Không lâu sau khi tôi chạy ra khỏi bệnh viện qua lối thoát hiểm, điện thoại của tôi liên tục đổ chuông.
Là của Lục Thần.
Cuối cùng tôi cũng bắt máy, lập tức nghe thấy anh nghiến răng:
Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe:333 (tui có phây búc á:> trùng avt, gõ đúng Cẩm Mộ Mạt Đào là ra nhe)
"Bụng của em thực sự chứa đầy Coca, gà rán và hamburger à? Giả vờ mang thai có vui không?"
Tôi choáng váng trước tiếng gầm của anh ấy.
Không vui đâu.
Không vui vẻ gì cả.
Càng giả vờ, bạn càng bất đắc dĩ phải rời đi.
Chúng tôi rõ ràng biết rằng mối quan hệ này không thể nào có một cái kết viên mãn.
Tôi còn chưa kịp mở miệng, đột nhiên nghe thấy anh trầm giọng: "Sao em lại bỏ chạy? Không có thai cũng không sao, tại sao em lại bỏ chạy?"
Tôi sờ bụng, nhỏ giọng nói: “Em sắp ra nước ngoài rồi, Lục Thần.”
57. (Góc nhìn của Lục Thần).
Sau khi Trần Tinh đưa giấy khám thai cho tôi, cô ấy nói muốn đi vệ sinh.
Khoảnh khắc cô ấy buông tay tôi ra, tôi cau mày.
Là một loại cảm giác rất khó chịu.
Tôi muốn ngăn cô ấy lại, định đi theo cô ấy vào nhà vệ sinh.
Nhưng cô ấy đột nhiên quay lại, kiễng chân hôn lên mặt tôi.
Cảm giác bất lực càng lúc càng lan rộng hơn.
Tôi cảm nhận có điều gì đó không ổn với cô ấy. Toan tiến tới nắm lấy tay Trần Tinh nhưng cô ấy chạy rất nhanh, không giống một người đang mang thai một chút nào.
Cô ấy nhanh chóng biến mất trong đám đông Sau khi đọc giấy khám, trên đó ghi rằng cô ấy không có thai, tôi thoáng bối rối.
Thực ra, việc cô ấy có thai hay không, đối với tôi không quan trọng.
Chỉ là việc cô ấy lại lừa dối tôi, khiến tôi hơi tức giận.
Nhưng tại sao lần này cô ấy không lừa dối tôi đến cuối cùng như những lần trước đi?
Rốt cuộc thì, là tôi đã lầm tưởng rằng chúng tôi đã có một đứa con.
Nhưng mà...
Tại sao cô ấy lại chạy nữa?
Cô ấy nói qua điện thoại, cô ấy muốn đi nước ngoài.
Cô ấy không cần tôi nữa.
58.
Tôi đã mất hết tin tức về cô ấy.
Căn nhà tân hôn ban đầu bị cô bán đi, bản thân thì như thể đã biến mất khỏi thế giới này vậy.
Tôi không có cách nào tìm thấy cô ấy.
Điều này khiến tôi có cảm giác mất kiểm soát chưa từng có.
Sao em có thể tàn nhẫn như vậy?
Cô ấy luôn tàn nhẫn như vậy.
Cô ấy đã nói dối, lừa tôi hết lần này đến lần khác, nghi ngờ không tin tưởng tôi hết lần này đến lần khác.
Tôi lại biến thành một trò đùa.
Sau đó tôi hành động như thể muốn chọc tức cô ấy, làm ra những hành động trêu hoa ghẹo nguyệt không đứng đắn.
Tôi biết cô ấy sẽ rõ tình hình hiện tại của tôi. Tôi chỉ muốn làm cô ấy tức giận, nếu vậy biết đâu... một ngày nào đó cô ấy sẽ quay lại?
Tôi thậm chí còn bắt đầu hẹn hò với Ninh Tâm Ý.
Cô ấy ghét nhất là Ninh Tâm Ý, nếu biết được, liệu một ngày nào đó cô có tức giận đến mức xuất hiện trước mặt tôi không?
Sau đó tát vào mặt tôi và mắng tôi là một kẻ không biết xấu hổ?
Nhưng mà, tôi đã chờ đợi gần nửa năm.
Cô ấy cũng không quay lại.
Tôi dần cảm thấy mệt mỏi với mọi thứ xảy ra xung quanh mình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me -
https://monkeyd.me/tau-thoat/phan-56-den-63.html.]
Bởi vì tôi đã nhận được một đoạn video từ cô ấy.
Trong video, cô đã trở thành một giáo viên, còn đang vui đùa với một nhóm học sinh trong trường.
Nụ cười cô ấy rạng rỡ như ánh hoàng hôn, trông cô ấy có vẻ rất hạnh phúc.
Cô ấy còn viết thư cho tôi, viết rằng hiện tại cô ấy đang sống rất tốt cùng bạn trai mới.
"Lục Thần, em rất vui vì đã từng được đồng hành cùng anh."
"Em chưa bao giờ hối hận vì đã gặp được anh. Gặp được anh là điều may mắn nhất trong cuộc đời em."
"Nhưng em đã cố gắng hết sức, em không thể tiếp tục ở bên anh được."
"Từ giờ trở đi, anh nên sống thật tốt, sống thật tốt."
Em đang rất hạnh phúc đúng không?
Em đang đùa tôi à?
Được thôi, như em muốn.
Anh cũng sẽ sống hạnh phúc hơn. Mỗi ngày sẽ sống thật tốt mặc dù không có em.
59.
Tháng sau, tôi quen bạn gái mới.
Hai gia đình đều thuộc dòng dõi quý tộc, cả hai đều biết rõ về xuất thân của đối phương.
Chuẩn bị đón Tết Trung Thu.
Trước đám cưới, tôi trở nên cáu kỉnh bất thường, quyết định tự mình lái xe đến Quý Châu để du lịch.
Trên đường đi, tôi nhận được điện thoại của Tần Cương: “Anh Lục, anh bỏ bạn gái nhỏ đi đâu vậy?”
Cảnh tắc đường phía trước làm tôi cảm thấy khó chịu.
Tôi bấm loa: “Quý Châu.”
Tần Cương hít một hơi, không thể tin nổi: "Không phải chứ, anh Lục? Anh, anh, anh đi tìm chị dâu à?"
"Anh Lục... anh sắp đính hôn rồi, quên chị ấy đi..."
Tôi vừa cúi đầu châm điếu thuốc thì đột nhiên cứng người.
Chị dâu?
60.
Phía trước không còn chiếc xe nào ngáng đường nữa, nhưng tôi lại nhất thời quên di chuyển.
Tôi kìm nén hơi thở đang trở nên run rẩy: "Tần Cương, trước khi tôi còn có thể nói chuyện bình thường. Nếu cậu biết chuyện gì rồi mà vẫn giấu diếm không nói, tôi lập tức phi đến nhà cậu ngay bây giờ đấy."
Hóa ra cô ấy đã đi dạy ở vùng núi Quý Châu.
"Anh Lục... quên chị ấy đi, em nói thật đó. Em cảm thấy chị dâu...Trần Tinh hiện tại sống rất tốt."
"Chị ấy không phù hợp để sống trong thế giới của anh. Anh cũng không thể đem lại cho chị ấy cảm giác an toàn."
"Chị ấy ốm nặng. Ngoài bệnh tiểu đường giai đoạn cuối, chị ấy còn mắc bệnh tâm thần nghiêm trọng."
"Vậy nên em mới không nói những chuyện này cho anh biết."
“Anh Lục, có những người dù yêu nhau đến đâu, cứ đi lòng vòng cũng không thể nào cùng đi đến đích được.”
"Với cả..."
"Anh đừng lo, chị ấy đang được điều trị rất tốt, cũng bắt đầu cuộc sống mới rồi."
“Chị ấy cũng hy vọng anh sẽ sống thật tốt."
Tôi vẫn không kìm được, lái xe hơn chục tiếng đồng hồ mới về tới làng. Nhưng mà, ngôi trường đó không có cô.
61.
Tôi tìm kiếm khắp trường, đi dò la hỏi thăm mọi người.
Những đứa trẻ với làn da thô ráp, khuôn mặt đỏ bừng đã bỏ chạy ngay khi nhìn thấy tôi.
Sau đó, một cô bé chỉ vào tay tôi, hỏi: "Chú ơi... chú có biết cô Tinh Tinh không?"
Tôi gật đầu: “Nhóc có thể đưa chú đi gặp cô ấy được không?”
Cô bé cũng gật đầu.
Nhưng cô bé đã dẫn tôi đi một đoạn đường rất dài.
Cho đến khi họ đến một khu rừng, cô bé chỉ vào sâu trong rừng: "Cô ấy ở đó."
Tôi bước nhanh dọc theo con đường, không quan tâm đến những vết trầy lấm lem bùn đất dù có vấp ngã.
Tôi liên tục hét lớn gọi tên cô ấy.