Tay Bắn Tỉa Ở Sarajevo

Chương 14




Edit: Dờ

Valter vô cùng xấu hổ, cổ và vành tai đỏ ửng lên.

"Linne," Lúc này, tiếng thượng tá vọng ra từ bộ đàm, "Đừng bắt nạt trẻ con, cậu ấy chỉ là lính cần vụ."

Linne mắng lại không hề nể nang: "Với cái trình độ huấn luyện của đạo Hồi mấy người thì chỉ có thể làm lính cần vụ đến hết đời. Người biết cố gắng sẽ ra sức luyện tập, thế gian nào có chuyện thành công mà không cần cố gắng? Có thời gian để xấu hổ thì thà đi tập bắn bia còn hơn."

Valter sợ hai người cãi nhau, vội vàng hòa giải: "Đương nhiên, đương nhiên rồi, anh Lev nói đúng, tôi sẽ luyện tập tử tế hơn."

Reto hài lòng: "Vậy thì, chúc chúng ta may mắn, các quý ông."

Linne nhìn đồng hồ, 8 giờ 20 phút, qua hai mươi phút nữa, đoàn xe vận chuyển hàng hóa sẽ đi qua đây.

Thời gian chơi đùa của cậu lính thực tập đã chấm dứt, bắt đầu làm việc nghiêm túc.

Tay bắn tỉa nằm xuống thấp hơn, nòng súng đặt dưới tấm trùm bằng cỏ. Thế giới bên trong ống ngắm thật mông lung u ám, ký hiệu đầu ruồi hình chữ thập màu trắng trên ống ngắm sáng lên, Linne đợi 2 giây, tốc độ gió chậm lại, cậu lập tức bóp cò súng, bắn xong thì đứng dậy đổi vị trí. Valter vẫn còn đang xác định vị trí tay bắn tỉa phía đối diện qua ống ngắm, thấy thế thì vội vàng đứng dậy chạy theo Linne.

Chưa đi được mười bước chân, một viên đạn găm vào đúng vị trí vừa rồi của họ.

"Bị phát hiện rồi!" Valter thở hồng hộc chạy theo: "Bị phát hiện rồi!"

Linne quay lại rồi lăn vào bụi cỏ ở tảng đá bên cạnh, bộ quần áo camo bị phủ đầy tuyết, cậu nằm úp sấp tại chỗ, dung nhập hoàn hảo với nền tuyết xung quanh. Linne nhanh chóng điều chỉnh hướng súng, bắn hai phát rồi tiếp tục đứng dậy đổi vị trí. Valter đi phía sau cậu, gần như không theo kịp bước chân của Linne. Cậu không có thời gian chờ chàng lính cần vụ, hơi mất nhẫn nại: "Nhanh lên! Hai chân mà không chạy nhanh bằng một chân của tôi!"

Trên người Linne đeo hai khẩu súng ngắm, trang bị chống đạn và một số đồ dùng dự bị khác, từ đầu xuống chân ít cũng phải 100kg, hơn nữa một bên chân cậu còn chưa khỏi hẳn, vậy mà chạy nhảy nhanh nhẹn như một con linh dương. Cậu băng qua rừng cây, trong chốc lát đã không còn bóng dáng. Valter chạy mướt mồ hôi, miễn cưỡng lắm mới theo kịp Linne, chỉ có thể thầm thán phục, tố chất của lính đặc chủng quả nhiên là không tầm thường.

Bọn họ đổi vị trí lần thứ ba, Valter giơ ống nhòm, nhìn thấy bóng dáng đoàn xe: "Còn 3km."

Linne đã biết, cậu tập trung nhìn đầu ruồi chữ thập trên ống ngắm. Tay bắn tỉa phía đối diện hơi hốt hoảng, gã ta biết mình đang bị theo dõi, bắn một phát pháo hiệu lên trời để gọi cứu viện. Linne bất chấp tốc độ gió đã thay đổi, bóp cò súng bắn vào tay gã bắn tỉa. Pháo hiệu rơi xuống đất.

"Oh yeah!" Valter mừng rỡ: "Bắn đẹp lắm!"

Gã bắn tỉa kia bị bắn thì nổi sùng lên, ôm lấy khẩu súng bắn tỉa bằng cánh tay đầm đìa máu, hướng nòng súng về phía Linne.

Linne quát to: "Nằm sấp xuống!", ba viên đạn đã găm vào ngay bên cạnh cậu. Vụn tuyết lạnh lẽo tóe đầy mặt, Valter vùi mặt vào tuyết, kinh hồn bạt vía đợi kẻ địch ngừng bắn.

"Tay hắn bị bắn thủng rồi mà!" Valter kêu lên: "Sao vẫn bắn được!"

Linne thậm chí còn hơi lấy làm tự hào: "Đó mới là quân lính của Serbia."

Gã bắn tỉa kia rất thông minh, sau khi bắn hết băng đạn thì không đổi mà quay người chạy vào trong bụi cây phía sau. Tốc độ của kẻ đó rất nhanh, lập tức rời khỏi phạm vi ngắm bắn. Linne đứng lên, nhanh chóng cất khẩu VSS đi. Vì thế, "quý cô Lev" lại lên sân khấu một lần nữa, khẩu M82 màu đen nặng nề gác lên bả vai tay súng bắn tỉa.

Valter khó nhọc nuốt nước bọt, nhìn Linne với vẻ mặt không thể tin nổi. Đừng nói là bia ngắm di động, khoảng cách xa như vậy, cho cậu chàng một chiếc bia cố định thì Valter cũng không bắn nổi.

Lúc này, xe chuyển hàng đã xuất hiện trên đường núi, khói trắng và tiếng động cơ vang rền.

Giọng của Reto truyền qua bộ đàm: "Linne, tình hình thế nào?"

Linne bơ hắn, vẫn bất động ghìm súng, gần như biến thành một pho tượng đá. Valter cũng hơi sốt ruột nhưng không dám thúc giục, đoàn xe ngày càng tới gần...

"Pằng---"

M82 không có tính năng giảm thanh, tiếng súng này kêu rất lớn khiến chim chóc trong rừng được phen hoảng loạn.

Tiếc thay, lính bắn tỉa đối diện không kịp nghe tiếng súng vang, tốc độ đạn còn nhanh hơn cả âm thanh, gã ngã xuống một chốc lát thì tiếng súng mới vọng vào tai. Gã ta chỉ kịp ngẩng đầu lên, đàn chim vừa lúc vỗ cánh bay ngang qua, mang đi linh hồn từ nay về sau sẽ mãi tự do của gã.

Linne buông súng, lúc này mới cầm bộ đàm lên. Hô hấp của cậu vững vàng, không hề thở dốc một chút nào: "Cơ bản là đã loại bỏ nguy hiểm."

Thượng tá còn chưa đáp lời, Valter đã phát hiện ra vấn đề: "Nguy rồi! Đoàn xe quay lại!"

Đoàn vận chuyển hàng hóa dưới chân núi vốn dĩ đang chuẩn bị tiến vào nơi mai phục, lúc này lại bất ngờ quay xe, trở lại đường cũ. Linne thầm chửi một tiếng, trạm canh gác trên núi của Quân đội Nhân dân e là còn nhiều hơn bọn họ nghĩ, cho nên mới chỉ có một lính bắn tỉa bị bắn thôi mà trung tâm chỉ huy đã biết rồi thông báo cho đoàn xe. Nếu bọn họ không tranh thủ thời gian ngăn đoàn xe quay về, e rằng chỉ chốc lát nữa sẽ có quân cứu viện. Đến lúc đó sẽ càng khó đối phó hơn.

"Tôi nghĩ cách ngăn đoàn xe, các người đuổi theo đi!" Linne báo cho thượng tá.

Thượng tá nói một câu "đã rõ" ngắn gọn qua bộ đàm, giả dạng thành đoàn bộ đội vũ trang bảo vệ an ninh địa phương rồi xuất hiện dưới núi, mau chóng đuổi theo đoàn xe chuyển hàng. Linne di chuyển rất nhanh, vươn tay tóm lấy nhành dây rừng của một gốc cổ thụ rồi trượt xuống theo sườn núi, cậu khống chế cơ thể và động tác còn hoàn hảo hơn cả khống chế súng, kéo thả nhịp nhàng, giày quân phục vững vàng đáp xuống con đường ở sườn núi. Valter theo sát sau cậu, bị ngã dập mông xuống đất nhưng vẫn cố hết sức đứng lên, không hề phàn nàn.

"Chúng ta phải đi đâu!" Chàng lính cần vụ hô lớn phía sau.

Linne không trả lời, cậu giơ ống nhòm nhìn đoàn xe, bên chân chưa khỏi hắn của cậu vẫn đau âm ỉ, nhưng cậu chẳng còn thời gian quan tâm nữa, lập tức tính toán sơ lược khoảng cách bắn rồi nằm lên tảng đá, súng trong tay đã giơ lên. Cậu nhìn ánh sáng lạnh lẽo sắc bén của sao Bắc cực nơi xa xôi, như một viên đạn màu bạc đang găm vào làn da của bầu trời đêm tối.

"Valter, nghe này, tôi chỉ nói một lần." Linne nhanh chóng sắp xếp nhiệm vụ: "Tôi biết với cậu thì khoảng cách này quá xa, nhưng cậu phải tin rằng cậu làm được, cậu phải làm được. Thấy chiếc Jeep đi cuối cùng kia không? Nghĩ cách bắn thủng lốp nó, đừng để nó chạy. Tôi phụ trách chiếc đi đầu. Không cần bắn người, cậu sẽ chẳng biết được liệu mình có giết trúng người thân hay không đâu."

Valter vã mồ hôi đầy tay, đối mặt với áp lực, chàng lính cần vụ lựa chọn dũng cảm: "Được. Nhất định tôi sẽ làm được."

Linne mỉm cười: "Rất tốt."

Valter nằm sấp xuống bên cạnh cậu. Có thể nhìn thấy chiếc xe đi đầu phía xa, đây là đoàn xe được bảo vệ hai đầu bằng hai chiếc Jeep --- Có lẽ Quân đội Nhân dân không muốn quá rêu rao, xe không có biểu tượng của quân đội, lính vận chuyển đều mặc thường phục.

Giọng nói thật trầm của Linne truyền vào tai Valter: "Đừng lo lắng, thư giãn, nghe theo cảm giác của cậu. Viên đạn tự biết nó cần đến nơi nào. Cố gắng đừng nghĩ quá nhiều, hãy để ngón tay cậu chỉ dẫn đầu óc cậu."

Giọng nói ấy giống như tảng đá lớn ngay bên dưới bọn họ, có tác dụng trấn an chàng lính cần vụ một cách khó tin. Valter tập trung vào con xe Jeep đi cuối. Để phù hợp với mọi loại điều kiện địa hình, lốp xe được làm rất dày và lớn. Đầu óc Valter hơi hỗn loạn, rất khó nói được có bao nhiêu ý nghĩ đang vụt qua đầu, cậu chàng không biết tốc độ gió ra sao, hướng gió như thế nào, đành lắc đầu cố gắng làm mình bình tĩnh hơn, tập trung tinh thần vào chiếc lốp xe.

"Lốp xe, lốp xe, lốp, xe," Cậu chàng lẩm bẩm, bụng ngón trỏ như bị cò súng ma sát đến bợt da.

Linne bắn phát súng đầu tiên. Tiếng súng vang lên khiến cậu chàng giật thót, suýt nữa bóp cò súng.

"Đừng để bất kỳ kẻ nào, âm thanh nào ảnh hưởng đến cậu." Linne lạnh lùng nói: "Dù bây giờ cơ thể cậu nổ tung, nửa người phía dưới đã nát bét, mẹ kiếp cậu vẫn phải bắn thủng lốp chiếc Jeep kia cho tôi!"

Valter ra sức gật đầu, cậu chàng hít một hơi thật sâu, nhìn chiếc xe đi đầu bị bắn thủng lốp qua ống ngắm, nó mất thăng bằng rồi lượn một vòng cung tuyệt đẹp theo quán tính, khiến cho tên ngồi ở ghế phụ lái xô vào tên lái xe rồi văng ra ngoài. Ngay sau đó, Linne bắt phát thứ hai, cậu bắn với tốc độ rất nhanh, gần như không hề do dự. Viên đạn bắn ra giống như một lần gõ phím của máy đánh chữ, mỗi một lần gõ đều đảm bảo sẽ để lại từng con chữ viết nên câu chuyện về tay súng bắn tỉa, không có một câu nào là dư thừa.

Valter thấy vậy thì sôi máu, cậu chàng cảm thấy hưng phấn khó hiểu, chiếc xe Jeep dưới ống ngắm bỗng biến thành một con vật ngu ngốc. Cậu chàng tập trung tinh thần, cò súng nhẹ nhàng kêu lên, đạn ra khỏi nòng mang theo lực giật ngược đập vào vai Valter.

"Bụp---" Viên đạn trượt, sượt qua ngay cạnh lốp xe. Nhưng chiếc Jeep vẫn bị ảnh hưởng, bánh xe trượt dài một đoạn, tài xế vội vàng phanh lại, tốc độ giảm hẳn xuống.

"Làm lại." Linne thúc giục.

Valter hít sâu, viên đạn thứ hai bay ra ngoài, lần này bắn trúng cửa xe, cao mất rồi.

"Làm lại---"

Viên thứ ba cuối cùng cũng bắn trúng lốp chiếc Jeep, thân xe rung lắc mạnh, vẽ một vệt bánh xe thật dài lên mặt đất, Valter bồi thêm một phát, bánh trước mất tác dụng, thân xe đâm sầm vào đuôi xe tải phía trước, lật nghiêng rồi đổ rầm rầm ra giữa đại lộ.

"Oh yeah!" Chàng lính cần vụ giơ tay hoan hô, phấn khích đến mức giọng run rẩy: "Anh thấy không? Tôi bắn trúng rồi! Tôi bắn trúng! Tôi bắn trúng! Anh Lev! 2km, ôi lạy thánh Allah, tôi bắn những 2km!"

Linne mỉm cười. Đối với một lính cần vụ lần đầu lên chiến trường, thành tích này quả thật không tồi.

Trên đường, đoàn xe dừng lại. Ba chiếc xe tải đâm liên hoàn, khi đám binh sĩ nhảy ra ngoài từ trong đám khói mù thì khắp nơi đều đã sặc mùi hắc ín. Thậm chí bọn chúng bắt đầu nổ súng về phía kẻ địch trên núi một cách lung tung. Lính bắn tỉa trên núi lẽ ra phải phối hợp nhưng lúc này đã mất tích.

Đột nhiên có một tên lính chỉ vào bóng mờ phía xa: "Có địch!"

Reto dẫn theo bộ đội vũ trang xông qua qua đám khói, sắm vai lên sân khấu. Đám người giả dạng thành bộ đội vũ trang tư nhân bảo vệ an ninh này có sức chiến đấu và trang bị cao cấp hơn hẳn so với đám xã hội đen, một đạo quân bộ đội chính phủ hoàn toàn đủ tư cách. Reto chia quân thành hai cánh, bao vây Quân đội Nhân dân ở giữa đường, giống như họng cá sấu cắn trúng động mạch con mồi vô cùng chuẩn xác.

Cuối cùng hai bên giao chiến. Lúc này Quân đội Nhân dân mới nhận ra là bị phục kích từ lâu, lần chuyển hàng này có nhân số ít hơn mọi khi, còn mang theo con tin trong quân doanh, đừng nói là giữ được hàng hóa và con tin, đến mạng sống của chính mình còn khó giữ.

Reto chuẩn bị đầy đủ mới ra trận, hai lính đặc chủng mỗi người vác một khẩu chống tăng, bắn thẳng vào thùng xe tải khiến chiếc xe lật nghiêng ra đất, hàng hóa nổ tung, thép chống đạn dày dặn cũng bị thủng hai lỗ cháy đen to như miệng giếng, khói trắng bốc lên.

Reto phất tay quát lớn: "Lấy được gì lấy hết đi!"

Ba lính vũ trang vào trong thùng xe, giả vờ dỡ hàng xuống chuyển về xe mình. Vì làm nhiệm vụ âm thầm, đoàn xe của Quân đội Nhân dân không có biểu tượng quân đội, chỉ dùng xe tải chở hàng dân dụng, nếu trong lúc vận chuyển mà bị nhầm thành đoàn xe của doanh nghiệp nào đó đang chuyển hàng, xã hội đen chặn đường cướp bóc, vậy cũng là chuyện dễ hiểu. Đám lính vừa hô hào vừa nổ súng chứng minh thân phận để đe dọa, nhưng kẻ địch dường như không có ý định ngừng bắn. Hỏa lực của đám lính vũ trang này không nhỏ, sau súng chống tăng là súng máy, đạn sấy liên tục như thể không tốn tiền.

Trong một khoảnh khắc, Reto ngẩng đầu lên, đóa hoa lửa màu vàng rực rỡ nở rộ giữa khói đen, tầm mắt bỗng được trải rộng, tia lửa phát ra ánh sáng của làn mưa đạn bay lên như vô số những con đom đóm. Nếu không có tiếng kêu thảm thiết kề bên, đây có lẽ là một cảnh tượng huyền ảo trong một câu chuyện cổ tích quái dị nhưng đầy lộng lẫy.

Mùi máu tươi đã gay mũi tới mức khó có thể chịu nổi, hắn giao xe vận tải cho lính dưới rồi tự mình đến chiếc Jeep phía trước để tìm con tin. Hỏa lực đôi bên đều rất mạnh, gần như không thể luồn lách qua những chiếc xe. Hắn cắn răng, nằm sấp xuống gầm xe tải rồi bò ra đầu xe, tìm được chiếc Jeep đã bị bắn thành tổ ong.

Ghế lái đã không còn ai, thùng xe trống không.

"Eric! Eric!" Hắn gọi lớn. Một tên lính Quân đội Nhân dân nấp ở sau cửa xe giơ súng về phía hắn. Reto vừa mới ngẩng đầu lên thì lại phải nằm sấp xuống, bắn trả lại hai phát. Chỉ có tiếng "keng keng" của đạn va vào tấm thép đáp lại lời hắn.

Tên lính biết hắn trốn dưới gầm xe, lại nổ súng xuống phía dưới, thượng tá lăn mình nhảy ra cạnh xe, ném một quả lựu đạn qua gầm xe. Hắn nằm xuống tại chỗ, chiếc Jeep nổ tung hất bay khỏi mặt đất, trong chốc lát, ngọn lửa đã bùng lên soi sáng đường chân trời, chiếc Jeep nện xuống mặt đất kêu loảng xoảng, lật hai vòng rồi nổ tan tành thành đống sắt vụn. Sóng nhiệt từ vụ nổ làm da Reto gần như bị bỏng. Tên lính vận chuyển kia bị nổ tan xác chẳng còn xương cốt.

Vụ nổ lần hai rất dễ xảy ra, ba chiếc xe đâm liên hoàn, lượng xăng dầu thậm chí có thể nổ tung cả con đường. Reto không dám lại gần xe, lúc này hắn hơi sốt ruột, vẫn chưa tìm thấy con tin. Hắn lại bò về phía đuôi xe tải dưới làn khói dày đặc, quay lại chiếc Jeep phía sau để tìm người: "Eric!"

Một tên lính vận chuyển kéo con tin xuống khỏi xe. Có lẽ là vừa bị đâm xe nên ngất đi một lúc, giờ mới tỉnh lại. Tên lính đó lấy con tin làm lá chắn thịt ở phía trước người, giơ súng kề vào đầu con tin.

Nhìn thấy Reto, tên lính đó càng kề sát khẩu súng hơn: "Đừng tới đây! Tao sẽ giết nó!"

- -------------

Tác giả có chuyện muốn nói:

Valter bé nhỏ còn phải trưởng thành nhiều, xin mọi người cho cậu bé chút thời gian.