Tay Ôm Con Tay Ôm Vợ

Chương 212: Thân thế của An An




Làm sai đã quá nhiều chuyện, không biết hắn có còn cơ hội nào để đi bù đắp, để tìm lại nữa hay không. Nhắm chặt hai mắt lại, từ trước tới này hắn chưa từng nếm qua cảm giác bản thân mình bất lực như thế này, người phụ nữ từng đem hết thảy của cô ra để yêu thương hắn, hắn lại chọn cách vứt bỏ cô, đến bây giờ không tìm lại được nữa.

Cô như đã lấy đi tất cả của hắn, trái tim hắn, con người hắn, sao cô có thể ích kỷ như vậy, cô là của hắn, một mình hắn thôi. *@@ mơ à cưng???

Giống như vừa quyết định một chuyện nào đó, bước chân hắn thoải mái mà nhanh nhẹn, chỉ có gió không ngừng thổi qua tai hắn, làm vung lên vài sợi tóc trên trán, trong đôi mắt là một mảnh lạnh lùng.

Mà Mục Khả Tâm đang ghé vào bả vai hắn đã muốn khóc đến mệt mỏi, lại không biết, kỳ thật, vận mệnh của con bé sắp có một sự thay đổi cực kì lớn.

Trong kho hàng, mấy người đàn ông đứng đó, đều mang theo ánh mắt khinh thường nhìn người đàn bà đang chui rúc vào trong góc tường.

"Đại thiếu gia, người đàn bà này xử lý như thế đây, không thể nhanh nhanh một chút sao, tôi buồn ngủ muốn chết", vẻ mặt thanh tú của Ti Lạc đánh ngáp một cái, nói thật, anh thực sự không muốn nhìn loại đàn bà này, đúng là lãng phí thời gian quý giá của anh mà.

"Nhanh thôi", Ti Hạo lạnh nhạt nói, nghe không ra thanh âm của giọng nói, làm cho người ta như cảm giác được cái lạnh lẽo đến từ địa ngục.

Ti Lạc nhún vai, đại thiếu gia lại tức giận.

"Các người không được giết tôi, không được giết tôi", Cố Nghê Y giống như kẻ điên mà gào thét.

Thật đúng là ầm ĩ, Ti Lạc bịt chặt hai cái lỗ tai của mình, khó nghe muốn chết, so với tiếng giết heo còn khó nghe hơn.

"Chúng tôi làm sao lại muốn giết cô chứ?", Ti Hạo đi đến gần cô ta, cúi mình ngồi xổm xuống, nhìn gương mặt Cố Nghê Y vừa mới bị Mục Nham quăng ột cái tát, cậu ta đúng là ra tay mạnh thật, có điều, nếu là anh, đã ra tay thì chắc chắn không chỉ có nhiêu đó thôi đâu. *bó tay anh =]]

Không đánh chết cô ta thì anh không phải là Ti Hạo, chẳng qua, người đàn bà này, có đánh, chỉ ngại làm bẩn tay anh thôi.

"Anh, anh...", cánh môi Cố Nghê Y run rẩy, lắp bắp nói không nên lời, người đàn ông này thực đáng sợ, rõ ràng vẻ mặt cực kì bình thản, nhưng bên trong cặp mắt lạnh như băng kia, khóe môi nhếch lên đến cực điểm, lại làm cho người ta run như cầy sấy.

Anh đứng lên, phủi phủi hai tay, nhìn ngoài cửa đi vào mấy tên ăn mày, bọn họ đều ăn mặc rách rưới, cả người đều bốc mùi tanh tưởi, Ti Lạc bóp chặt cái mũi của mình, từ trước đến nay anh vốn là người có bệnh ưa sạch sẽ, thật sự là không chịu đựng nổi những mùi thế này.

"Anh muốn làm gì?", Cố Nghê Y trợn to hai mắt nhìn mấy tên đàn ông ghê tởm ngoài cửa kia, răng thì vừa đen vừa vàng, trên tay khắp nơi đều là bùn đất, như là vài năm rồi vẫn chưa có rửa. Làm cho cô ta có loại kích thích muốn nôn mửa.

"Báo thù!!!", Ti Hạo đứng qua một bên, thanh âm vẫn là bình tĩnh như vậy, nhưng thêm vào đó là một loại lãnh khốc. Loại lãnh khốc có thể nghe ra rõ mồn một.

"Sao cô có thể giết chết đứa nhỏ của Tiểu Uyển, tôi sẽ hiến cho cô phải trả lại, hơn nữa còn là trả lại gấp bội", anh lãnh khốc vô tình nói, nhìn thân mình Cố Nghê Y đột nhiên mềm nhũn ra, nhưng không có lấy nửa điểm đồng cảm.

"Cô ta là của các người", Anh nói xong liền xoay người đi ra ngoài, Ti Lạc đánh giá Cố Nghê Y từ trên xuống dưới, tuy rằng có chút bẩn thỉu nhưng tư sắc cũng không tồi, bọn người kia thật đúng là hời to.

Anh một bước cũng không dám dừng lại, người ta sung sướng, anh cũng không muốn đứng ở một bên, trường hợp như thế này, nói thật, thực quá ghê tởm. Cùng mấy tên ăn mày này làm, người đàn bà kia bị lột da là cái chắc, quỷ mới biết bọn họ bao lâu rồi chưa được chạm qua đàn bà, mà thiếu gia nhà anh thật đúng là biết chọn người quá.

Ti Hạo dừng bước, bên trong bắt đầu truyền đến tiếng cười dâm loạn, còn có tiếng thét chói tai của phụ nữ, anh âm thầm buông mắt xuống, khóe môi nở một nụ cưởi vô tình quen thuộc.

Nơi này, thật đúng là quá bẩn.

Anh muốn đi tắm một cái, sau đó đi thăm đứa cháu ngoại của mình, nghe nói, diện mạo của thằng nhóc kia rất đáng yêu.

Đáy lòng hơi hơi có chút mất mác, người phụ nữ đầu tiến khiến anh động tâm, cũng là người mà anh muốn có được, lại là con gái của cô, Tiểu Uyển, cũng là em họ của mình.

Khi đó động tâm, có lẽ là bởi vì cô có đôi mắt rất giống với cô anh, cũng là vì vậy, anh mới có thể tìm được cô.

Khe khẽ mỉm cười, nụ cười này, đã không còn lạnh lùng như vừa rồi, thản nhiên, tựa như có thể làm tan chảy cả mùa đông vậy.

___ ♥ ____pingki___ ♥ _____

Bên trong phòng làm việc của tổng tài Ever Change, hôm nay có một vị khách đặc biệt.

"Tôi thật không ngờ anh chính là cha của đứa nhỏ", Ti Hạo ngồi trên sô pha, nhìn người đàn ông đứng cách đó không xa, lần đầu tiên gặp mặt, anh chỉ biết, anh ta, không phải là một người đơn giản, mới tiếp nhận công ty, anh ta thế nhưng lại phải trải qua một trận ám sát, thậm chí, còn bị quăng xuống biển, còn sống cũng có thể coi là kỳ tích rồi, thật đúng là vận khí tuyệt hảo làm tăng thêm nghị lực, người đàn ông này quả là mạnh mẽ vô cùng.

"Đúng thế, anh có vấn đề gì sao?", Lance có chút đề phòng nhìn về phía người này, anh cùng anh ta cũng không phải quen thuộc quá, bọn họ chẳng qua chỉ gặp mặt nhau được một lần ở yến hội mà thôi. Anh ta cùng An với con trai anh, rốt cuộc là có quan hệ gì?

"Tôi là anh họ của Diệp An An, cũng là cậu của con trai anh", chuyện giữa họ, anh cũng biết không ít, cho nên cũng không quanh co lòng vòng thêm nữa.

"Anh họ?", Lance nheo đôi mắt tím nguy hiểm lại, toàn cơ thể như căng thẳng hơn, anh chưa từng nghe cô nói cô có anh họ, An của anh chỉ là một cô nhi, làm sao lại có thể đột nhiên xuất hiện một anh họ, hơn nữa còn là người của Ti gia, đứng đầu thế giới ngầm...

"Anh không cần phải hoài nghi, tôi nói sự thật, cái này cho anh xem...", anh lấy từ trong túi của mình ra một cái hộp.

Lance nhướng mi nhận lấy, mở ra, bên trong là hai sợi dây chuyền cổ giống nhau, anh lấy ra một cái, ngón tay nhẹ nhàng chạm lên, đến khi sờ đến mặt dây chuyền, khẽ chạm, mặt dây chuyền mở ra, bên trong là ảnh chụp của một cô gái, 'Đây là...', ngón tay Lance nhẹ nhàng vuốt ve tấm ảnh bên trong, cô gái bên trong ảnh đang cười híp cả mắt, ngũ quan không nói là xinh đẹp, nhưng là thực đáng yêu, lại có thể nhìn thấy được một bóng dáng làm cho anh thực quen thuộc.

Đây là ảnh chụp của An lúc còn nhỏ sao. Thế nhưng sao anh ta lại có nó?

"Anh nhìn lại người trong ảnh đi". Ti Hạo đón nhận ánh mắt nghi vấn của Lance, chỉ nói tiếp. Lance cúi đầu, mở cái còn lại ra, một sợi dây chuyền giống vậy, bên trong là một tấm ảnh cả gia đình chụp chung, một người phụ nữ xinh đẹp ôm trong lòng một đứa nhỏ, mỉm cười thực hành phúc.

"Người phụ nữ đó chính là cô của tôi, còn bé gái chính là Diệp An An, mà tên thật của cô ấy là Ti Tiểu Uyển, theo họ mẹ, khi cô ấy còn bé đã bị mất tích, cô tôi cũng vì quá nhớ thương con nên đã đổ bệnh, hai năm sau khi con bé mất tích, cô ấy đã qua đời".

"Tôi đã hứa với cô, nhất định sẽ tìm được con gái của cô ấy, hai năm trước, tôi bất ngờ gặp được An An, nhìn thấy bóng dáng của cô ấy cùng với cô của tôi vô cùng giống nhau, cho nên tôi đã đi điều tra tư liệu của cô ấy, không ngờ tra ra được những điều này, chính là, chuyện khiến tôi không ngờ nhất, ngày mà tôi nhận được kết quả thì cũng là ngày cô ấy mất tích, đã vậy lại còn mất tích tới hai năm".

"Khi tôi tìm được cô ấy một lần nữa, cô ấy đã có một đứa con, cũng chính là con của anh".

Ti Hạo đến lúc này mới ngừng nói, trong lòng chan chứa những thở than, có đôi khi chuyện lại đi theo chiều hướng nằm ngoài dự kiến của mọi người, thì ra, người mà họ luôn tìm kiếm lại ở ngay bên cạnh, chẳng qua là, bọn họ lại không biết, đến khi biết được thì lại mất đi rồi.

Truyện convert hay : Đạp Thiên Long Hoàng