Tẩu Thác Lộ (Tập 2) - Tuần Trăng Mật

Chương 13




Trở lại cơ quan được vài ngày, đường máy riêng của Kiều luật sư nhận được một cuộc gọi.

Kiều Khả Nam: “Xin chào, bạn cần giúp đỡ sao?”

“…” Đối phương ngưng lại, Kiều Khả Nam vội vàng đổi cái giọng anime của mình thành nghiêm túc: “Xin chào, đây là văn phòng luật sư Triết Sênh, tôi là Kiều luật sư.”

Không phải gọi nhầm số, đầu bên kia thở phào, Kiều Khả Nam tự rủa mình dở hơi, phải ngồi viết đơn kiện quá chán, không tránh khỏi muốn trêu chọc ai đó.

Giọng nói đàn ông bên kia vang lên: “Không biết anh còn nhớ không … Tôi là người trước kia gọi đến nói muốn ly hôn.”

Kiều Khả Nam: “…” Mỗi ngày gọi đến đòi ly hôn không đến một ngàn cũng có cả trăm, nói vậy chả khác nào troll chú cảnh sát “Tôi muốn tìm một người có hai lỗ tai hai cái tay hai cái chân.” Hắn chậm rãi trả lời: “Xin lỗi, anh có thể tóm tắt lại tình huống của mình được không?”

Bên kia trả lời, Kiều Khả Nam trí nhớ tốt, thì ra là vị “Sao em lại nỡ yêu người khác sau lưng tôi~”

Kiều Khả Nam: “Vậy tình hình bây giờ thế nào? Anh đã nói chuyện với chị nhà chưa?”

Anh chàng chợt kích động hẳn: “Nói rồi, nói chuyện rất nhiều! Lần này phải cám ơn luật sư, thì ra cô ấy bị bạn học chê cười, nói cô ấy gả cho ông chồng nghèo … Cô ấy dùng tiền tút tát để tôi không mất mặt, tôi còn nghi ngờ cô ấy ngoại tình, tôi … Thật con mẹ nó không phải người …” Nói xong, lại khóc nấc lên.

Sao lại khóc nhè rồi, trong bụng Kiều Khả Nam hát bài “Đàn ông khóc lóc không phải tội” … Stop, chuyện quan trọng bây giờ không phải cái này, lại tào lao.

Hắn thoải mái: “Không có gì, nói chuyện với nhau là ổn rồi, trong những lúc như vậy anh chị rất cần trò chuyện giãi bày.” Chẳng nói đâu xa, Xuân Kiều chính là một tấm gương nhà Ân, hơn nữa kết quả gia đình em gái chị cũng rất tốt.

(Tấm gương nhà Ân: Lấy từ câu “Ân giám bất viễn, tại hạ hậu chi thế”. Ý nghĩa của câu này là nhà Ân diệt nhà Hạ, con cháu nhà Ân lấy sự diệt vong của nhà Hạ làm tấm gương. Sau này dùng để chỉ người đời sau lấy sự thất bại của người đời trước làm bài học)

“Vâng, bây giờ tôi đã hiểu, cám ơn luật sư, cám ơn anh!”

“Không có gì.” Kiều Khả Nam cúp điện thoại mà vẫn còn nghe tiếng cám ơn. Hắn cắn bút, thật lâu sau bỗng cảm thấy tiếc nuối, vì sao người trong cuộc khi có chuyện lại không thể bình tĩnh ngồi xuống trò chuyện cùng nhau, để đến khi tranh chấp, coi thường, rạn nứt, gỉ sét … Không cứu vãn được. Anh vô tâm, tôi tuyệt tình, không lên công đường thì không được.

Hắn thở dài, mở sổ ra, ở mục “Chí Minh và Xuân Kiều” viết thêm vài dòng bên lề, không phải hắn viết tiểu thuyết, mà chỉ là mấy câu vu vơ. Hắn làm chuyện này, có lẽ là mong một ngày nào đó có thể đưa cho Lục Hình Chi đọc, để bắt anh công nhận sự cống hiến của hắn cho xã hội.

Dù sao hắn cũng là đàn ông … Không, đã là con người, đều muốn chứng minh bản thân, không phân biệt nam nữ.

Tâm sự, thừa nhận, tin tưởng, đúng như một hằng đẳng thức. Viết xong câu này, Kiều Khả Nam tắt lap top, nghĩ thầm: Một ngày nào đó.

Ừm, một ngày nào đó.