"Đừng để tôi nhìn thấy cô nữa, nếu không cô chuẩn bị đi ăn mày đi". Anh nói một cách vô tình, nhìn người đàn bà vừa bị anh đánh ngã dưới đất.
Cô vừa nghe lời anh nói vội vã đứng dậy. Anh ta thật đúng là ác ma, từ trước tới nay, anh chưa từng nói đùa. Cô lùi về sau, tiếp đó mở cửa rồi chạy vội ra ngoài. Cô biết, anh nói được thì làm được. Cô phải vất vả lắm mới leo lên được vị trí như ngày hôm nay, không thể để mất đi một cách dễ dàng như vậy được.Khi cô ta đã đi rồi, ánh mắt Mục Nham vẫn rất tức giận. Anh ném túi công văn xuống sô pha rồi cứ thế đi đi lại lại.Diệp An An cầm đũa đang chuẩn bị ăn cơm, thì nghe thấy tiếng ồn ở phòng khách, nàng muốn đứng dậy xem, nhưng cuối cùng nàng chỉ có thể đứng ở trong phòng. Trong phòng khách có một cô gái khác. Nàng sợ nếu nàng nhìn cô ta nữa sẽ khiến nàng đau lòng, khiến nàng không thể kiềm chế được mình. Như vậy cũng tốt, không thấy, không nghe, như vậy sẽ không đau.Mặc dù có chút lừa mình dối người nhưng, nàng thực sự không muốn thừa nhận.Những âm thanh ở phòng khách dần nhỏ hơn, giống như một cơn gió thoảng qua bên tai nàng. Nàng chua xót cười, nhìn bữa sáng đạm bạc trước mặt.Không biết anh có đói không, vì toàn bộ đồ ăn trên bàn đã bị cô ta làm hỏng rồi, như vậy làm sao anh có thể ăn được nữa.Sau đó, nàng lại nhanh chóng lắc đầu. Mục Nham không phải là người bạc đãi bản thân. Hơn nữa, bây giờ, bên cạnh anh còn có người phụ nữ mà anh thích, người cùng anh ân ái cả đêm. Anh sao có thể để cô ta bị đói chứ. Những gì nàng làm, họ chắc sẽ không để mắt tới đâu. Nghĩ tới đây, nàng buông đôi đũa xuống. Trái tim như vừa bị ai đó đâm một nhát, rất đau... Đúng vậy, đó là người đàn bà của anh, người đã ở cùng anh cả đêm qua.Cách đối xử đó, ngay cả nàng là vợ của anh cũng chưa từng được hưởng thụ.Không, anh chưa từng thừa nhận nàng là vợ không phải sao? Nàng muốn gọi anh một tiếng chồng nhưng có lẽ anh chưa bao giờ coi nàng là vợ.Trên mặt có chút lạnh lẽo, nàng lấy tay lau, mới phát hiện không biết nàng đã khóc từ lúc nào. Gạt đi nước mắt, nàng miễn cưỡng cười. Nụ cười đượm vẻ chua xót nhưng lâu dần nó đã trở thành thói quen của nàng.Nàng cúi đầu nhìn bát cháo đã hơi nguội. Nếu không ăn sẽ càng nguội hơn. Nàng vừa cầm lấy thìa thì bên ngoài đột nhiên có tiếng đập cửa. Sức lực rất mạnh. Âm thanh "rầm rầm" làm lòng nàng xao động. Nàng buông thìa. Nắm chặt tay, nàng đi ra hướng cửa. Tay đặt một lúc trên vịn cửa, rốt cục khi mở ra, người bên ngoài là người mà nàng không hề ngờ tới.Mục Nham.