm biết, chỉ là anh không muốn tiếp nhận mà thôi. Chồng của nàng, nhưng nàng không nên yêu.