Tây Giản

Chương 2




Editor: Kẹo Mặn Chát

6.

Chuông kết thúc tiết tự học buổi tối vừa vang lên, Trương Trì đã chống nạng đi về cửa lớp, nhưng dùng nạng đi lại quá chậm, hắn dứt khoát ôm luôn cả hai cây nạng, nhảy một chân chen qua đám người nhảy về phía đầu cầu thang.

Văn Thiều xách cặp gọi hắn từ phía sau, Trương Trì giả vờ như không nghe thấy.

Nhưng để Trương Trì xuống cầu thang với một chân thì vẫn quá khó khăn, hắn đành bất đắc dĩ chống nạng lại, chậm rãi di chuyển xuống từng bước một.

Cuối cùng Văn Thiều cũng đuổi kịp hắn.

"Cậu giận dỗi cái gì thế? Chờ tôi một chút không được sao? Đưa tay cho tôi tôi giúp cậu đi xuống."

Trương Trì không để ý tới anh, tiếp tục xuống lầu chậm như rùa.

Văn Thiều chú ý đến ánh nhìn của các bạn học chung quanh, nén giận đi cùng hắn xuống tầng một.

Văn Thiều nói: "Tôi đi cưỡi lừa điện qua, cậu đứng đây đợi tôi một lát."

Nhưng chờ khi Văn Thiều đi ra từ hầm gửi xe thì Trương Trì đã sớm mất bóng. Văn Thiều tức sôi cả ruột, vừa mắng vừa cưỡi lừa điện, cuối cùng tìm thấy Trương Trì ở cổng trường.

"Trương Trì cậu có tật xấu gì vậy! Lúc ăn cơm vẫn còn tốt lắm mà, nói thế nào mới quay đầu liền trở mặt hả?"

Trương Trì lạnh mặt, miệng mím thành một đường, mắt nhìn thẳng về phía trước, hai tay nhanh chóng vung nạng đi tiếp, cũng không thèm liếc mắt nhìn Văn Thiều một cái.

"Ai cần cậu lo cho tôi, không phải cậu đã nhận được thư tình sao? Không phải người ta hẹn gặp cậu ở sân thể dục sao? Cậu đi đi! Quan tâm tôi làm gì!"

Văn Thiều thực sự không hiểu: "Rồi sao? Tôi là người duy nhất nhận được thư tình à? Cậu chưa từng nhận được sao? Không có cô gái nào tỏ tình với cậu sao? CMN cậu còn được hoan nghênh hơn tôi đấy có được không, hai năm qua tôi cũng chỉ nhận được tổng cộng hai bức thư tình, cậu đã đếm qua cậu nhận bao nhiêu phong thư chưa? Mát dây thần kinh nào hả?"

Trương Trì đột ngột dừng bước hô lớn với Văn Thiều: "Cũng không phải tôi bảo các cô ấy tặng!"

Văn Thiều chợt ngây người, đẩy lừa điện nhỏ đuổi theo hắn, mềm giọng nói: "Vậy sao vẫn còn tủi thân thế? Tôi lại không trách cậu... cậu đi lâu như vậy chân không đau sao? Tôi cưỡi xe đưa cậu về."

Trương Trì vẫn không chịu để ý tới anh, cứ như vậy gắng gượng đi một đường về đến dưới lầu tiểu khu nhà mình.

Kết thúc tiết tự học buổi tối của lớp 12 vốn đã muộn, hơn nữa Trương Trì đi chậm mất hơn hai mươi phút, hiện tại cũng sắp mười một giờ rưỡi, xung quanh tiểu khu đều yên tĩnh vắng lặng, một người cũng không có.

Trương Trì thấy Văn Thiều còn dắt xe đi theo phía sau, không nhịn được lên tiếng: "Cậu đi theo tôi làm gì?"

Văn Thiều dừng lừa điện ở ven đường, đi theo hắn vào hành lang: "Tôi đưa cậu lên lầu."

Trương Trì quay đầu lại trừng mắt nhìn anh: "Cậu bị điên à! Tôi tự đi thang máy."

Văn Thiều tức đến nghiến răng nghiến lợi, đấm một quyền lên vai hắn, đẩy hắn dựa vào tường, sau đó vươn tay đoạt lấy nạng của hắn.

Trương Trì cầm nạng không để anh lấy đi: "Trả lại cho tôi!"

Văn Thiều chẳng ừ hử một câu, trừng mắt nhìn qua đồng thời tay cũng âm thầm dùng thêm sức.

Trương Trì cảm thấy thật tủi thân, hắn nổi giận, mang theo vẻ mặt bất cần, đỏ mắt quát Văn Thiều: "Cậu buông tay, không buông tay thì tôi hôn cậu!"

Trong không gian khép kín của hành lang vang lên tiếng vọng lại, câu nói "Không buông tay thì tôi hôn cậu" của Trương Trì vang xa vô số lần trong khoảng không chật hẹp.

Trương Trì nhìn thấy Văn Thiều sửng sốt một chút rồi đỏ mặt, hắn chờ Văn Thiều buông tay nhưng hai giây sau Văn Thiều đột nhiên cướp nạng của hắn đi, còn nâng tay giả vờ muốn dựng nạng lên.

Trương Trì lập tức bốc hỏa, hắn khoác tay lên cổ Văn Thiều dùng sức kẹp chặt lấy, thừa dịp Văn Thiều quay đầu trừng hắn thì hắn cúi đầu hôn xuống.

Thật ra căn bản không thể gọi là hôn, bởi vì Trương Trì không biết hôn môi, hắn chỉ đơn thuần áp môi mình lên môi Văn Thiều.

— Quá mềm, mềm không tưởng tượng nổi, mềm đến mức khiến Trương Trì cảm thấy bọn họ cãi nhau đều là lỗi của hắn.

Cũng không biết cứ hôn như vậy trong bao lâu, Trương Trì chậm rãi lui về phía sau, khi hắn nghĩ kỹ mới nhận ra hình như Văn Thiều không phản kháng lại.

Văn Thiều không phản kháng, nhưng nét mặt lại vô cùng nghiêm túc.

Trương Trì hối hận rồi.

Hắn nhìn Văn Thiều gần ngay trước mắt, bỗng nhiên cảm thấy về sau bọn họ sẽ không dựa sát vào nhau như thế này nữa.

"Cậu không giải thích một chút gì sao?" Văn Thiều hỏi nhưng vẫn để Trương Trì khoác vai không hề nhúc nhích.

Dũng khí của Trương Trì đã cạn kiệt, hắn không dám nhìn thẳng vào mắt Văn Thiều, hắn thả tay xuống, nhỏ giọng nói một câu xin lỗi, với tay lấy lại nạng của mình.

Văn Thiều đưa cho hắn, nhìn hắn chống nạng đi từng bước một về phía cửa thang máy.

Thang máy đi xuống từ tầng bốn, rất nhanh đã dừng lại ở tầng một, cửa mở trước mặt Trương Trì.

Trước khi Trương Trì đi vào thang máy, bỗng nhiên nghe thấy tiếng nói của Văn Thiều ở sau lưng.

"Trương Trì cậu đúng là một kẻ hèn nhát, hôn cũng hôn rồi, nói một câu thích tôi khó đến vậy sao?"

Trương Trì quay phắt đầu lại.

Dưới ánh đèn huỳnh quang màu quýt trầm tối, Văn Thiều vẫn mang vẻ mặt nghiêm túc, nhưng mặt anh đỏ bừng, hốc mắt đỏ, môi cũng đỏ, điều này làm cho sự nghiêm túc của anh thoạt nhìn càng giống như phô trương thanh thế.

"Tôi cởi quần áo trước mặt cậu thì cậu làm thinh, cho cậu chép bài tập thì cậu lại thờ ơ, ngày ngày đều đón cậu đi học còn phải xem sắc mặt của cậu, bây giờ cũng cho cậu hôn rồi mà cậu vẫn không nói lời nào, CMN Trương Trì cậu chính là một tên khốn kiếp!"

Cửa thang máy chậm rãi đóng lại ở phía sau.

Trương Trì quăng nạng sang bên cạnh, nhảy một chân vọt tới trước mặt Văn Thiều, nâng mặt anh lên cắn mạnh xuống.

7.

Có đôi khi ở trên lớp nghe giảng không hiểu Trương Trì sẽ mơ tưởng đến một vài chuyện không đứng đắn, chẳng hạn như mua vé số trúng thưởng năm triệu tệ, lại như đến ngày tận thế, sao Hỏa đụng vào Trái Đất, hoặc là lột sạch Văn Thiều rồi làm cho đến khi anh thừa nhận thích Trương Trì.

Sau đó một ngày nọ, khi hắn đang nghe nhạc rock thì bất chợt máu nóng sục sôi, cảm thấy đàn ông dám thực hiện ước mơ của mình mới là một người đàn ông thực thụ, thế là hắn bắt đầu kiên trì mỗi ngày sau khi tan học buổi trưa đi mua thẻ cào may mắn giá 5 tệ, sau một tháng, hắn thua lỗ mất 135 tệ.

Trương Trì tiếc nuối từ bỏ giấc mơ xổ số, thay vào đó đặt hy vọng vào chuyện sao Hỏa đâm vào Trái Đất.

Nhưng mà không đợi được sao Hỏa đến thì hắn chờ tới lúc Văn Thiều tỏ tình với mình vậy.

Tối hôm đó Trương Trì đeo tai nghe nhảy nhót cả đêm trong phòng ngủ, sáng sớm hôm sau mang theo tinh thần phấn chấn đứng dưới lầu nhà mình chờ Văn Thiều đến đón.

Văn Thiều đỏ mặt ngay khi vừa nhìn thấy hắn, anh cố gắng tỏ vẻ bình tĩnh, nỗ lực bảo trì nét mặt không cảm xúc như thường ngày, nhưng Trương Trì lại giống như người điên ném nạng nhào về phía người anh.

"Mới sáng sớm cậu làm cái gì! Nhiều người đang nhìn kìa!" Văn Thiều cuống quít đẩy hắn xuống ghế sau của lừa điện.

Trương Trì phát điên ngồi ở ghế sau, vừa khua chân vừa kêu lên những tiếng quái dị, Văn Thiều chê hắn mất mặt, suýt chút nữa ném hắn xuống xe.

Trong suốt chặng đường ngắn ngủi ba phút đến trường, Trương Trì vui vẻ đến mức muốn hoan hô với tất cả mọi người.

Hắn không muốn trúng xổ số, cũng không cần ngày tận thế, hắn chỉ cần Văn Thiều.

Nhưng làm thế nào mà chuyện tốt như vậy có thể xảy ra chứ?

Trương Trì lo lắng rằng mình đang nằm mơ, trong giờ học lúc nào cũng đột ngột nắm lấy tay Văn Thiều, ép anh đan mười ngón tay với hắn như để xác nhận sự tồn tại của anh; hoặc là lúc đi vệ sinh, hắn đột nhiên kéo Văn Thiều vào trong buồng trống hôn môi, khi nãy hắn vừa cùng bạn học bên ngoài diễn trò đùa nghịch, vậy mà giờ đây hôn Văn Thiều đến mức chân không đứng thẳng được.

Trái tim của Trương Trì đã hạ cánh vững vàng trong một đêm thứ bảy vào cuối tháng bảy.

Hôm đó hắn đến bệnh viện tháo đồ bảo hộ trên đùi rồi đưa Văn Thiều đến một khách sạn nhỏ xa xôi.

Hắn ôm Văn Thiều làm này làm kia, để anh vừa khóc vừa nói yêu hắn.

Một thân trắng nõn của Văn Thiều bị Trương Trì chà đạp đến không ra hình dạng, Trương Trì còn không hề có chút xấu hổ, hắn đã nghĩ muốn làm thế nào từ lâu rồi.

Trong suốt kỳ nghỉ hè, Trương Trì đều ngâm mình trong bình mật ong.

Hắn hận không thể nói cho cả thế giới biết mình đang yêu Văn Thiều, nhưng chuyện này không có khả năng, vì thế hắn chỉ có thể phát tiết sự nhiệt tình này lên người Văn Thiều.

Đêm thất tịch ngày đó, Trương Trì tặng Văn Thiều một hộp sôcôla hạt phỉ, vậy mà Văn Thiều hoàn toàn quên mất chuyện này, thế là cuối tuần lại bị Trương Trì kéo đến khách sạn nhỏ đòi thù lao gấp mười lần.

Hồi sau, Trương Trì ôm lấy Văn Thiều nỉ non: "Vợ ơi anh yêu em rất nhiều, yêu rất rất nhiều. Bây giờ anh vô cùng hạnh phúc, tựa như..."

Trương Trì không giỏi ngữ văn, ấp úng hồi lâu mới nghĩ ra được một ẩn dụ: "Tựa như chocolate hạt phỉ đang tan chảy trong túi em, sền sệt thành một bãi, khi em gạt nó ra khỏi giấy gói thì sẽ thấy hạt phỉ và anh nằm ở bên trong."

Văn Thiều trả cho hắn một biểu cảm không nói lên lời: "Có hơi buồn nôn."

8.

Học thêm hè sắp kết thúc, lần đầu tiên Trương Trì cảm thấy mùa hè ở Tây Giản sao lại ngắn đến vậy, cho dù hắn đã rất cố gắng muốn nắm chặt khoảng thời gian eo hẹp ấy và Văn Thiều trong tay nhưng chúng vẫn thấm ra ngoài qua những kẽ ngón tay, muốn tránh cũng không thể tránh được.

Kết quả kiểm tra khảo sát cuối cùng của kỳ hè được công bố, Trương Trì là người đứng thứ nhất đếm ngược từ dưới lên, mà Văn Thiều rơi khỏi tốp 30 của lớp, giáo viên chủ nhiệm gọi hai người bọn họ đến văn phòng, nói muốn điều chỉnh chỗ ngồi cho bọn họ.

Trương Trì suýt nữa ném nạng đi: "Đừng mà thầy ơi, Văn Thiều chỉ là một lần sai lầm, lần sau cậu ấy khẳng định còn có thể thi về tốp đầu!"

Giáo viên chủ nhiệm tức giận bật cười: "Đây là lỗi của Văn Thiều sao? Là ai luôn tìm em ấy nói chuyện trong giờ học? Tiết tự học buổi tối có một tiếng rưỡi mà em dùng nguyên một tiếng dán lên người em ấy rồi, nếu tôi không tách hai người ra thì em không thể đưa em ấy vào đại học được đâu!"

Trương Trì cuống lên: "Làm sao có thể thế được! Thầy, thầy đừng nói bậy, em... em thay đổi, em sẽ không tìm thấy cậu ấy nói chuyện nữa, em giữ khoảng cách với cậu ấy, lần sau cậu ấy chắc chắn có thể vào tốp 30 lớp, không đúng, tốp 10 lớp! Nhưng xin thầy đừng tách hai bọn em ra."

Giáo viên chủ nhiệm cau mày: "Trương Trì, em nhìn chính em đi! Lúc trước thầy chuyển Văn Thiều đến bên cạnh em chính là để em ấy có thể kéo em tiến bộ, kết quả thì sao? Không chỉ mình em đi lên mà còn kéo Văn Thiều xuống!"

Trương Trì: "Em..."

"Thưa thầy." Văn Thiều vẫn im lặng đứng bên cạnh bỗng lên tiếng, "Trong khoảng thời gian này quả thật em có hơi buông thả, em xin nhận sai với thầy, nhưng em biết trình độ của mình đến đâu, em còn có thể tiến xa hơn nữa, và Trương Trì cũng vậy."

Trương Trì kinh ngạc quay đầu lại nhìn anh.

Giáo viên chủ nhiệm cũng hướng sự chú ý về phía Văn Thiều.

"Thầy cho chúng em thêm một tháng, một tháng sau, em vào tốp 20 của lớp, còn Trương Trì thoát khỏi tốp 100 từ dưới đếm lên." Giọng nói của Văn Thiều rất nhẹ nhàng, nhưng nghe được lại đặc biệt mạnh mẽ.

Trương Trì nhìn Văn Thiều, tứ chi của hắn đột nhiên sinh ra một nguồn sức mạnh, cách kỳ thi đại học còn có chín tháng, hắn cảm thấy biết đâu mình có thể vì Văn Thiều liều mạng một phen.

Cuối cùng dưới sự bảo đảm nhiều lần của Trương Trì và Văn Thiều, giáo viên chủ nhiệm đồng ý tạm thời không đổi chỗ ngồi của bọn họ.

Sau khi tan học, hai người cùng dắt xe về nhà.

Nhà của hai người là ở hai tiểu khu liền kề, về đến nhà Trương Trì trước, bọn họ ở đầu cầu thang lưu luyến chia tay.

Trương Trì hỏi: "Em muốn thi vào đại học ở đâu?"

Văn Thiều: "Bắc Kinh."

Trương Trì kêu rên một tiếng: "Vậy anh cố gắng mới được, chí ít phải vào được một trường hạng 2 ở Bắc Kinh."

Văn Thiều cười: "Đừng sợ, em sẽ giúp anh."

Bọn họ muốn chia tay, Trương Trì không nỡ để cậu rời đi, hắn nhìn chằm chằm vào mắt Văn Thiều, bất thình lình giữ chặt cổ tay cậu.

"Văn Thiều, em đến nhà anh ăn cơm đi."

Văn Thiều bỗng sửng sốt: "Lần sau đi."

Trương Trì cắn răng, không muốn so đo đề tài này nữa: "Vậy hai giờ chiều em chờ anh ở đây, chúng ta cùng nhau đi học."

"Được, vậy em đi đây." Văn Thiều vẫy tay chào hắn, lên xe rời đi.

Trương Trì đứng tại chỗ dõi mắt nhìn theo, mãi cho đến khi cậu rẽ ra khỏi tiểu khu.

9.

"Cắt —— rất tốt, chúc mừng thầy Diệp Thiều Hoài đóng máy!"

Một nửa số người trong đoàn làm phim đổ xô đi tới, ôm ôm, tặng hoa rồi gửi lời tạm biệt.

Tông Ứng Trì không thể chen vào, dứt khoát chờ ở phía sau.

Lịch trình của Diệp Thiều Hoài rất gấp gáp, nghe nói ba giờ sau có chuyến bay, đợi lát nữa anh tạm biệt mọi người xong thì sẽ thay quần áo ra thẳng sân bay.

Tông Ứng Trì ngồi trên xe đạp đạo cụ, nhìn anh từ xa.

Qua một năm nữa Diệp Thiều Hoài sẽ 30 tuổi, nhưng diện mạo thanh tú và khí chất khiêm tốn nhã nhặn khiến anh thoạt nhìn trông rất nhỏ, diễn vai học sinh cấp ba vẫn hoàn toàn phù hợp. Hơn nữa với kỹ năng diễn xuất thành thạo, anh còn giống một học sinh cấp ba hơn cả Tông Ứng Thí mới 23 tuổi.

Lúc này Diệp Thiều Hoài vẫn đang mặc đồng phục cấp ba trong phim, giống hệt Tông Ứng Trì như đúc, chất liệu mỏng manh thoáng khí, lại là màu trắng, dưới ánh mặt trời loáng thoáng hiện ra đường cong thân thể.

Tông Ứng Trì bắt đầu say mê nhìn chằm chằm thắt lưng của Diệp Thiều Hoài.

Diệp Thiều Hoài trò chuyện với đạo diễn và phó đạo diễn hơn mười phút, sau đó quay đầu lại nhìn Về phía Tông Ứng Trì.

Tông Ứng Trì lập tức cảm nhận được ánh mắt của anh, xuống khỏi xe đạp, đi về phía anh.

"Anh Thiều."

Tông Ứng Trì đứng vững trước mặt Diệp Thiều Hoài, hắn cao hơn Diệp Thiều Hoài một chút nhưng hắn vẫn sẽ khom lưng theo bản năng, bất giác thể hiện dáng vẻ ngoan ngoãn khiêm nhường.

Hắn rất kính trọng Diệp Thiều Hoài, trong đoàn làm phim không ai không kính trọng Diệp Thiều Hoài cả.

Diệp Thiều Hoài xuất thân là một ngôi sao nhí, nổi tiếng từ khi còn nhỏ, hơn nữa kỹ năng diễn xuất tinh xảo, chưa đến ba mươi tuổi đã có thể giành được giải thưởng lớn mấy lần, quan trọng là có tính cách hiền hòa, hơn nửa giới giải trí đều là bạn của anh.

Cho nên khi Tông Ứng Trì nghe nói Diệp Thiều Hoài muốn đến đóng bộ phim điện ảnh đề tài đồng tính《Tây Giản》, hắn cứ tưởng rằng là một nghệ sĩ khác cùng tên cùng họ, vậy mà lúc gặp mặt mới phát hiện lại thật sự là anh.

Màu mắt của Diệp Thiều Hoài rất nhạt, khi đối mắt với đôi mắt này, Tông Ứng Trì luôn có một cảm giác kỳ diệu, hắn giống như người được chọn, là một người đặc biệt.

Loại cảm giác này rất đã nghiện, có lần đầu tiên lại muốn có lần thứ hai, lần thứ ba...

"Tiểu Trì, tôi phải đi rồi."

Tông Ứng Trì hít sâu một hơi, giang rộng hai tay cười với Diệp Thiều Hoài: "Ôm một cái nào anh Thiều."

Diệp Thiều Hoài đưa toàn bộ bó hoa trong ngực cho trợ lý phía sau rồi vòng tay ôm lấy eo hắn.

"Diễn rất hay, câu mời tôi ăn cơm cuối cùng ấy cực kỳ tốt, tôi đã chuẩn bị rời khỏi sân khấu mà cậu đột nhiên nói câu này, tôi sợ tới mức suýt chút nữa không tiếp lời được."

Tông Ứng Trì không nói gì, chỉ cúi đầu ôm anh.

Diệp Thiều Hoài vỗ vỗ lưng hắn, cười nói: "Lần đầu tiên diễn xuất đều là như vậy, sẽ có một khoảng thời gian rất khó diễn, chậm rãi luyện tập thì sẽ ổn thôi, kế tiếp mới là vở kịch quan trọng của cậu, tôi rất xem trọng cậu, cố lên."

"Em không nỡ xa anh, anh Thiều..."

Đạo diễn và nhân viên đoàn làm phim đều đang đứng xung quanh nhìn, nhưng Tông Ứng Trì vẫn không nhịn được nói ra.

Văn Thiều trong phim rời đi, Diệp Thiều Hoài ngoài phim cũng sắp đi rồi.

Diệp Thiều Hoài an ủi hắn: "Cũng không phải không gặp nhau nữa, không phải cậu có số điện thoại của tôi sao? Về sau chúng ta sẽ thường xuyên liên lạc, nếu có thắc mắc thì gọi cho tôi được chứ?"

Diệp Thiều Hoài nhẹ nhàng đẩy hắn một cái nhưng không đẩy ra, vì thế lại vỗ vỗ lưng hắn.

"Không sao cả đâu, thôi nào."

Tông Ứng Trì buông tay, Diệp Thiều Hoài quan sát vẻ mặt của hắn, hốc mắt có hơi đỏ, ngược lại không có khóc.

"Vậy tôi đi đây."

Tông Ứng Trì gật đầu: "Anh Thiều đi thong thả."

Cuối cùng Diệp Thiều Hoài vẫy tay với đoàn phim, ngồi lên xe rời đi.

Tông Ứng Trì nhìn chằm chằm chiếc xe kia hồi lâu, cho đến khi hoàn toàn không nhìn thấy gì nữa.

Đạo diễn vỗ vai hắn: "Chuẩn bị kỹ lưỡng, 10 phút sau chúng ta sẽ tiếp tục."

Tông Ứng Trì xoa xoa khóe mắt: "Được."