Tay Níu Chặt Tay 2: Hồi Ức Khó Phai

Chương 26




Di Thiên vào siêu thị tiện lợi mua một ít đồ ăn thức uống rồi đến căn nhà thuê của Hạnh Tâm. Hôm nay ngày nghỉ, Hạnh Tâm lại khóa cửa, đã đi đâu? Di Thiên gọi cho cô những mấy cuộc đều thuê bao. Ngồi trước cửa đợi, đợi mãi ba tiếng đồng hồ vẫn không thấy cô trở về, trong lòng bắt đầu vấy lên sự lo lắng, đứng ngồi không yên.

Trời đổ mưa, những hạt mưa phất phơ trên không trung không đáng kể để bị ướt. Chiếc xe hơi từ xa chạy chầm chậm tới, trong trí nhớ của Di Thiên, chiếc xe này là của Kha Vệ.

Nhìn thấy Di Thiên, Hạnh Tâm vội chào Kha Vệ rồi mở cửa bước xuống xe. Trong lòng len lỏi một cảm giác khó chịu nhưng Di Thiên không hề nỗi giận với cô.

Hạnh Tâm bước tới dịu dàng hỏi "Đợi tôi lâu chưa?"

"Vừa mới tới"

Bước vào nhà, Di Thiên đem đồ ăn vừa mua bỏ vào tủ lạnh, sẵn lấy một chai nước suối ra uống. Thấy Di Thiên không có vẻ gì giận dỗi, Hạnh Tâm tin là cậu vừa mới tới đúng như lời cậu nói. Hạnh Tâm vui vẻ bước tới đưa tay choàng qua cổ Di Thiên, ghé sát vào tai cậu "Cậu không hỏi tôi đi đâu về sao?"

"..." vốn là rất muốn hỏi Hạnh Tâm nhưng vẫn tôn trọng cô, muốn cô tự mình nói ra, nếu không muốn, cậu cũng không hỏi. Di Thiên quay người lại nhìn cô.

"Di Thiên, chúng ta đổi cách xưng hô đi"

"Ừ" cậu trả lời để cho biết là đã nghe thấy lời đề nghị này.

"Vậy bắt đầu từ hôm nay nhé!"

"Ừ"

"Vậy... Di Thiên... Cậu... À, anh không ghen khi thấy em đi với người đàn ông khác sao?"

Di Thiên nhếch môi cười nhẹ "Đặt niềm tin vào người mình yêu, đó cũng được coi là một sự tôn trọng"

"Anh tin tưởng tuyệt đối vào em như vậy thật sao?"

"Đúng vậy"

Hạnh Tâm ngồi lên sô pha, tươi cười châm chọc cậu "Là anh tin tưởng em hay là anh tự tin vào sức hút của mình?"

Di Thiên phì cười "Sức hút của anh?!"

"Di Thiên, hôm trước em về nhà, có học vài món từ ba, hôm nay em sẽ nấu ăn, anh phải nhận xét đó"

Di Thiên nhìn cô qua chiếc gương soi ở trước mặt rồi đem đĩa trái cây lại, đặt lên bàn, ngồi xuống cạnh cô, hờ hững đáp "Khẩu vị của anh rất khó chiều"

"Em mặc kệ, khó ăn cũng phải ăn, thức ăn là chân lý"

Nấu một bữa ăn mà mất hết bốn tiếng đồng hồ, đã phải chuyển sang bữa ăn tối. Cô sai vặt Di Thiên hết chuyện này tới chuyện khác, mồ hôi đổ nhễ nhại, rốt cuộc thành quả bày trên bàn chỉ dám ngắm chứ không dám ăn. Di Thiên ái ngại hỏi "Sẽ ăn được?"

Hạnh Tâm tự tin vỗ bàn "Tất nhiên là được, mau, anh thử món này xem" nói liền gắp bỏ vào chén Di Thiên món sườn kho.

Di Thiên ném thử, đành ngậm ngùi ăn, miệng cười miễn cưỡng "Món này em làm rất giống với mẹ anh. Em chắc chắn là không phải mẹ anh đã dạy cho em?"

Hạnh Tâm nào biết tay nghề nấu nướng của mẹ Thế, cô vui vẻ trả lời "Ngon lắm sao?"

"R... Rất ngon"

Hạnh Tâm nếm thử một món, liếc mắt nhìn Di Thiên rồi xụ mặt "Như vậy mà anh bảo là giống mẹ anh nấu ư? Rõ là an ủi"

Di Thiên không biết có nên nói là mẹ cậu cũng nấu dở tệ như cô hay không, nhưng rồi lại thôi, không nói vẫn hơn. Đành ngậm ngùi ăn tối như những ngày tập huấn quân sự vậy.

Bữa ăn kết thúc, ngồi lại một lúc, Di Thiên lên tiếng về, Hạnh Tâm nhăn mặt giữ cậu lại nhưng bị cậu gạt ý nghĩ ngay "Em lại muốn giở trò gì đây?"

"Không có, chỉ là dạo này người ta bận học hai nơi, không có thời gian ở bên anh" Hạnh Tâm níu tay Di Thiên lắc qua lại.

"Nhưng ký túc xá sẽ đóng cửa"

Hạnh Tâm không biết xấu hổ lại bộc phát "Anh có thể ở lại đây"

Di Thiên nhíu mày, nghiêng đầu nhìn Hạnh Tâm, ánh mắt rất khó đoán "Đề Hạnh Tâm, tốt nhất là chỉ đối với anh, em mới như thế này"

Hạnh Tâm buông mạnh tay Di Thiên ra, giận dỗi nói "Câu nói ấy rõ là không tôn trọng" cô quay vô đóng cửa lại, để mặc cho Di Thiên còn chưa kịp giải thích.

Di Thiên vẫn đứng đó nhìn vào cánh cửa đóng cứng này "Hạnh Tâm, em giận sao?" không nghe phản hồi "Hạnh Tâm, Hạnh Tâm, mở cửa cho anh" vẫn là cứng đầu không có động tĩnh "Anh về đây"

Còn chưa quay lưng, cánh cửa mở ra, Di Thiên ôm cô thật chặt "Anh xin lỗi"

"Tại sao lại nói những lời mang tính đả kích lòng tự trọng như vậy chứ? Thật xấu xa, em có bảo giận, anh cũng không thèm để tâm mà còn về"

"..."

***

Một cô gái có gương mặt tươi tắn, làn da trắng hồng, dáng người cao và đầy đặn, toát lên một khí chất mà không phải ai cũng có, bước vào cùng thầy giáo đầy tự tin. Cả lớp đang ồn ào bỗng im phăng phắt nhìn cô gái này. Thầy giáo lên tiếng đánh tan sự tò mò của mọi sinh viên.

"Giới thiệu với các em, đây sẽ là người phụ trách chuyên môn của các em, vừa từ Viện nghiên cứu âm nhạc Úc trở về, các em cùng cô ấy làm quen nhé"

Cô ta cuối đầu nhẹ tỏ ý cảm ơn thầy giáo, thầy bước ra, cô ta cất tiếng, giọng nói thướt tha, êm tai, rất dễ đi vào lòng người.

"Chào các em, tôi tên là Lâm Tuệ An, sẽ phụ trách dạy chuyên môn cho các em vào thời gian tới thay thầy Trương, rất mong chúng ta sẽ cùng nhau hợp tác vui vẻ" cô ta vẫn giữ độ cong của môi sau khi tràn vỗ tay chào đón kết thúc, cô ta hỏi "Hôm nay lớp chúng ta có mặt đầy đủ chứ?"

Một nam sinh đứng lên trả lời "Thiếu hai người là Thế Di Thiên và Đề Hạnh Tâm ạ"

"Có đây ạ" Hạnh Tâm mở cửa, hai người vắng mặt đã có mặt.

Vẫn như thói quen, Di Thiên không liếc ngang dọc xung quanh nên không biết là cô giáo mới tên Lâm Tuệ An kia đang nhìn mình theo từng bước đi. Sau khi ngồi xuống, Hạnh Tâm phát hiện nụ cười khó hiểu của cô ta khi nhìn về hướng của mình, nhưng ánh mắt rất có thể là nhìn Di Thiên.

Lâm Tuệ An bước lên bục giảng "Hôm nay chúng ta sẽ bắt đầu học kiến thức chuyên ngành về Gõ giao hưởng"

Câu nói mang tính chất liên quan bài học cũng không thu hút được sự chú ý của Di Thiên hướng lên trên bục giảng, mà đơn thuần, cậu đã bày sách vở lên bàn và ngước lên nghe giảng, thu vào tầm mắt mình là cô gái ấy, Di Thiên hơi sững người [Đợi chị ba năm, chỉ ba năm thôi], [Di Thiên, chị không thể về nước, chị không thể từ bỏ công việc nghiên cứu của mình], [Chị ấy, sẽ không trở về đâu]. Khóe môi Di Thiên cong lên, ánh mắt rời khỏi người cô gái ấy, bắt đầu bài học mà không bận tâm đến điều gì.

Tan học, các sinh viên lần lượt ra về, đám người Hạnh Tâm vẫn ngồi lại vì theo thói quen, An Khuê sẽ qua đây và cùng tán dóc. Lâm Tuệ An vẫn chưa rời đi, cô tươi cười đi xuống, đứng ngay bàn của Di Thiên khiến cho Hạnh Tâm cảm thấy bất an.

"Di Thiên, em không chào mừng chị trở về sao?"

"Chào mừng?!"

Không hề ngần ngại, cô cúi người xuống ôm Di Thiên "Chị rất nhớ em đó, tại sao vẫn là không hề thay đổi, thờ ơ như thế chứ? Chị cứ tưởng, khi nhìn thấy chị, em sẽ là người vui nhất"

Đúng lúc An Khuê đứng trước cửa, không hiểu tình hình gì đang xảy ra, liếc nhìn Vũ Triết với ý hỏi chuyện, Vũ Triết nhún vai ra vẻ tôi không biết. Hạnh Tâm nghe rõ những lời cô ấy nói, thấy rõ hành động của cô ấy, biết chắc đây là người đã khiến Di Thiên đau khổ cả tuần khi hay tin cô xảy ra chuyện. Không nghe thấy câu trả lời của Di Thiên, cũng không muốn nán lại để chờ nghe cậu ấy trả lời, Hạnh Tâm đứng lên chạy ra khỏi phòng, Di Thiên buông Lâm Tuệ An ra, chạy theo Hạnh Tâm.

Lâm Tuệ An sững người, Di Thiên... Di Thiên buông cô ra để chạy theo người con gái khác?! Di Thiên đã thay đổi rồi?!

"Hạnh Tâm, Hạnh Tâm" Vừa đuổi theo Di Thiên vừa gọi nhưng không nghe cô nói gì, cũng không chịu dừng bước, làm sao có thể đuổi theo kịp khi Hạnh Tâm rất giỏi về khoảng chạy bộ?