Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tây Du Dị Sự

Chương 1: Xuyên Đường Tăng, ta trở thành hòa thượng!




Chương 1: Xuyên Đường Tăng, ta trở thành hòa thượng!

500 năm trước, trong tam giới đã xảy ra một trận đại chiến long trời nở đất. Tề Thiên Đại Thánh Tôn Ngộ Không, cầm trong tay kim cô bổng, một mình đánh lên 33 tầng trời. Một lần làm rung chuyển toàn bộ tam giới, lục cõi.

Nháo Tứ Hải, Loạn Địa Phủ, đánh đến 33 tầng Thiên Giới. Mỗi nơi hắn đi qua đều là máu chảy thành sông, không có bất cứ vị tiên thần nào có thể cản lại một gậy của hắn. Toàn bộ 33 tầng trời được nhiễm nên một màu máu đỏ. Tiên huyết rơi xuống thế gian tạo ra ngàn vạn huyết hà…

Cự linh thần đánh thua, Lý Na Tra giao tranh cũng thất bại. Tứ thiên vương, Lý Tĩnh cũng đành tạm thời né tránh phong mang. Tôn Ngộ Không một đường đánh tới, không người có thể cản.

Vốn trên 33 tầng trời là từng dãy cung điện nguy nga, nhưng mỗi nơi hắn đi qua đều sẽ ngay lập tức trở thành phế tích. Chỉ còn lại một dãy cung điện duy nhất vẫn còn đứng sừng sững trên 33 tầng trời, đó chính là Kim Loan Điện. Nơi mà Ngọc Hoàng và các vị tiên quan đang ở lại.

Ngồi cao trên long ỷ là Ngọc Hoàng Đại Thiên Tôn với ánh mắt lạnh như băng, như có thể nhìn xuyên thế gian, thu hết vạn vật vào bên trong tầm mắt.

Đối diện với ánh mắt lạnh băng của Đại Thiên Tôn, tất cả các tiên quan đều không dám nói lời nào. Vẫn biết để cho một con khỉ đại náo thiên cung là một việc không thể chấp nhận được. Nhưng bọn hắn cũng là có tâm không đủ lực!

Hầu tử giờ đây đại thế đã thành, ngoại trừ Đại Thiên Tôn thì những vị tiên thần khác đều không có tự tin gì có thể thu phục được hầu tử. Thậm chí đánh ngang thôi cũng đã là một việc rất xa vời.

Dĩ nhiên điều đó thì không có nghĩa toàn bộ thiên đình đều không thể làm gì được hầu tử. Nếu như quyết định xông lên đánh hội đồng, thì dù hầu tử có mạnh đến đâu cũng sẽ bị mài cho đến c·hết. Thế nhưng chẳng có ai muốn là người phải đồng quy vu tận với hầu tử trong lúc hắn phản công trước khi c·hết.

Mỗi người đều có suy nghĩ riêng, nhưng tất cả tựu chung lại tạo ra một tình cảnh yên tĩnh đến gần như c·hết lặng…

Sau một thời gian dài chiến đấu, Tôn Ngộ Không áo giáp đã rách nát, trên người cũng chi chít những v·ết t·hương. Thế nhưng hắn vẫn nặng nề kéo lê Kim Cô Bổng hướng về phía Kim Loan Điện.

Đứng thủ vững trước Kim Loan Điện là một bóng người mà Tôn Ngộ Không cũng rất quen thuộc. Không ai khác chính là Nhị Lang Thần Dương Tiễn!

Nếu như nói Tôn Ngộ Không là chiến thần của yêu giới, thì Dương Tiễn chính là chiến thần của thiên giới. Một trong số ít người đủ khả năng để giao chiến với Tôn Ngộ Không ngay cả khi hắn ở trong thời kỳ đỉnh cao.

“Hầu Tử, dừng lại ở đây thôi! Nếu ngươi còn tiếp tục tiến tới, thì mọi chuyện sẽ thật sự không thể cứu vãn được nữa.”



Nhị Lang Thần khuyên nhủ, nhưng Tôn Ngộ Không rõ ràng không quan tâm đến những lời nói đó. Đôi mắt của hắn sớm đã đỏ lên như máu, cũng là dấu hiệu cho thấy hắn từ lâu đã rơi vào trạng thái nhập ma. Cũng chẳng biết ý chí còn lại của hắn giờ đây còn chiếm lấy bao nhiêu phần.

Một vài thiên binh, thiên tướng thấy Tôn Ngộ Không đã trọng thương liền muốn đứng ra ngăn cản lại hắn để lập lên công trạng. Nhưng cũng chỉ cần một lần quơ gậy của Tôn Ngộ Không thì đám người đó đã hóa thành sương máu. Hồn xiêu phách tán đến mức chẳng thể tiến vào trong luân hồi.

Thế nhưng nếu để ý kỹ, thì Tôn Ngộ Không trong lúc chiến đấu lại luôn chỉ dùng đến duy nhất một tay. Tay kia của hắn thì luôn để ở trước ngực như đang bảo vệ thứ gì đó. Đó là một bông hoa mang sắc tím đang dần lụi tàn theo thời gian…



Trở lại với 500 năm sau. Có một vị hòa thượng đang trên đường hướng về phía Tây phương bái phật cầu kinh. Tên của hắn là Đường Tăng Tạng, một cao tăng đắc đạo xuất phát từ kinh đô Trường An.

Hắn rời đi Trường An với chỉ một bộ áo cà sa và một con ngựa trắng. Còn kỳ lạ hơn nữa khi hắn thay vì cưỡi ngựa lại trở thành một kẻ dắt ngựa. Còn người ngồi trên ngựa lại là một vị tiểu cô nương váy trắng.

“Vị đại vương này, ta dù sao cũng là người mang trong mình sứ mệnh thỉnh kinh. Ngươi thì là yêu quái thống lĩnh hàng trăm yêu binh, chúng ta là người khác đường, có phải đã đến lúc lên chia tay rồi không.”

Đường Tăng vừa dắt ngựa, vừa cố thuyết phục nữ yêu quái. Hắn đường đường là người thỉnh kinh, hơn nữa còn là một người xuyên việt, vậy mà giờ này lại phải đi dắt ngựa cho một cái tiểu tiểu yêu quái. Ít nhất hắn đọc trong tiểu thuyết không có con yêu quái này, nên chín phần mười cũng chỉ là một con sơn tinh dã quái.

Đứng trước lời phàn nàn của Đường Tăng, nữ yêu tinh chỉ giả bộ như không nghe thấy, còn thi thoảng hừ hừ tiểu khúc trong miệng nhìn như đang cố tình diễu cợt hắn.

Đường Tăng thấy vậy cũng chỉ có thể thở dài, người dưới mái hiên cũng đâu thể không cúi đầu. Người ta đã mạnh hơn hắn, vậy mà vẫn mặt dày muốn đi nhờ xe, vậy thì hắn cũng chỉ có thể cam chịu thôi. Thế nhưng trong lòng Đường Tăng cũng đã sớm có tính toán, đợi đến khi thành công cứu ra Tôn Ngộ Không khỏi Ngũ Hành Sơn, phải bảo hầu tử giúp ta phong ấn tu vi của nàng này, rồi cho nàng ta trở thành người dắt ngựa cho đến khi đi đến được Tây Thiên mới thả đi. Chỉ có vậy mới có thể giải tỏa đi nỗi căm tức trong lòng.

“Mà, đợi đến khi tu thành chính quả, không khéo nàng ta còn phải cảm ơn ta đấy chứ!” Đường tăng thầm nghĩ.





Lại nói, tên của hắn thật ra trước kia là Đường Kiếp, là sinh viên trao đổi của trường đại học Bắc Kinh. Hắn là con lai Việt - Trung và được sinh ra và lớn lên tại đại lục. Cha của hắn là người Trung Quốc, mẹ của hắn là người Việt Nam. Hắn mang trong mình cả hai dòng máu và có thể sử dụng cả hai loại ngôn ngữ một cách khá thành thạo.

Một năm trước, vì muốn đến thăm quê hương của mẹ, vậy nên hắn đã đăng ký để trở thành một sinh viên trao đổi. Tại Việt Nam, hắn sống chung với gia đình của một người dì, cũng là em gái ruột của mẹ hắn tại một căn hộ ở Hà Nội.

Sau một thời gian sống ở Việt Nam, hắn thấy nơi này cũng có rất nhiều thứ hay ho và tương đồng với quê nhà của mình. Ngoại trừ giao thông ở đây là một thứ gì đó rất hỗn loạn. Và trong một lần vô tình xảy chân, hắn đã được một vé xuyên việt đến dị thế giới, và trở thành Đường Tăng Tạng giống như hiện tại.



Và giống như bao nhiêu người xuyên việt khác, hắn cũng có ngón tay vàng. Ngón tay vàng của hắn là Tây Du Chỉ Tiêu hệ thống. Mỗi kiếp nạn đều có chỉ tiêu của riêng mình. Gặp Trấn Nguyên Tử phải b·ị đ·ánh, gặp Bạch Cốt Tinh phải bị lừa, đến Hỏa Diệm Sơn phải bị đốt, bản thân Đường Tăng cũng phải b·ị b·ắt đôi ba lần mới hoàn thành xong kiếp nạn.

Mỗi khi hoàn thành xong một chỉ tiêu nào đó hắn sẽ nhận được “Thời cơ” nhưng để giải thích dân dã hơn thì đó là một tấm bản đồ, chỉ dẫn nơi mà hệ thống chôn dấu phần thưởng. Nội dung phần thưởng là không cố định. Chỉ khi đào lên rồi hắn mới được biết!

[Ting! Túc chủ thành công hoàn thành chỉ tiêu “Vi bộ ba ngàn bước”. Nhận được 0.1 điểm thời cơ. Nhận thấy túc chủ đã sở hữu 0.1 x 10 điểm thời cơ, tiến hành dung hợp. Ting! Túc chủ thành công nhận được 1 lần thời cơ. Có muốn tiến hành sử dụng?]

“Có sử dụng!” Đường Tăng nói thầm.

[Ting! Hệ thống tiến hàng già soát thiên cơ… Túc chủ nhận được “bản đồ kho báu” một tấm! Tự động gửi đến bên người túc chủ.]

Người nói của hệ thống vừa kết thúc, thì từ trên không các khoảng nửa mét, có một mảnh giấy da dê rơi xuống đập vào chiếc đầu trọc của hắn.

“Hệ thống, là ngươi có ý đúng không? Nếu không thì làm sao có chuyện lần nào nó cũng nhắm vào đầu ta mà rơi như vậy được!” Đường Tăng gào thét trong lòng.

[Túc chủ suy nghĩ nhiều, đó chỉ là do ngươi đen thôi, hệ thống không chịu trách nhiệm!!]

Thế rồi hệ thống cũng bơ đường tăng và không nói chuyện với hắn một lần nào nữa.

Sau một hồi gào thét vô nghĩa, Đường Tăng cũng nghĩ rằng lên đến lúc mình làm thứ gì đó có ý nghĩa hơn. Cởi dây trói, mở ra mảnh giấy da dê, Đường Tăng nhận ra tấm bản đồ này thực tế chính là thuộc về một ngôi làng nhỏ mà hắn vừa đi qua.



Được rồi, quay xe…

Rồi không để cho yêu nữ trên xe kịp phản ứng, Đường Tăng đã quay đầu trở lại. Hành động này khiến cho các vị tiên thần đang quan sát của hành trình của Đường Tăng cũng không khỏi sửng sốt.

“Ngọa tào, đây là thao tác gì? Mới đi thỉnh kinh được có vài ngày, đừng có bảo là đã từ bỏ rồi đấy nhé!”

“Phật tổ, phật tổ, cấp báo, cấp báo. Ta nhìn thấy nhân viên của ngươi trốn việc!”

“Tôn Ngộ Không, từ bỏ đi. Sư phụ của ngươi không đi về phía Tây nữa, ngươi chịu khó bị đè dưới Ngũ Hành Sơn thêm 500 năm nữa đi.”

Lại nói, những vị tiên nhân này hầu hết đều là những tu tiên giả vừa được xếp vào hàng tiên ban trong 500 năm qua. Bọn hắn chưa từng trải qua trận chiến với hầu tử, nếu không cũng sẽ không đem Tôn Ngộ Không ra làm cho cười.

Giống như chính bản thân Đường Tăng Tạng. Hắn đọc thuyết âm mưu nhiều, cũng cho rằng thiên đình nước rất sâu, tôn hầu tử lắm chắc không được. Giống với những người khác, hắn cũng cho rằng con khỉ cũng chỉ là con khỉ, bị chư thiên thần phật đem ra làm trò tiêu khiển mà không biết. Đến lúc bị trấn áp đều còn tưởng rằng mình thật sự có khả năng đại náo Thiên Cung.

Hắn cũng thầm nghĩ sau này nếu như bản thân dựa vào hệ thống để trở thành tam giới chí tôn, có muốn hay không đem ghế cho hầu tử mượn chơi vài hôm để thỏa mãn lòng hư vinh của hắn.

Dù sao “Ngọc đế thay phiên làm, năm nay đến lượt của lão tôn” nghe vẫn rất là bá khí…

Đường Tăng Tạng vừa suy nghĩ, vừa cười lên hắc hắc. Thế nhưng hắn quên rằng bản thân của hiện tại cũng vẫn chỉ là một cái phàm nhân trói gà không chặt.

Mà phần lớn sự tự tin nhìn như mù quáng của hắn vẫn là do cái bánh vẽ hệ thống vẽ ra thật quá lớn.

Kho báu hắn có thể đào được không chỉ giới hạn trong binh khí hay đan dược. Mà còn bao gồm cả thần thông và tu vi của người khác. Nào là Thái Thượng Lão Quân, Ngọc Hoàng Đại Đế, Bồ Đề Tổ Sư… Không chỉ có những vị đại năng của Tây Du thế giới, mà hắn thậm chí còn có thể đào được tu vi của những vị đại thần Lĩnh Nam giới.

Nào là Tản Viên Thần, Phù Đổng Thiên Vương, Lạc Long Quân… Cho đến những đại yêu như Cửu Vĩ, Xương Cuồng… Chỉ cần rút được một trong số đó, là hắn liền có thể tự tin xông pha Tây Du thế giới mà chẳng phải e ngại bất kỳ ai.

Nhìn thấy Đường Tăng vừa dẫn ngựa, vừa cười lên một cách ngu ngốc, nữ yêu tinh cũng có chút cạn lời. Nàng không muốn tiếp xúc với hắn lúc này, đần độn là có thể l·ây n·hiễm, rất nguy hiểm, tuyệt đối phải tránh xa.