Tay Của Ta Xuyên Qua Tóc Đen Của Ngươi

Quyển 2 - Chương 187




Lễ giáng sinh, năm mới qua, mùa xuân càng tới nhanh hơn. Bất giác cây cối đã nhuộm màu xanh biếc, hoa cỏ rực rỡ, tuyết tan, London nghênh đón vạn vật tái sinh. Chiến tranh đã kéo dài nửa năm, mỗi ngày St.Mungo đều kín chỗ, có người có thể khôi phục rời khỏi bệnh viện, lại có người vĩnh viễn chìm vào giấc ngủ.

Harry đã kết thúc 5 giờ chữa bệnh liên tục, giúp tay trái của một vị phù thủy bắt đầu khôi phục cảm giác, mà cậu cũng mỏi mệt không chịu nổi, vội vàng nhận lời cảm ơn của bệnh nhân rồi rời đi, cậu vừa nghe Rose báo cáo, vừa đi đến thang máy pháp thuật. Tiến vào thang máy, cậu đột nhiên nhớ tới một việc, liền hỏi Rose, “Kate Green chưa xuất viện sao?”

Rose khẳng định: “Chưa, Lily nói còn có một chân chưa phục hồi tốt, nếu xuất viện thì công sức chữa trị trước kia sẽ đổ biển.”

Harry hừ một tiếng, không nói.

Rose nhìn cậu, bật cười, “Harry, Harry, chuyện tiểu thư Green đã là quá khứ. Chủ nhân Voldemort đã không còn quan hệ với bất kì ai, luôn ở bên người anh, anh cũng đừng để ý.”

Harry đảo mắt, không để ý tới cô. Đừng trách cậu lòng dạ hẹp hòi, mỗi ngày đều nhìn một người có vài phần giống mình, trước kia lại có quan hệ với người mình yêu, là ai cũng sẽ không thoải mái. Hơn nữa em trai của cô gái này cũng từng có quan hệ với Voldemort, tuy không gặp mỗi ngày như Kate Green, nhưng 1 tháng nay Kate Green ở viện, cách ba ngày hắn lại đến một lần, thường xuyên tình cờ chạm mặt Harry, trong lòng Harry khó chịu không để đâu cho hết. Hơn nữa Lily không vì Kate Green là Tử thần thực tử mà đối xử khác, nên tới giờ cô gái kia vẫn ở bệnh viện. Lúc này Harry đặc biệt chán ghét (Điều lệ trung lập của St.Mungo), cậu chỉ hận không thể nhanh chóng tống cô gái kia về nhà, không thấy sẽ không phiền.

Hai người đi vào văn phòng, lò sưởi lập tức hiện lên đầu của Allan, hắn vội vàng nói: “Harry, có chuyện khẩn cấp, nhanh đến đại sảnh.” Nói xong lập tức rút đầu về. Harry cùng Rose nhìn nhau, lại phải rời văn phòng.

Harry vừa đến, thấy một đám người vây quanh nhau, có già có trẻ, có nam có nữ. Một nữ phù thủy trung niên ngồi ở trên ghế khóc lớn, khăn tay ướt phân nửa, ngồi bên cạnh là một nữ phù thủy trẻ tuổi, hai mắt rưng rưng, đang không ngừng an ủi nữ phù thủy trung niên. Đứng trước mặt họ là một nam phù thủy trẻ tuổi, khoảng hơn hai mươi, rất dễ nhìn, nhưng mặt không chút thay đổi, ánh mắt dại ra.

Allan đưa đơn bệnh cho Harry, uể oải lắc đầu, giọng nói đau xót, “Là lời nguyền tra tấn. Hắn bị tra tấn hai ngày hai đêm, liền biến thành hình dáng này. Điên, hoàn toàn điên, tổn thương vĩnh viễn, không thể hồi phục.”

Bên cạnh là một bác sĩ thực tập, lưu loát nói: “Người bệnh tên là Jack Longbotton, năm nay21 tuổi, nam, thần kinh thất thường, nguyên nhân là do bị lời nguyền tra tấn hành hạ trong thời gian dài, tổn thương đã ngoài mức 7, tổn thương vĩnh viễn.”

Harry vừa nhìn đơn bệnh, lại nhìn bác sĩ thực tập, “Cậu là người mới năm nay. Nicolas Buckley?”

” Đúng vậy, viện trưởng Potter.”

” Là phó viện trưởng.” Harry chỉnh một câu.

Thấy Harry đi vào, một nam phù thủy trịnh trọng thỉnh cầu, “Ngài Potter, cho dù như thế nào cũng mong ngài cứu anh ấy, cứu anh họ của tôi, anh ấy mới 21 tuổi, mới kết hôn hai năm, anh ấy chưa có con, anh ấy không thể như vậy ở bệnh viện cả đời!”

Harry nhìn hắn, đột nhiên nhớ đến, “Frank Longbotton? Longbotton?”

” Đúng vậy, bạn học cũ.” Frank thừa nhận.

Allan khuyên nhủ: “Cậu Longbotton, tôi hiểu tâm trạng của cậu. Nhưng đây không phải tổn thương do thần chú bình thường gây ra, đây là lời nguyền tra tấn! Một khi đã bị tra tấn thành dạng này, khẳng định không thể khôi phục, cậu cũng thấy được, tổn thương đã ngoài mức 7, là tổn thương vĩnh viễn. Tôi đề nghị cậu nên chọn cho anh họ cậu một phòng bệnh thật là tốt.”

Frank đương nhiên biết điểm này, nhưng đáy lòng hắn không thừa nhận Jack không còn cứu được nữa. Hắn không muốn từ bỏ, không muốn trơ mắt nhìn một người mới 21 tuổi si ngốc suốt đời ở bệnh viện, khiến cha mẹ Jack tiếc nuối cả đời. “Thật sự không có cách nào sao? Anh ấy mới 21 tuổi……”

” Không cần xin hắn, anh Frank!” Một tiếng gầm vang lên, hai anh em sinh đôi trong đám người vọt ra, chạy đến bên người Frank, bọn họ quơ nắm tay, biểu đạt sự tức giận. “Anh Jack bị Tử thần thực tử tra tấn thành dạng này, mà hắn, Harry Potter, chính là một trong hai chủ nhân của Tử thần thực tử, hắn cũng là hung thủ! Chúng ta không cần xin hắn, anh Frank, hắn là Tử thần thực tử!”

Trong phút chốc, đại sảnh không còn tiếng động, tầm mất mọi người đều tập trung trên người hai anh em sinh đôi, Frank cùng một nam phù thủy khác nhanh chóng che miệng hai người bọn họ, không ngừng xin lỗi Harry. “Ngài Harry Potter, lũ trẻ không hiểu chuyện, ngài đừng để ý, mong ngài rộng lượng, tha thứ cho bọn họ!”

Harry cười nhạt, lấy ra đũa phép, “Stufepy (bùa choáng).” Hai người lớn lảo đảo lui về phía sau vài bước, buông hai anh em sinh đôi ra. Xong rồi, bọn họ nghĩ, hai anh em sinh đôi xong rồi.