Tây Lam Yêu Ca

Quyển 1 - Chương 1: Đứa Bé trong Quan Tài Băng




“Hắc Nguyệt, nó rất đẹp đúng không?” Nam tử tuấn mĩ tà nịnh nhìn thứ duy nhất tồn tại trong địa cung, khẽ cười.

Theo tầm mắt nam tử, trước mắt là một quan tài băng thật lớn. Quan tài băng trong suốt lấp lánh nhưng cũng lạnh lẽo đến rùng mình, cô linh tọa lạc giữa địa cung trống rỗng, tràn ngập quỷ dị cùng âm trầm.

Nhưng trong bầu không khí khủng bố này, nam tử lại cười dị thường sung sướng, tựa hồ không hề cảm nhận hàn khí truyền ra từ quan tài băng. Tương phản, tâm tình nam tử ngày càng nâng cao, tựa như đang nghênh đón mùa xuân về.

“Vâng.”

Không gian phía sau nam tử vặn vẹo quỷ dị, biến hóa. Một lát sau một thiếu niên bóng dáng thon dài mặc quần áo tối đen xuất hiện, cung kính đáp lời.

“Hắc Nguyện, ngươi nói xem bảo bối của ta khi nào mới thức giấc?” Nam tử lại hỏi bóng dáng yên tĩnh như không hề tồn tại phía sau, như đang xác định gì đó.

Tháo gỡ kết giới hộ mệnh quan tài băng, cước bộ nam tử vô cùng nhẹ nhàng nhưng không thể che dấu được nội tâm đang hưng phấn. Đi tới trước quan tài, nam tử vươn những ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve mặt băng bóng loáng, hệt như đang âu yếm tình nhân, trong mắt lộ ra quang mang điên cuồng cùng quỷ dị, làm người ta phải rùng mình.

“Tộc trưởng, Hắc Nguyệt không biết.”

“Thôi, hỏi ngươi làm gì?” Nam tử tự giễu nói. Xem ra hôm nay hắn quả thực rất kích động, ngay cả vấn đề ngu xuẩn này cũng hỏi cho được. Ngay cả chuyện mà tộc trưởng hắn không biết thì làm sao Hắc Nguyệt biết.

“Bảo bối của ta, mau tỉnh lại đi, ta đã sắp chờ không kịp rồi.” Máu huyết trong cơ thể đang sôi trào, dã tâm thiêu đốt không ngừng ồn ào náo động, dã thú khao khát máu tươi đang rục rịch trong lòng. Tiểu oa nhi của ta, mau thức tỉnh đi!

Nam tử yên lặng âu yếm quan tài băng một chốc, sau đó dùng lực, đẩy nắp quan tài che chắn tầm mắt mình. Không để ý nắp quan tài rớt xuống đất phát ra tiếng động vang dội, nam tử si ngốc nhìn thiên hạ tuyệt mĩ trong quan tài.

Thiên hạ trong quan tài băng là một đứa bé 8 tuổi. Đứa bé lộ ra dung nhan mĩ lệ yêu kiều, làn da tái nhợt không có tí huyết sắc. Một lọn tóc bạch kim xõa dài trước ngực, mà mái tóc đứa bé kéo dài từ đầu tới tận đuôi quan tài, như vậy có thể thấy tóc bé dài cỡ nào. Một thân quần áo trắng tinh, che đậy da thịt trong suốt, bàn tay đẹp như ngọc lộ ra ngoài làm người ta mê say. Trừ bỏ hàng mi đen mướt, toàn thân bé không thể tìm thấy màu sắc nào khác.

Từ xa xa nhìn tới, cứ như đứa bé yêu dị kia đã hợp thành một thể với quan tài băng trong suốt, nếu không phải Hắc Nguyện biết tình huống, căn bản sẽ không phát hiện được điều huyền bí này. Đối với cảm quan đặc biệt linh mẫn của hắn, đây không thể nghi ngờ là kích thích rất lớn.

“Đẹp quá! Bảo bối của ta quả nhiên ngày càng mê người.” Nam tử cúi người cẩn thận đánh giá thiên hạ đang say ngủ, ngón tay tinh tế vẽ theo đôi mắt, hàng mi, cánh môi anh đào xinh xắn, lưu luyến, trầm mê trong đó.

“Đẹp đi, đẹp hơn nữa đi, bảo bối. Ngươi càng đẹp thì chứng tỏ năng lực của ngươi càng mạnh, mục tiêu của ta lại càng gần thêm.”

“Bảo bối, ngươi quả nhiên không làm ta thất vọng, thế nhưng có thể vượt qua khảo nghiệm linh hồn, ương ngạnh sống sót. Ha ha ha, chỉ cần vượt qua một cửa cuối cùng này, thiên hạ này còn ai là đối thủ của ta. Ha ha ha!”

Nam tử điên cuồng cười to, ánh mắt lóe lên dã tâm khiếp người. Nhìn thiên hạ say ngủ lần cuối cùng, sau đó nam tử đóng nắp quan tài.

“Hắc Nguyệt, hảo hảo trông chừng nó, có động tĩnh lập tức báo ta biết.” Phân phó thiếu niên trầm mặc không hề lên tiếng bên kia, nam tử xoay người li khai địa cung.

“Dạ, tộc trưởng.”

Yên lặng đứng thẳng đến khi xác định nam tử đã hoàn toàn rời khỏi, gương mặt thâm trầm không chút thay đổi của Hắc Nguyện lộ ra bi thương nồng đậm. Lại đẩy nắp quan tài, Hắc Nguyện nhìn hàn khí vây quanh đứa bé, trái tim đau đớn khôn cùng.

“Thần nhi, thực xin lỗi, thực xin lỗi, ta không cứu được ngươi, ta không cứu được ngươi, ta thực vô năng mới hại ngươi biến thành bộ dáng thế này, thực xin lỗi, Thần nhi……”

Dòng nước mắt trong veo chảy dài theo gò má tích trên gương mặt đứa bé yêu dị, sau đó chảy xuống. Tuy là Hắc Nguyệt khóc nhưng nhìn qua hệt như đứa bé trong quan tài đang nhỏ lệ.

“Thần nhi, ngươi yên tâm, ta sẽ giúp ngươi giải thoát, tuyệt đối sẽ không để ngươi trở thành con rối bị tộc trưởng khống chế.” Nước mắt biến mất, Hắc Nguyệt khôi phục gương mặt không chút biểu tình, nhưng ánh mắt kiên định lộ rõ quyết tâm của chủ nhân.

Chăm chú nhìn tiểu oa nhi trong quan tài, Hắc Nguyện siết chặt nắm tay. Phẫn nộ, bi thương lại tràn ngập tự trách. Thần nhi đáng yêu, là người bạn cùng trưởng thành với mình. Nhưng vì dã tâm điên cuồng của tộc trưởng, vô nhân đạo biến Thần nhi thành công cụ giết chóc chỉ biết nghe theo lệnh của mình, Thần nhi là em ruột của hắn a!

Tộc trưởng, ngươi không hề nghĩ tới thân tình sao? Sao ngươi có thể nhẫn tâm đối xử với em ruột mình như vậy? Đem thiếu niên 16 tuổi biến thành bộ dáng đứa bé chưa tới 8 tuổi, còn phải trải qua biết bao tra tấn mới có thể gian nan sống sót?

Tộc trưởng, ngươi vô tình đến vậy sao?

Thần nhi, linh hồn của ngươi đang khóc đúng không? Ta có thể nghe thấy tiếng kêu khóc của ngươi, đêm đêm ai oán. Lúc này đây, ta sẽ không yếu đuối nữa, cho dù phải phản bội tộc trưởng ta cũng phải để linh hồn ngươi được giải thoát, coi như ta chuộc tội của mình.