Tây Môn Khánh Và Võ Đại Lang
Edit: H.
Tây Môn Khánh nửa dựa vào trên giường, mỉm cười nhìn Võ Đại Lang. Thấy thật lâu rồi mà hắn vẫn chưa nhúc nhích, xem chừng là thẹn thùng, cũng không nhiều lời lập tức duỗi tay kéo hắn vào trong lòng ngực. Hai chân Võ Đại Lang bị Tây Môn Khánh bắt giương ra, dựa lưng vào lòng ngực y. dương v*t dưới thân đã sớm vận sức chờ phát động, rốt cuộc cũng cắm vào được lỗ đít hắn, đôi tay đôi nhiên buông ra, bởi vì tác dụng của trọng lực mà dương v*t tiến vào trong thân thể hắn với chiều sâu chưa từng có. Võ Đại Lang hoảng sợ rên rỉ: "A... A a... Ngươi..."
"Nương tử, bên trong còn dính tinh dịch của ta nữa kìa, thật là ướt át, thoải mái quá... A..."
Trải qua trận làm tình điên cuồng lúc nãy, bây giờ Võ Đại Lang cơ hồ đã mệt đến độ không có sức lực, chỉ có thể dựa theo tiết tấu của Tây Môn Khánh. Mỗi một lần va chạm thì thân thể cũng theo đó rơi xuống, dương v*t giống như bị đỉnh tới chỗ sâu nhất, bụng đều có cảm giác bị đâm xuyên.
"A... A a... Chậm một chút... Ta sẽ bị ngươi... A... *** hư mất..."
Hắn vô thức đong đưa phần eo, trong miệng phát ra dâm ngôn diễm ngữ mà chính hắn cũng không tin được.
"Ư... Sao thế được... A... Lỗ nhỏ của A Lang vẫn luôn cắn chặt ta không buông... Hô... Thật là tham ăn..."
Lại là một trận cuồng loạn đâm thọc, Tây Môn Khánh chợt phát hiện người trong lòng ngực bất an vặn vẹo.
"A! Dừng một chút... A a... Dừng đã..."
Sắc mặt Võ Đại Lang ửng hồng, không ngừng kêu to.
Tây Môn Khánh sợ hết hồn, còn tưởng hắn bị làm sao, vội vàng dừng lại động tác va chạm, vuốt gọn mái tóc mướt mồ hôi của người trong lòng ngực ra sau tai: "Làm sao vậy?"
"Ta, ta muốn đi tiểu..."
Khuôn mặt của Võ Đại Lang đã hồng đến kỳ cục. Tây Môn Khánh sau khi nghe xong lại không có nói chuyện, nhưng Võ Đại Lang có thể cảm nhận được dương v*t trong lỗ đít lại bắt đầu đưa đẩy, còn có xu thế mãnh liệt hơn lúc trước.
"Dừng lại... A a... Ta thực sự muốn đi tiểu, muốn tè ra quần... A..."
"Vậy thì tè ra quần đi... Ta muốn ** ngươi đến bắn nước tiểu... A..."
Tây Môn Khánh vừa nói vừa dùng sức va chạm, tiếng nước dâm mĩ cùng âm thanh bạch bạch hỗn hợp ở bên nhau, nói không nên lời tình sắc cùng phóng đãng. Y tìm được điểm nhô kia rồi, đầu tiên thong thả ở mặt trên nghiền nát, thẳng đến khi cảm giác được người dưới thân lại bắt đầu run rẩy mới nhanh chóng mãnh liệt mà thọc vào rút ra.
"A a... Ta thật sự muốn đi tiểu..."
Võ Đại Lang bị ôm bằng tư thế xi tiểu cho trẻ nhỏ ngồi ở trên người Tây Môn Khánh, lỗ nhỏ phía sau không ngừng bị nam nhân xỏ xuyên qua, núm vú trước ngực cũng bị đùa bỡn đến thập phần đáng thương. Trong miệng hắn còn phát ra âm thanh kêu giường dâm đãng chịu không nổi, Võ Đại Lang cảm thấy thẹn đến không có cách nào gặp người, thanh âm run rẩy, nước mắt nhịn không được mà rơi xuống.
Tây Môn Khánh thấy thế, nhẹ nhàng liếm láp nước mắt của hắn, ôn nhu ở bên tai hắn dụ dỗ: "Ngoan, tè ra quần cho tướng công xem. Tướng công muốn xem bộ dạng chân thật nhất của thê tử... A... Ta muốn ngươi hoàn toàn thuộc về ta..."
Đôi tay y luồn qua dưới nách Võ Đại Lang, ôm chặt hắn, dùng sức ấn xuống, đồng thời dương v*t cũng dùng sức đỉnh lên, lại là mấy chục cái mạnh mẽ rút ra thọc vào.
"A... A a!"
Võ Đại Lang thốt ra một tiếng rên rỉ cao vút, cột chất lỏng màu vàng nhạt từ lỗ tiểu hắn phun trào ra. Hắn cảm thấy xấu hổ không chịu được, nước mắt lại lạch cạch rơi xuống, lại cũng bởi vì cảm giác thẹn thùng này mà khoái cảm khi cao trào lại đến gấp bội. Lỗ đít phía sau không muốn sống mà liều mạng co rút lại, Tây Môn Khánh bị kẹp đến sảng khoái không có thần trí, chỉ cảm thấy da đầu tê dại, khoái cảm như thuỷ triều đổ ập vào y.
Tây Môn Khánh chỉ cảm thấy đây là lần làm tình mà y trải qua vui sướng nhất từ trước tới giờ, trước kia thân thể tuy hưng phấn nhưng thần trí vẫn kỳ lạ mà thanh tỉnh, nhưng người trong lòng ngực thì khác, hắn để cho y nếm được tư vị điềm mỹ nhất thiên hạ, lại ngọt lại mềm, y sẽ không bao giờ buông tay hay vứt bỏ hắn, bởi hắn là bảo bối trời ban cho y.
Ôm Võ Đại Lang đã rửa sạch sẽ thơm tho, nhẹ nhàng hôn cái trán hắn một chút, nhìn ngủ nhan của người nọ ôn nhu nói: "A Lang, chúng ta đã hứa rồi, ngươi nhất định phải cho ta ba tháng, nếu đến líc đó mà ngươi vẫn muốn rời đi, ta tuyệt không cản ngươi."
Võ Đại Lang trong cơn mơ màng nghe được lời như vậy, không tự giác cũng gật gật đầu.
Ba tháng sau.
"Ngưoi nghe tin gì chưa? Nương tử Tây Môn đại nhân xấu lắm! Ma chê quỷ hờn luôn!"
"Không thể nào, Tây Môn đại nhân lớn lên đẹp như vậy mà..."
"Ta nghe nói hôm qua khi đại hôn, thật nhiều khách quý đều bị doạ sợ ngây người, thật không thể hiểu nổi nương tử kia là yêu vật nơi nào, diện mạo xấu xí như vậy mà vẫn có thể làm Tây Môn đại nhân đối nàng khăng khăng một mực, khẳng định là dùng yêu pháp!"
"Tây Môn đại nhân đúng là bị bệnh rồi, lại đuổi toàn bộ thị nữ xinh đẹp đi, ấy vậy mà lấy một người như thế làm nương tử!"
"Ai, các ngươi biết không? Đây mới gọi là tin sốc này. Hôm qua ta nghe được có người nói thân hình nương tử của Tây Môn đại nhân giống Võ Đại Lang bán bánh nướng ở ngoài thành đông như đúc, không biết là thật hay giả nữa..."
"Ai mà biết được! Ai! Công tử ca hiện giờ không phải cả ngày ăn chơi đàng điếm thì chính là đầu óc khồn bình thường..."
"Cũng không thể nói như vậy! Tây Môn đại nhân thủ đoạn thế nào chẳng lẽ ngươi không biết sao? Nếu không có y làm sao huyện Dương Cốc này có thể giàu có như vậy?"
"Cũng không biết có bao nhiêu khuê nữ muốn tìm sống tìm chết..."
"Sao mấy tiểu thư đó không đi tìm ta nhỉ? Nếu là ta ta thề sẽ hốt hết, không khác người như Tây Môn đại nhân đâu."
"Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại là thật đáng tiếc!"
Đại hôn của Tây Môn Khánh rất nhanh trở thành đề tài được bàn tán nhiều nhất trong huyện Dương Cốc, mỗi chỗ mỗi nơi đều nhằm vào tân nương của y làm ra đủ loại bình luận.
Là trung tâm của nghị luận nhưng Võ Đại Lang lại hoàn toàn không ý thức được.
Ánh mắt mặt trời ấm áp lại rực rỡ xuyên thấu qua cửa sổ rơi rụng trên người hắn, hắn từ lòng ngực Tây Môn Khánh tỉnh lại, hôm qua là đêm tân hôn, một đêm điên loan đảo phượng đã sớm làm toàn thân hắn nhức mỏi không chịu được.
Nhớ tới bộ dáng kích động phấn khởi của Tây Môn Khánh ngày hôm qua, quả thực hận không thể làm chết hắn ở trên giường, Võ Đại Lang cũng không khỏi có chút đỏ mặt.
Đang nghĩ ngợi lung tung, người nọ cũng đã tỉnh.
Ánh mặt trời chiếu rọi lên người y, tốt đẹp lại ôn hoà ấm áp.
Vươn tay sửa sang sợi tóc rối loạn của Võ Đại Lang, nhẹ nhàng hôn lên môi hắn một cái, cười đến xinh đẹp động lòng người.
"Chào buổi sáng, nương tử của ta."
*HOÀN CHÍNH VĂN*
Đôi lời editor: Hoàn gòi anh chị em ơii:3 Bộ này tuy ngắn mà dễ thương kinh khủng, tui là tui thích mấy cái này nè:3
Đừng ai hỏi vì sao Võ Đại Lang vẫn yêu được Tây Môn Khánh trong khi ổng ngủ với vợ mình thì giải thích như này nhé: Một, là Võ Đại Lang không được yêu thương, ổng tuy đối xử tốt với Phan Kim Liên nhưng không nhận lại được gì nên khi xuất hiện một người hết lòng thương mình, quan tâm, chăm sóc mình mà không đổ nữa thì cút mẹ về hành tinh bạn ở cho rồi. Hai, liên hệ với tác giả để tác giả giải thích chi tiết, đừng đi review bậy bạ nữa, khổ lắm rồi ạ. Ba, H văn thì đừng đòi hỏi logic cao quá, vừa vừa thôi, tui cũng cực khổ lắm.
Với lại tui chỉ thêm từ cho câu nó trau chuốt, từ nào quan trọng thì vẫn giữ như bản convert, nên bé nào comment "Mới đọc nửa đầu đã thấy edit vụng về, lỗ hậu mà ngứa là bị giun kim" trên Facebook thì xin lỗi chứ đọc lại bản convert giùm mình nhe, rồi có từ nào hợp hơn thì comment lại để mình đọc trộm, mình sửa chứ mình vã quá:>>