Tay Ôm Con Tay Ôm Vợ

Chương 108: Cô cũng không phải là gì hết




Cánh cửa lại mở ra, lúc nhìn thấy người phụ nữ toàn thân ướt đẫm đang lau nước trên sàn nhà kia, sắc mặt Mục Nham thoáng thay đổi. Nhưng là, hắn vẫn cứ nắm tay Cố Nghê Y đi xuống lầu. Chỉ có mình hắn biết, lúc này hắn đang tức giận, khi đi qua trước mặt cô, hắn chỉ thản nhiên quăng cho cô một cái liếc mắt.

Mà Diệp An An chỉ cúi đầu, khi nhìn thấy hai đôi chân kia, động tác trên tay run rẩy một chút, trên mặt đất lại vừa rơi xuống thêm một giọt nước nữa.

“Nham, về sau chúng ta đều ra ngoài ăn được không? Em thật sự là ăn không quen”, Cố Nghê Y điềm đạm nói, như là cố ý nói như vậy.

Mục Nham chưa nói gì, nhưng đột nhiên Diệp An An lại ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy đầu Mục Nham gật nhẹ một cái, cô gắt gao nắm chặt khăn lau trong tay, rốt cục cũng không còn duy trì được thêm gì nữa.

Mục Nham cảm giác lưng mình vẫn cứng ngắc, cho đến khi ra khỏi phòng khách vẫn vậy, không thể phủ nhận, hắn là thích những món Diệp An An làm. Thế nhưng rõ ràng cố nghe không thích y không thích. Vì người mình yêu, có lẽ hắn nên sửa lại khẩu vị của mình, dù sao ăn lâu như vậy, chắc hắn rồi cũng sẽ chán.

Nhưng là, thật sự sẽ chán sao?

Ngồi trên xe, hắn thản nhiên nhìn thoáng qua đằng sau của biệt thự. Lần đầu tiên cảm giác được, hắn làm sai rồi phải không, hắn căn bản là không nên mang Cố Nghê Y đến đây. Thế nhưng, hắn sẽ không hối hận, việc này sớm muộn gì cũng phải đối mặt, hắn đã lựa chọn rồi. Nhìn Cố Nghê Y đang ngồi bên cạnh hắn, cuối cùng đôi mày hắn cũng buông lỏng một chút.

Người phụ nữ hắn yêu đã quay về bên hắn, hắn sẽ không bao giờ đánh mất lần nữa. Chuyện trước kia, hắn cũng không muốn nhắc lại.

Khởi động xe, hắn đem tất cả suy nghĩ của mình để ở lại, phóng xe mà đi. Lại không biết có một người phụ nữ khác vẫn đang đứng ở bên cửa sổ nhìn về hướng xe hắn đi, cho đến khi trên mặt đất chỉ còn lại những bông tuyết.

Sợi tóc dán trên gương mặt vô cùng tái nhợt của cô, đôi môi thỉnh thoảng lại run rẩy.

Xoay người, thân thể gầy quá mức trông thực yếu ớt, cuối cùng lắc lư một cái, sau đó ngã ngồi trên mặt đất. Quần áo trên người dường như đã ướt đẫm hết, bên trong biệt thự mặc dù có hệ thống sưởi, thế nhưng, cô vẫn cứ cảm giác được rét lạnh đến thấu xương.

Thật sự, rất lạnh.

Là bởi vì trái tim đang lạnh sao? Vẫn còn đau lòng, thì ra, cô còn đang đau, đó là bởi vì còn chưa chết tâm.

Từ trên mặt đất đứng dậy, cô vịn cầu thang đi lên phòng mình, cởi hết quần áo ướt sũng trên người ra. Mãi cho đến khi thay một bộ quần áo mới sạch sẽ, nhìn sắc mặt người phụ nữ trong gương vô cùng nhợt nhạt, cô cười mệt mỏi, cũng là chua sót vô cùng.

Cô đi ra khỏi phòng mình, dừng lại thật lâu trước cửa phòng cách vách, tay vẫn đặt trên tay vịn của cánh cửa, cuối cùng dùng sức đẩy cánh cửa ra, hốc mắt của cô có chút khô khốc khó chịu. Đi vào trong, bên trong này có mùi nước hoa của một người phụ nữ khác, che lấp hết tất cả. Rốt cuộc cũng không còn cảm nhận được hơi thở của người đàn ông nữa.

Trên giường chăn để lộn xộn, gối đầu cũng bị ném xuống đất, xem ra nơi này đêm qua nhất định là tình cảm mãnh liệt vô cùng. Cô chết lặng bước lên, đem chăn xếp lại, gối đầu cũng để lại, đột nhiên, cô che miệng mình lại, kìm nén không được tiếng khóc, thỉnh thoảng lại bật thành tiếng.

Thật sự thống khổ, làm sao bây giờ, thật sự rất đau, phải làm sao bây giờ.

Mà cô chỉ có thể vô lực khóc như vậy.

Thu dọn lại tất cả cô đóng cửa phòng lại, quay lại chính căn phòng của mình, ngồi trên giường ôm lấy thân thể của chính mình, chỉ thất thần nhìn tuyết rơi bên ngoài, từng hạt từng hạt rơi xuống.

Tay cô nắm chặt lại một chỗ, lòng bàn tay vẫn còn chút ấm áp, nhưng các đầu ngón tay lại lạnh ngắt.

Trong phòng khách một bàn thức ăn đã muốn nguội lạnh hết, bọn họ không thèm ăn, mà cô thì lại ăn không vô.

Giản Tiểu Phương nhìn tờ báo trong tay, không thể tin được hắn thật sự làm ra chuyện như vậy. Như vậy an an nhất định là đã biết, vậy phải làm sao bây giờ, chuyện như vậy, cô ấy có thể chấp nhận được không? Dù sao người đàn ông cô ấy yêu lúc này rõ ràng đã phản bội cô ấy, khiến cô ấy chấp nhận như thế nào được đây.

Cô buông tờ báo trong tay ra, cầm lấy di động, đi vào trong toilet, bấm gọi một dãy số kia.

“Alô…”, bên kia truyền đến thanh âm yếu ớt của Diệp An An, Giản Tiểu Phương nghe mà cảm thấy khó chịu.

“An An, cậu không sao chứ?”, thanh âm Giản Tiểu Phương từ trong cổ họng phát ra, cô mới biết được, thì ra, thanh âm của cô lại có thể run rẩy như vậy.

“Mình…”, Diệp An An ngừng một hồi, giọng nói lại truyền đến, “Mình thì có chuyện gì được chứ?”.

Giản Tiểu Phương có chút lo lắng, Diệp An An như vậy giống như là mất đi tất cả sinh lực vậy, nói chuyện dường như chỉ là theo bản năng, không có một chút nhịp điệu lên xuống.

Ngón tay Diệp An An nhẹ nhàng trượt trên cửa kính, cảm thụ được trên cửa kính lạnh như băng, lông mi cô thỉnh thoảng lại run rẩy một chút, trong mắt là bao nhiêu tịch mịch. Cô cố ý làm ình nói chuyện một cách thoải mái, không muốn để cho bạn tốt vì cô lo lắng.

“Tiểu Phương, không cần lo lắng ình, mình tốt lắm, thật sự tốt lắm”.

Nói đến đây, cô nhếch môi, không dám nhìn bóng của mình trên cửa sổ. Đúng vậy, cô cũng có thể rất kiên cường.

“An An, người đàn ông kia, cậu không cần phải yêu hắn, hắn căn bản là một tên đàn ông thối tha, một kẻ phản bội vợ, không đáng để cậu yêu”, Giản Tiểu Phương không ngừng quở trách Mục Nham, chính là không muốn để cho người bạn này của mình bị tổn thương. Thế nhưng, cô lại không biết, người phụ nữ này thực sự giống như lời cô nói, kỳ thật cô đã muốn bị đến thương tích đầy mình.

Diệp An An cũng không có nói, chỉ nghe thanh âm thỉnh thoảng truyền tới từ đầu bên kia, trong mắt có chút ngẩn ngơ, phản bội sao, kỳ thật, bọn họ đều sai lầm rồi, không có yêu thì sao có phản bội được. Anh với cô, cho tới bây giờ cũng chưa từng yêu, mà anh cũng đã không chỉ một lần nhắc nhở cô đừng yêu anh.

Cho nên không phải là lỗi của anh, mà là cô.

Cô không nên yêu anh nhưng lại vẫn yêu. Cho nên tất cả những điều này đều là cô phải nhận. Yêu một người không nên yêu, là kiếp nạn của cô.

Buông điện thoại ra, cô xoay người, thấy được tờ báo kia, trên đó là một tấm hình chụp thật lớn, ảnh chụp thân mật của Mục Nham và Cố Nghê Y. Mục Nham như ôm trọn thắt lưng Cố Nghê Y, còn Cố Nghê Y lại như chú chim nhỏ nũng nịu sà vào lòng anh. Tay anh vuốt ve mái tóc cô ta, người đàn ông lạnh lùng lại dịu dàng, người phụ nữ xinh đẹp điềm đạm, hai người thật sự là một đôi trời sinh, còn cô cái gì cũng không phải.

Kỳ thật, cô chưa bao giờ là gì của anh.

Truyện convert hay : Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Cực Hạn Liêu