Tay Bắn Tỉa Ở Sarajevo

Chương 22




Edit: Dờ

"Đẹp lắm!" Thượng tướng quát to qua máy truyền tin.

Cánh quạt ở đuôi Linh Dương gần như nát vụn, Linne bồi thêm hai phát, nó bắt đầu bốc cháy, khói đặc nổi lên từ tia lửa rồi lập tức nuốt chửng ngược lại ngọn lửa ấy. Cho dù không cần ống ngắm cũng có thể nhìn thấy rõ con vật màu đen đang lảo đảo, sau đó bắt đầu mất khống chế, rơi xuống khu dân cư theo hình xoắn ốc.

Linne thu dọn súng rồi đứng lên đổi vị trí: "Phái người đi bắt phi công ở trực thăng vừa rơi, tốt nhất là bắt sống, nếu hành động nhanh hơn lính của Solonazarov thì hẳn là có thể bắt được. Có con tin trong tay, quyền chủ động của ông sẽ lớn hơn." Nói xong, cậu bổ sung: "Nhớ nhắc đám dân binh đầu đường xó chợ của ông mang lựu đạn nhiệt nhôm để cho nổ trực thăng, Linh Dương không rẻ đâu, dù sao người chịu thiệt cũng là đám đạo Hồi."

Không cần cậu nhắc nhở, Baleramović cũng biết phải làm thế nào: "Tôi là cấp trên của cậu, Linne, đừng ra lệnh cho tôi."

Linne không khuất phục trước sư ra uy của ông ta: "Tôi đã là người chết, ngài thượng tướng. Bây giờ ông đang nhờ một người chết giúp ông xoay chuyển tình thế."

Cậu mặc xác Baleramović, cảnh giác nhìn đội hậu phương của Reto bắt đầu rời khỏi phòng tuyến phía sau và di chuyển tới hướng trực thăng rơi. Linh Dương bị bắn hạ, Reto quả nhiên đã ra lệnh cho đội xe bọc thép đi cứu viện. Chỉ cần đội xe rời đi, lính vũ trang Serbia sẽ bớt phải chịu một nửa hỏa lực, ít nhất có thể cầm cự được tới khi quân cứu viện đến.

Tuy rằng đây đúng là mục đích mà Linne muốn, nhưng ngay từ đầu cậu cũng không chắc chắn liệu Reto có cho người đi cứu Linh Dương hay không. Dưới tình huống thông thường, một khi trực thăng bị rơi, khả năng quân lính trên đó còn sống là không cao, cho dù còn sống thì sức chiến đấu cũng không còn duy trì được nữa. Nếu lính trên chiếc Linh Dương đó đều chết, như vậy đội xe bọc thép đã đi một chuyến không công. Phải biết rằng Reto đang chiếm lợi thế, cho đội xe rời đi chính là giảm bớt lợi thế ấy. Vì ba quân lính có thể đã chết mà từ bỏ lợi thế toàn cục, liệu có đáng hay không? Để trả lời câu hỏi này, người chỉ huy cần có sự quyết đoán và dũng khí rất lớn.

Đôi khi, để bảo đảm chiến thắng cuối cùng hoặc không làm phát sinh thương vong lớn hơn, từ bỏ một bộ phận quân lính là chuyện thường thấy trên chiến trường. Cho dù trước khi ra trận, người chỉ huy có thề thốt rằng không bao giờ bỏ lại bất kỳ người lính nào thì mọi người đều ngầm hiểu, đó chỉ là những lời động viên viết trên bản thảo diễn văn, một khi tình hình không thích hợp, ai cũng có thể trở thành người bị bỏ lại.

Kết cục của những binh lính chờ bị vứt bỏ ấy vô cùng thiếu nhân đạo. Nếu bị bắt, họ sẽ phải chịu sự tra tấn khổ cực gấp nhiều lần so với ra trận, dù may mắn có thể giữ lại một viên đạn cho mình thì thi thể cũng bị quân địch giày xéo, mà những thi thể ấy mãi mãi không thể đoàn tụ cùng gia đình. Linne đã gặp rất nhiều. Binh lính bị vứt bỏ nơi đất khách, Quân đội Nhân dân không thu gom đủ tất cả, có nhiều người vĩnh viễn nằm lại nơi hoang tàn, mà người thân của họ thì chẳng bao giờ có được một lời giải thích thỏa đáng.

Người chỉ huy thật sự có thể làm được "không vứt bỏ bất kỳ ai" quá ít. Cho nên bắn hạ Linh Dương là một nước cờ nguy hiểm, nếu thành công sẽ xoay chuyển cả thế cờ. Còn nếu không thành công, Reto không đi cứu người, vậy thì Linne cũng chẳng thấy thất vọng về Reto.

Cho đến khi đội xe bọc thép chạy vòng khỏi chiến trường để tới chỗ Linh Dương bị rơi, Linne mới nhận ra mình vừa thở phào nhẹ nhõm. Hình như trong tiềm thức, cậu vẫn luôn nghĩ rằng Reto sẽ đi cứu binh lính của hắn, cho dù đã chết thì hắn cũng sẽ mang thi thể về. Dường như cậu đặc biệt tin tưởng Reto trong chuyện này, dù mâu thuẫn giữa họ có lớn thế nào, cậu vẫn tin tưởng Reto là một người đáng để gửi gắm, một người chỉ huy có trách nhiệm.

Linne đổi vị trí, nòng súng ngắm thẳng vào những tay súng máy hai bên sườn Đông Tây của tòa nhà vận chuyển hàng. Cửa chính đã bị RPG phá hủy hoàn toàn, chỉ để lại chiếc cổng tò vò trống không, nhưng Linne biết rằng Reto đang ở trong đó.

Cậu nghĩ, rốt cuộc thì họ vẫn phải đánh một trận trên chiến trường, đánh để phân rõ thắng thua sống chết.

Ý nghĩ này khiến Linne cảm thấy sung sướng. Cậu không thích những tình cảm mùi mẫn ướt át, cậu chỉ muốn được sảng khoái. Bất kể là cậu thắng hay Reto thắng thì cuối cùng họ cũng có được một sự chấm dứt.

"Ông đoán họ có mang tấm thép chống đạn không?" Linne đùa một câu.

Cậu nhận được câu trả lời đầy tức giận của Baleramović: "Không mang thì sao đánh được tới mức này?" Nhưng cũng có tin tức tốt: "Cậu cố gắng thêm chút nữa, tôi mượn một ít vũ khí của Croatia và hơn một trăm lính đánh thuê, hừ, chẳng lẽ chỉ lũ đạo Hồi đó có trực thăng vũ trang? Cũng đến lúc để chúng nếm mùi lợi hại của chúng ta rồi."

Linne vừa ngắm vừa điều chỉnh hướng gió: "Ông còn mượn được đồ của Croatia? Họ bằng lòng giúp ông?"

"Về quan hệ và tài nguyên thì cậu không cần nghi ngờ tôi." Thượng tướng rốt cuộc cũng được thể hiện, không khỏi đắc chí: "Sarajevo là nơi quan trọng, sao mà tôi lại không có người mình ở đây được?"

Trong thế cục giằng co của ba dân tộc, tuy ngoài mặt thì Croatia đã liên minh với Bosnia-Herzegovina, nhưng trên thực tế thì không tránh khỏi có những ý kiến trái chiều và chia phe cánh ngay trong cùng một dân tộc, Baleramović có vài "người bạn" cũng rất bình thường.

Linne không nghĩ nhiều, nâng súng tập trung vào mục tiêu, kéo chốt an toàn rồi nổ súng rất quyết đoán.

Tay súng máy đầu tiên ngã xuống, sau đó là lính trinh sát bên cạnh, viên đạn cắm vào động mạch trên cổ họ, tạo ra một cái lỗ lớn bằng góc độ quỷ quyệt, máu phun ra bắn đầy bao cát và lưới sắt phía sau. Đám quân lính này được trang bị đầy đủ, mũ sắt camo và vật chắn cùng màu đã dung hòa hoàn hảo khiến tầm nhìn bị ảnh hưởng, vì thế Linne lựa chọn bắn vào cổ.

Sau hai phát súng, Linne lại nhanh chóng đổi vị trí. Cậu biết rằng rất nhanh thôi, địch sẽ phát hiện ra có lính bắn tỉa nhập cuộc, cậu không thể bắn ba viên đạn từ cùng một chỗ, bằng không sẽ dễ dàng để lộ vị trí của mình. Nhưng tòa nhà chờ chuyến bay này không có nhiều chỗ để cậu tiến hành ngắm bắn, cậu còn phải tránh khu dân cư, càng nhiều phát đạn được bắn ra, Linne càng có nguy cơ bại lộ chính mình.

Cũng may mấy phát súng vừa rồi đã xóa sạch phòng tuyến phía Tây của tòa nhà chuyển hàng, phòng tuyến trước cửa chính cũng đã sụp đổ. Lính vũ trang Serbia lập tức tiến công, nhân cơ hội xông lên sườn phía Tây. Vốn dĩ họ cách cửa chính không tới 50 mét, chỉ 50 mét thôi mà tốn gần một tiếng mới đánh hạ được. Đánh tới lúc Linne tham dự, sĩ khí đã không còn, thậm chí bắt đầu có kẻ chạy trốn. Ba phát đạn của Linne giúp họ phá vỡ được sườn Tây, ít nhất đó là liều thuốc trợ tim đáng tin tưởng.

Lúc này đã quá 5 giờ. Linne nhìn độ cao của mặt trời: "Mặt trời lặn là lúc tín đồ đạo Hồi phải cầu nguyện, mùa đông mặt trời lặn sớm, chúng chỉ đánh nhiều nhất là 40 phút nữa thôi. Quân lính của ông có tới kịp trước lúc mặt trời lặn không? Nếu có thì chúng ta có thể tốc chiến tốc thắng, chiếm được khu vực cửa chính trước khi địch bắt đầu cầu nguyện."

"Tôi đang thúc giục, phải điều lính từ phía Đông tới, cách nơi này ít nhất 10km." Baleramović liên tục gặp những phiền toái lặt vặt: "Cậu phải chuẩn bị tâm lý, có khả năng là không kịp."

Linne biết ý của ông ta chính là không kịp. Nhưng cậu không định trách móc, trên chiến trường, việc lính cứu viện không đến kịp là thường thấy, điều cậu cần làm lúc này là thay đổi chiến lược, cố gắng kéo dài thời gian để lính cứu viện tới kịp thời. Nhưng dù tên lính bắn tỉa như cậu có là thần thánh thì cũng không thể cứu được cả một quân đoàn.

Cậu kiểm tra trang bị trên người, chuẩn bị rời khỏi tòa nhà chờ bay, lúc này trên người Linne mang phụ trọng hơn 50kg, gần như đạt tới phụ trọng tối đa của một binh sĩ, Baleramović chuẩn bị đầy đủ cho cậu, lúc kiểm tra lại, Linne phát hiện có cả thiết bị nhìn đêm.

Chỉ với vài giây cúi đầu, cậu bỏ lỡ một tia sáng lóe lên ngoài cửa sổ. Viên đạn trực tiếp bắn thủng cánh tay Linne, cậu chỉ cảm nhận được sự đau đớn nóng hừng hực, ánh mắt vô thức đi tìm ngọn nguồn của cơn đau, đầu đạn bằng đồng xuyên qua phía sau cánh tay cậu, đục một lỗ ở gần 6cm dưới bả vai!

Tay bắn tỉa ăn đau, nhíu chặt lông mày, cậu mặc kệ cánh tay mình, nâng ống ngắm lên tìm người. Linne chạm mắt ngay với tay súng đang đứng ở cầu thang tòa nhà chuyển hàng phía đối diện. Reto đang nheo mắt, thậm chí mỉm cười vẫy tay với cậu.

"Mẹ kiếp!" Linne chửi lên. Nhưng cậu không tức giận.

Baleramović đang liên lạc với nơi khác, đột nhiên bị chửi thì rất bực bội: "Tôi đã nghĩ ra cách giải quyết rồi! Cậu có thể bớt cái tính nóng nảy lại được không?"

Linne phản bác: "Không chửi ông. Tôi bại lộ rồi, tiếp theo tôi sẽ đến trợ giúp chỗ mấy chiếc Hummer kia luôn, nếu lính của ông không đến kịp thì ông tự ra trận đi. Ông nói muốn chết trên chiến trường mà? Giờ có cơ hội rồi đấy."

Baleramović còn định mắng tiếp, tay bắn tỉa đã cắt đứt tín hiệu máy truyền tin. Cậu giơ ngón giữa về hướng Reto đang đứng rồi trốn vào góc tường tự băng bó vết thương. Phát súng của Reto tránh đi xương cốt một cách hoàn hảo, đạn chỉ bắn vào phần mềm, có chảy máu nhưng không thương tổn gì nặng nề. Phát súng ấy giống như lời nhắc nhở và cảnh cáo, nói cho Linne biết rằng cậu bị theo dõi rồi.

Trò chơi chính thức bắt đầu.

Linne thậm chí thấy hơi phấn khích. Lần trước cậu và Reto đấu nhau, cậu còn chẳng biết kẻ địch của mình là ai, chỉ đành nhận phần lúng túng. Cậu thua rất không cam lòng, cậu muốn lật kèo một cách đẹp nhất. Lần này Linne tuyệt đối không dễ dàng nương tay.

Linne chạy xuống dưới tòa nhà chờ bay, đại sảnh check in cực lớn nhưng không một bóng người, yên lặng tới mức kỳ cục. Chiến sự bên kia đã xảy ra một lúc lâu, dân thường và nhân viên đã được đưa đi sơ tán từ sớm. Linne ra cửa sau, đi đường vòng để tiếp cận tòa nhà chuyển hàng, quá trình này không nhanh, bởi vì bình thường nhân viên công tác ở sân bay sẽ lái xe để di chuyển qua lại, còn lúc này Linne chỉ có hai chân.

Binh sĩ di chuyển đơn độc trên chiến trường là rất nguy hiểm, không ai che chắn, cậu chỉ có một khẩu súng ôm trong ngực, liên tục tìm vật chắn trên đường để tiếp cận. Rất nhanh, Linne đã nhìn thấy phòng tuyến của lính Serb, một chiếc xe tải đã bị phá hủy đang dừng ở ven đường, đây là xe chở lính vũ trang, có thể đã bị hỏa tiễn bắn trúng nên cửa kính xe không còn, một chiếc lốp thì đang bốc khói đen, thùng xe phía sau mở toang và bị bắn thủng lỗ chỗ, xung quanh đều là vỏ đạn rơi.

Linne luồn lách sau những chiếc xe chở khách, vừa ló đầu ra, vô số những phát đạn bắn tạch tạch tạch từ hướng chiếc xe tải. Địch bắn một cách vô tổ chức, Linne an toàn, trái lại lốp của chiếc xe chở khách thì đã nát bấy.

"Ai ở đó! Mày... mày ra đây! Tao không sợ mày đâu!" Một giọng nói run rẩy đầy sợ hãi rống lên với Linne.

Tay bắn tỉa suýt nữa thì phì cười, ló đầu ra: "Là tôi!"

Cậu lính cần vụ sợ rớt linh hồn, đa số lính hậu phương đã đi cứu viện Linh Dương, chỉ còn lại cậu chàng và ba lão lính già ở lại canh giữ phòng tuyến chỗ mấy chiếc Hummer. Một lão lính già đã trọng thương, nhân viên cứu hộ không ở đây, đưa về cũng không kịp nữa, cậu lính cần vụ nhỏ trơ mắt nhìn người lính già trút hơi thở cuối, tinh thần gần như sụp đổ. Lão lính già để lại khẩu súng máy cho cậu chàng, Valter nghe thấy tiếng bước chân phía sau, mặc kệ đối phương là bạn hay thù, gần như bắn hết cả băng đạn.

"Trời ơi, suýt nữa tôi giết anh mất rồi!" Valter kêu lên: "Anh có sao không?"

Linne quát lại: "Tôi là kẻ thù của cậu, cậu vốn dĩ nên giết tôi! Giúp cậu luyện bắn súng, cậu luyện thành thế này à!"

Valter ngớ người, hình như đúng là như vậy thật: "Tôi sợ! Tôi không muốn giết anh!"

Linne thật sự không nhịn được nữa, bật cười thành tiếng.

Valter nhìn xung quanh, xác nhận không có mai phục ở giữa hai chiếc xe, ra hiệu cho Linne di chuyển: "Anh lại đây! Tôi chắn cho anh! Chỗ này chỉ có ba người, anh lại đây, không sao đâu!"

Cậu chàng thật sự yểm hộ cho Linne, thuận lợi tập hợp với Linne ở bên cạnh chiếc xe tải. Linne nhìn cậu lính cần vụ chật vật thê thảm, đầu đầy bụi đất và vết máu, hai tay ôm súng run như cầy sấy, không phải do sợ, mà là do ôm vật nặng quá lâu không chịu nổi nữa. Hai người nắm tay nhau, Valter rưng rưng nhìn Linne với ánh mắt của một con cún đáng thương.

Tay bắn tỉa dở khóc dở cười: "Sao lại thành ra thế này? Văn phòng không ở, cứ muốn chạy ra đây chịu chết à?"

Valter nghẹn ngào: "Tôi chỉ muốn hỗ trợ.... Bọn họ bắn hỏa tiễn về phía tôi... Ông Martin cứu tôi... Tôi..."

Linne nhận ra tinh thần cậu chàng đã không còn tỉnh táo. Đối với lính mới lần đầu lên chiến trường, sự tàn khốc từ chiến tranh sẽ phá hủy toàn bộ hệ thống nhận thức của họ, bày ra trước mắt họ mặt đen tối nhất của thế giới. Cảm giác sợ hãi ấy là thứ người thường không thể thừa nhận được, nhưng tồi tệ nhất là họ phải thừa nhận tất cả, không ai có thể chia sẻ cùng họ được.

Linne là người từng trải, cậu hiểu hơn ai hết: "Này, cậu đã làm tốt lắm rồi."

Cậu vỗ vai Valter, Valter đẫm nước mắt hỏi: "Thật...thật sao..."

"Cậu đã làm điều cậu nên làm, đó là nổ súng vào kẻ địch, rồi sống sót sau đợt tấn công của kẻ địch, đó là tất cả những thứ mà một binh sĩ phải làm. Cậu làm được rồi, hơn nữa còn làm rất tốt." Linne cho cậu chàng một cái ôm.

Valter dụi đầu vào bả vai Linne, nước mắt cứ thế chảy ra. Giờ phút này, Valter mới cảm nhận được mình còn sống.

Linne cười cổ vũ: "Chúng ta đều có thể sống sót trở về, tin tôi đi."