Tây Môn Khánh Và Võ Đại Lang

Chương 2




Edit: H.

Lại nói ngày ấy Tây Môn Khánh từ tiệm thuốc hồi phủ, đột nhiên nổi hứng không ngồi kiệu mà chỉ đi bộ. Dọc đường đi thưởng thức quạt ngọc trong tay, một đôi mắt phượng lúc nào cũng quan sát cảnh trí trên đường. Ngày thường những phú thương giàu có ra cửa lúc nào mà chẳng ngồi kiệu, vì vậy bá tánh bình thường cũng chưa từng gặp qua chân dung của Tây Môn Khánh, chỉ thấy trên đường đi tới một công tử tuyệt sắc vô song, phong lưu phóng khoáng, nghị luận tất nhiên là không thể thiếu được. Thỉnh thoảng lại có nữ nhân xấu hổ che mặt đi qua, đôi mắt còn nhìn chằm chằm vào Tây Môn Khánh. Tây Môn Khánh mặt ngoài như cũ là công tử nho nhã hơi hơi mang theo mỉm cười, trong lòng lại là lạnh nhạt, tuy nói y phong lưu thành tánh, nhưng có thể bò lên trên giường y đều là mỹ nhân tuyệt sắc. Còn những dung chi tục phấn này vừa nhìn thôi đã thấy phiền chán rồi.

Đi đến thành đông liền thấy một đám đông quay chung quanh ầm ĩ không chịu nổi, nếu theo tính tình ngày thường y tất nhiên sẽ đi luôn mà không nhìn lại, nhưng ngày ấy hứng thú không tồi, vậy mà cũng chen vào đám người xem xét. Chỉ thấy một tráng hán vừa lùn lại vừa xấu bị người ném trên mặt đất, một người nam nhân khác một bên đánh một bên còn không ngừng dùng những từ ngữ thô tục mắng to hắn.

"Mẹ nó Võ Đại Lang, lão tử chỉ ăn không vài cái bánh của ngươi, giờ lại muốn bắt lão tử trả tiền! Mơ đi, không có cửa đâu! Đừng tưởng rằng cưới được Phan Kim Liên là ngon lắm, xem thử đi, chắc *** ngươi còn chưa dài ra đâu, sớm hay muộn cũng có ngày lão tử ** chết con đàn bà kia!"

Nam nhân bị đánh đến không còn sức lực gì nằm trên mặt đất, nghe được lời này bỗng nhiên mặt đỏ lên, đột nhiên một chân dùng sức đá vào hạ bộ gã kia, quát: "Ta cảnh cáo ngươi trước, Trương Ngũ, ngươi nếu dám chạm vào Kim Liên một chút, ta nhất định sẽ giết ngươi!"

Nam nhân không nghĩ mình thế nhưng lại bị Võ Đại Lang chế trụ, thẹn quá thành giận, vung nắm tay lên muốn đánh hắn. Tây Môn Khánh cười lạnh một tiếng, nhìn nam nhân thấp bé xấu xí kia, cảm thấy sống như vậy đúng là thất bại. Ngày ấy hứng thứ không tồi, Tây Môn Khánh thế mà lại đứng dậy, một cây quạt ngọc chống lại bàn tay đang hạ xuống của Trương Ngũ, hơi hơi mỉm cười nói: "Vị công tử này, có chuyện thì bình tĩnh nói, cần gì phải động tay động chân."

Trương Ngũ đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó đột nhiên đứng dậy đối mặt Tây Môn Khánh rống to: "Mẹ nó ngươi là ai, đừng xen vào việc của người khác! Có muốn chết hay không hả!"

Tây Môn Khánh cũng không giận, nhẹ nhàng cười cười: "Tại hạ họ tên là Tây Môn Khánh, chỉ là gặp chuyện bất bình ra tay tương trợ mà thôi.""

Sắc mặt Trương Ngũ tái nhợt một chút, biết bản thân chọc phải người không nên chọc, một giây trước còn hung thần ác sát, một giây sau mặt đầy tươi cười nịnh nọt: "Thì ra là Tây Môn lão gia, tiểu nhân có mắt không thấy Thái Sơn, hy vọng Tây Môn lão gia tha tội cho tiểu nhân. Trong nhà tiểu nhân còn có việc, xin phép cáo từ trước."

Lời còn chưa nói xong, đã vội vàng cất bước chạy mất.

Võ Đại Lang thấy thế vội vã đứng dậy, mặt mang sợ hãi liên tục khom lưng: "Đa tạ Tây Môn lão gia, đa tạ Tây Môn lão gia!"

Tây Môn Khánh trong lòng cười nhạt một tiếng, mặt ngoài xua xua tay: "Không sao, chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, cũng không tốn sức gì."

Người qua đường nhìn thấy cũng tán thưởng không ít: "Nghe đồn Tây Môn Khánh phong lưu bạc tình, không ngờ cũng là một chính nhân quân tử!"

Tây Môn Khánh chỉ coi như không nghe thấy, mở ra quạt xếp, chuẩn bị dẹp đường hồi phủ. Không ngờ chưa kịp đi đã bị một đôi tay ngăm đen thô ráp túm chặt lấy, mày khẽ nhíu một cái, mặt lộ ra vẻ bất mãn. Võ Đại Lang vừa ngẩng đầu liền đối diện một đôi mắt phượng chứa đầy không kiên nhẫn, có chút khẩn trương mà vội buông tay ra, lắp bắp nói: "Tiểu... Tiểu nhân cũng không có đồ quý giá gì... Tạ ơn Tây Môn lão gia, mấy cái bánh này... Này... Này xin ngài nhận giùm tiểu nhân."

Tây Môn Khánh cũng lười cùng hắn nói chuyện, y nhận lấy bánh, hơi hơi chắp tay: "Vậy thì cảm ơn, xin cáo từ."

Chờ Tây Môn Khánh đi rồi thật lâu, Võ Đại Lang mới phục hồi tinh thần lại, trời ơi, trên đời còn có người xinh đẹp như vậy sao, còn xinh đẹp hơn cả Kin Liên nữa. Nhớ tới hành động thô lỗ của mình lúc nãy, âm thầm nghĩ mà sợ, sợ mình vụng về làm hỏng quần áo quý giá của người ta, cũng may y không có tìm mình tính sổ.

Lại nói tới ngày ấy Tây Môn Khánh hồi phủ, trong lòng nhớ tới nam nhân thô thiển thấp bé kia, không khỏi cười lạnh một tiếng, bánh nướng trong tay đi được một đoạn đường cũng tuỳ tiện ném vào ven đường.

Buổi tối ôm trong lòng ngực gần đây mới được đến tiểu mỹ nhân Bạch Điệp, lại là điên loan đảo phượng hoang dâm suốt một đêm. Đôi tay khớp xương rõ ràng xoa nắn cặp vú của nàng, người dưới thân đã sớm kiều suyễn liên tục, lại xấu xa mà moi lộng lỗ huyệt, đổi lấy một tiếng rên rỉ cao hơn. Tây Môn Khánh đè thấp thanh âm, ở bên tai nàng hỏi: "Muốn không?"

Nữ nhân dưới thân hai tròng mắt chứa đầy xuân tình nhộn nhạo, gương mặt ửng đỏ: "Muốn... A... Muốn..."

Y lộ ra tươi cười, xinh đẹp đến câu hồn lạc phách: "Vậy nàng muốn cái gì, hửm?"

"A... Muốn... Muốn *** bự của quan nhân..."

Trêu đùa đến khi nghe được dâm ngôn lãng ngữ Tây Môn Khánh mới vừa lòng mà đỉnh hạ thân về phía trước, đâm người dưới thân trực tiếp cao trào. Nhanh chóng trừu động va chạm, thẳng đến người dưới thân cao trào một lần nữa Tây Môn Khánh mới bắn tinh. Vuốt ve da thịt trắng nõn như ngọc trong lồng ngực, trong đầu lại không khỏi nghĩ đến khuôn mặt uất ức đến cực điểm của nam nhân hôm nay nhìn thấy, chỉ cảm thấy loại người đúng là làm mất hết mặt mũi nam nhân. Nghe ý tứ của nam nhân kia hình như là có một người phu nhân như hoa như ngọc, suy nghĩ đến đấy y lại vọi vàng lắc đầu, cái loại hán tử xấu xí như thế thì làm gì có mỹ nhân nào nguyện ý uỷ thân cho hắn được. Nếu có không khỏi thẩm mĩ cũng quá khác người.

Tây Môn Khánh đứng dậy, gọi thị nữ tiến vào tắm gội thay quần áo.

"Quan nhân, ngài không ở lại sao?" Bạch Điệp kiều thanh hỏi.

Tây Môn Khánh hơi hơi nâng khoé miệng, không trả lời, chỉnh lại quần áo liền đi ra ngoài. Bạch Điẹp giấu không được cô đơn trong mắt, quả nhiên y đối đãi với mình cùng người khác không có gì bất đồng. Tây Môn Khánh tuy rằng phong lưu nhưng lại chưa bao giờ qua đêm ở trong phòng người khác, ngay cả phòng của hắn cũng chưa có nữ nhân nào bước vào được.

Ngày ấy Võ Đại Lang về đến nhà, nhìn thấy Phan Kim Liên đang ngồi ở trước cửa sổ, lặng lẽ đi ra phía sau bịt kín đôi mắt của nàng.

"Nương tử, nàng đoán xem ta mang về cho nàng cái gì?"

Phan Kim Liên vội vàng xoay người đánh lên tay Võ Đại Lang: "Làm cái gì vậy, dơ muốn chết!"

Võ Đại Lang cười cười: "Nương tử nói đúng, tay ta còn chưa rửa, đúng là dơ thật."

Dứt lời lấy giấy lau lau tay, từ trong lòng ngực cẩn thận lấy ra một hộp phấn.

"Nương tử, đây là phấn tốt nhất của Vân Trang, nghe nàng nhắc mãi nên hôm nay ta cố ý đi mua riêng cho nàng."

Phan Kim Liên nhìn thấy hộp phấn trong tay Võ Đại Lang, thần sắc hoa hoãn không ít, nhìn vị hôn phu xấu xí của mình hơi hơi mỉm cười: "Cảm ơn tướng công."

Nàng nhanh chóng lấy hộp phấn trên tay hắn đi, xoay người liền vội trang điểm chải chuốt: "Tướng công, thiếp có xinh đẹp không?"

Võ Đại Lang đầy mặt tươi cười, nguyên bản bộ mặt dữ tợn nhìn qua cũng nhu hoà không ít.

"Đẹp, nương tử là đẹp nhất trên đời!"

Phan Kim Liên bĩu môi, âm thầm mắng: "Sao mình lại có thể gả cho con lợn xấu xí như vậy chứ! Thật không thể hiểu nổi!"