Tay Níu Chặt Tay 2: Hồi Ức Khó Phai

Chương 10




Tiết trời mùa thu mát mẻ khiến người ta cảm thấy dễ chịu. Năm người tề tựu ở căng tin của Học viện để ăn trưa, đồ ăn ở căng tin này rất sạch nhưng vị chỉ ở mức tạm ổn. Tập trung ăn trưa, không ai mở miệng nói chuyện gì. Đột nhiên, Lâm Tuệ Tinh bê thức ăn bước tới bàn của bọn họ, ngồi cạnh Di Thiên, cười ôn hòa "Lát nữa chơi bóng không?"

"Ngày mai là kiểm tra cuối tháng, cậu chơi bời cái gì?" Di Thiên lạnh nhạt hỏi.

Mỗi tháng Học viện sẽ có bài kiểm tra tổng kết một lần, còn đem kết quả dán lên bảng tin của trường cho tất cả sinh viên đều chiêm ngưỡng, khác nào đưa mặt cho người khác sỉ nhục nếu thành tích thảm bại. Vì thế, đối với các sinh viên, bài kiểm tra mỗi tháng của Học viện còn quan trọng hơn bài thi cuối kỳ của các trường khác.

Lời Di Thiên vừa nói ra, Lục Hy và Vũ Triết như mắc nghẹn, không nuốt trôi cơm, nhớ tháng trước, hai người đã bị chê cười một trận, không biết giấu mặt ở đâu, phỏng chừng tháng này cũng không khá hơn là bao.

"Kiểm tra ư?" Tuệ Tinh quay sang Hạnh Tâm "Hạnh Tâm, lát nữa cậu dạy tôi học được không?"

Mọi người ở bàn ăn đều ngước lên nhìn Tuệ Tinh, cái tên không quen không biết này chắc chắn có ý đồ, Vũ Triết đưa ra bộ mặt giết người, lạnh nhạt nói "Người của nhóm này không phải để người không quen biết như cậu, thích thì kéo thích thì lôi đâu nhá"

"Đúng vậy" Lục Hy bồi thêm.

"Ai bảo tôi mới quen?" Tuệ Tinh hất cằm.

"Lâm Tuệ Tinh!!" ánh mắt Di Thiên nhìn Tuệ Tinh như có ý muốn giở trò thì sẽ chết.

Hạnh Tâm bất ngờ nhìn Di Thiên, trong lòng thấy xốn xang, nhưng không biết là có chuyện gì, quay qua nhìn Tuệ Tinh, lên tiếng "Được rồi, lát nữa có tiết, học xong tôi dạy cậu, ở thư viện"

Tuệ Tinh cười "Được, tôi đi trước" cậu ta đứng lên đi.

Hạnh Tâm quay sang nhìn Lục Hy và Hà Vũ Triết, lạnh nhạt nói "Học viện chúng ta chỉ học ba năm, năm nhất, hai cậu học hành cho tử tế vào nếu không muốn năm sau học xen kẽ với chuyên ngành, sẽ không được thoải mái đâu"

"Phải trách trường chúng ta ra đề khó gấp ba lần trường khác" Lục Hy không phục nói hơi lớn.

"Tự trách bản thân cậu vẫn hơn" Di Thiên thờ ơ lên tiếng.

"Ba người làm sao hiểu được cảm giác của bọn tôi, lúc học thì bảo con gà đẻ ra trứng gà, đến khi thi lại hỏi con gà có trước hay trứng gà có trước" Vũ Triết rầu rĩ "Chẳng khác nào học cái này, thi cái nọ"

"Thế bọn tôi không học cùng các cậu à?" An Khuê chen được một câu.

Hà Vũ Triết và Lục Hy trầm mặt, cảm thấy bản thân có vấn đề nên xấu hổ, không thể nào tiếp tục biện minh.

***

Khi có kết quả bài kiểm tra, Hà Vũ Triết và Lục Hy đứng trước bảng tin thở dài, các cơ mặt nhăn nhúm khó coi như một ông lão, điều đó tố cáo rằng, kết quả bài kiểm tra của hai người rất tồi tệ. Không cần nói, ba người còn lại trong nhóm luôn dẫn đầu, khiến hai người này bội phần tức giận, rõ ràng khi ngồi trong lớp, Di Thiên và Hạnh Tâm không mấy tập trung, phần lớn lại vắng mặt nhiều hơn là đến lớp, nhưng thành tích thần kỳ đến lạ.

Di Thiên đi ngang qua, bị hai tên này gọi lại, ánh mắt nghi hoặc nhìn cái tên lúc nào cũng đeo tai nghe này, dò xét một lượt người của Di Thiên "Cậu có gian lận thi cử không đó?"

"Sao? Lại đứng cuối bảng rồi à?" Di Thiên gỡ tai nghe ra.

Không thấy trả lời, Di Thiên nói tiếp "Mục đích đến trường của các cậu là gì?" càng không nhận được câu trả lời nào, Di Thiên đi thẳng một mạch, hướng đó không phải đến lớp, Lục Hy lớn giọng "Này, cậu đi đâu đó, không đến lớp sao?" Bóng Di Thiên khuất dần, Lục Hy và Vũ Triết nhún vai bước đi lên lớp.

Di Thiên vừa bước vào thư viện, khi chọn xong sách đã nhìn thấy Hạnh Tâm đang ngồi ở một góc, không biết là đang xem gì mà chăm chú nhìn vào màn hình laptop. Di Thiên tùy ý chọn một chỗ trống để ngồi, Hạnh Tâm vui vẻ chạy tới ngồi cùng "Cậu không lên lớp à?"

"Tôi có thể đặc cho cậu một cái tên không?"

Hạnh Tâm chớp chớp mắt "Tên gì?"

"Chuyên hỏi thừa!"

Hạnh Tâm lườm cậu ta rồi nhỏ giọng hỏi "Di Thiên, cậu biết Viện nghiên cứu âm nhạc Úc không?"

Nghe đến sáu chữ "Viện nghiên cứu âm nhạc Úc", đột nhiên các ngón tay giật giật, mắt vẫn nhìn vào sách nhưng không tập trung đọc được một chữ nào, một lúc sau cũng hỏi được "Sao nào?"

"Báo vừa đưa tin, các nghiên cứu sinh của Viện nghiên cứu âm nhạc Úc trên đường đi điền dã đã gặp tai nạn, hiện giờ vẫn không có tin tức của bọn họ..."

Nghe đến đây, tai của Di Thiên ù ù không còn biết Hạnh Tâm nói gì sau đó, tâm can rối bời, hô hấp trở nên kém, lấy điện thoại ra gọi cho ai đó mấy lần đều không được.

Hạnh Tâm chưa bao giờ thấy vẻ bất an hiện rõ lên như thế của Di Thiên, cô lay lay vai Di Thiên "Cậu... Không sao chứ?"

Di Thiên nắm chiếc điện thoại trên tay thật chặt, ánh mắt thất thần, một lúc thì xoay chiếc laptop của Hạnh Tâm lại, kéo lên đọc tin tức, hai con ngươi đảo qua lại không tin đây là sự thật. Hạnh Tâm lo lắng "Cậu sao thế? Có chuyện gì à?"

"Không sao" Di Thiên đứng lên bỏ ra ngoài.

Hạnh Tâm thu dọn đồ đạc để đuổi theo Di Thiên. Bước đi của cậu chậm chạp, gương mặt u ám, nhất định có chuyện liên quan đến việc nghiên cứu sinh bị tai nạn, nhưng Hạnh Tâm không biết là chuyện gì. Quen biết cậu lâu như thế, chưa từng biết cậu có quen ai là nghiên cứu sinh âm nhạc. Theo sau Di Thiên mãi cho đến khi cậu quay trở lại ký túc xá, Hạnh Tâm thở phào nhẹ nhõm.

Những ngày sau đó, Di Thiên không đến lớp, không tụ tập với bốn người kia, suốt ngày nhốt mình trong phòng, lần lượt Lục Hy, Vũ Triết và An Khuê tới hỏi chuyện đều thất bại. Riêng Hạnh Tâm, cứ tưởng cũng sẽ thất bại, nhưng khi cô định ra về, đột nhiên Di Thiên hỏi "Hạnh Tâm, mấy hôm nay báo có đăng tin về viện nghiên cứu nữa không?"

"Có... Cậu, hỏi để làm gì?"

"Tin như thế nào?" Di Thiên quay người nhìn Hạnh Tâm, ánh mắt rất khẩn trương.

"Đã tìm thấy được bọn họ, tất cả đều không sao nữa"

Di Thiên nghe xong liền như người từ địa ngục trở về, không còn chút sức lực nào nhưng ánh mắt rất vui mừng. Hạnh Tâm biết, bản thân mình đã không còn cơ hội, nhận biết được người Di Thiên thích rất quan trọng với cậu ấy. Hạnh Tâm trở về, tự nhủ sẽ không sao, đây chỉ là mối tình đơn phương của mình, rồi sẽ lại yêu người khác, phù hợp với mình.

Tâm trạng tốt lên, Di Thiên đến lớp không khỏi sự tò mò của mọi người trong trường, nhưng chỉ cần Di Thiên liếc nhìn là mọi lời xì xầm lập tức tắt hẳn.

Vũ Triết vỗ vai Di Thiên "Di Thiên của chúng ta rốt cuộc cũng có chuyện làm phiền não nha"

"Tôi tưởng cậu là thánh nhân, không có gì làm khó cậu chứ" Lục Hy vặn vẹo.

An Khuê ngồi ở bàn của Hạnh Tâm, quay xuống nhìn Di Thiên, ánh mắt tò mò. Di Thiên ngước nhìn ba người bọn họ "Các cậu xem tôi là phật sống chắc, đừng để Hạnh Tâm gieo vào đầu những ý nghĩ về tôi như vậy chứ" quay qua lại không thấy Hạnh Tâm, cậu lại lên tiếng "Hạnh Tâm đâu?"

"Mấy hôm nay Hạnh Tâm không lên lớp, thường xuyên tới hồ bơi" An Khuê trả lời.

"Hồ bơi?" Di Thiên thì thào lặp lại.

"Hết cậu có vấn đề, bây giờ tới lượt Hạnh Tâm, sắp thi học kỳ rồi đấy" Lục Hy thở dài.

"An Khuê, cậu có biết Hạnh Tâm bị làm sao không?" Di Thiên hỏi.

An Khuê nhún vai "Mấy hôm nay về đến ký túc là cậu ấy đã ngủ rồi, tôi không hỏi được"