Tẩu Thác Lộ (Tập 1)

Chương 39




Lục Hành Chi vốn định lập tức về nhà, lại phát hiện để quên tài liệu quan trọng, đành phải quay xe trở lại phòng làm việc.

Bước vào cơ quan, một số văn phòng vẫn còn sáng trưng đèn đuốc, nhân viên ở đây làm việc luân phiên 24 giờ, đề phòng tất cả tình huống bất ngờ phát sinh, có một lập ủy nhìn thấy Lục Hành Chi, thấy vết bầm xanh tím trên mặt anh liền kinh hô: “Mặt cậu làm sao vậy?!”

“Gặp chút chuyện ngoài ý muốn.” Lục Hành Chi cười khổ, khóe miệng bị rách, nói chuyện là đau, cơn tức của Kiều Khả Nam thật không nhỏ.

“Trời ạ … Nói chung, trong thời gian này cậu nên cẩn trọng chút, ngàn vạn lần đừng gây chuyện bên ngoài, chút tin tức gió thổi cỏ lay cũng có thể biến thành chí mạng, phải qua trận này, rồi muốn làm gì thì làm.” Biểu cảm của ông ta rất căng thẳng, tuyệt nhiên không phải vì lo lắng vết thương của Lục Hành Chi: “Cẩn thận phiếu bầu của chúng ta bị ảnh hưởng.”

“Tôi biết rồi.” Lục Hành Chi lên tiếng, không muốn nán lại lâu, lấy xong tài liệu thì rời đi.

Anh trở lại xe, từ ngày tới nơi này, hai từ anh nghe đi nghe lại nhiều nhất chính là “phiếu bầu”.

Phiếu bầu phiếu bầu phiếu bầu … Mỗi lần hai từ này vang lên, liền cảm thấy buồn nôn.

Lục Hành Chi khởi động xe, cười tự giễu: Như thế này thì sao? Cũng đâu phải tuổi hai mươi bốc đồng, đã quyết định đi trên con đường này, không phải đã sớm chấp nhận ư?

Lục Hành Chi về nhà.

Căn nhà quá trống trải, rõ ràng đã quen một thân một mình, bây giờ lại thấy thật khó khăn.

Anh mở TV, ngồi trên ghế salon, gương mặt bầm tím chắc chắn phải xử lý, nhưng lại có chút … không nỡ.

Một giờ trước, anh còn có thể cảm nhận hương vị của cậu, Lục Hành Chi liếm môi, ngay lúc này, cảm giác nhớ thương dày vò như nhấm chìm anh, không thể thoát khỏi.

Đến mức chuyện cưỡng ép cậu, anh cũng đã làm

Anh là người luôn chuẩn bị sẵn sàng, tương lai anh phải tham chánh.

Để củng cố thế lực, phải kết hôn cùng một người phụ nữ mình không yêu, anh không phủ nhận cách làm này rất đê tiện, nhưng sự thực, chuyện đính hôn không phải kéo người chết chùm, nhiều nhất là thời gian trước đó, vẫn phải duy trì quan hệ yêu đường bề ngoài với cô gái đó.

Anh từng có bạn tình, một người rồi một người đều không chịu được tính cách lạnh lùng của anh, đều bỏ đi, người đã muốn đi, tuyệt không lưu luyến, đó là nguyên tắc cố hữu của Lục Hành Chi, nhưng rồi gặp được Khả Nam … Cậu rất ấm áp, cậu rất hấp dẫn, giống hệt như được thưởng thức một chén trà nóng giữa ngày mùa đông, hầm hập nóng hổi, lần đầu tiên, cuộc sống lạnh lẽo cô độc nhiều năm không thể chống đỡ, khao khát được gần gũi với cậu.

Lục Hành Chi từng cho rằng, hứng thú nhất thời của mình với người kia là vì ngày đầu tiên khai phá thân thể cậu ── ban đầu cũng xác định rõ, sau đó ngày ngày ở chung càng hòa hợp, anh từng không ít lần tính toán gìm cương trước bờ vực, nhưng chưa lần nào thành công.

Bởi vì … con người cũng là máu thịt, cuộc sống trống rỗng đang lấp đầy, thực không muốn thay đổi.

Kiều Khả Nam thích anh, cậu không nói, nhưng Lục Hành Chi biết.

Mà mình … cũng vậy.

Anh không nghĩ mình có đủ tư cách nói ra chữ này, thích? Yêu? Chẳng qua là chỉ là một thời điểm xung động mãnh liệt, anh không xứng với từ thích, lại không thể tìm ra từ thay thế khác. Cuộc sống của anh là những ván cờ lợi ích cân đo đong đếm, đắn đo được mất, bày mưu tính kế, duy chỉ có chuyện với Kiều Khả Nam là chệch đường, anh đã lên kế hoạch dọn đường thăng tiến cho cậu trước khi rời đi, chuyện này khiến người dìu dắt anh nhiều năm – thầy Vũ Văn, cực kì bất ngờ: “Thật không giống tác phong của cậu.”

Lục Hành Chi nghe xong, cười khổ: Điều này, anh so với bất kì ai khác còn rõ ràng hơn.

Thiên toán vạn toán, nhưng lại không lường được nỗi nhớ nhung khi  xa cậu.

Không muốn rời xa, nhưng không thể không chia ly, dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng, kéo chút hơi tàn, một câu “Kết thúc đi.” ai cũng không nói ra miệng, chỉ có thể chờ ngày thân xác chia xa. Vì thế, anh đẩy nhanh kế hoạch tham chánh, tình cảm dây dưa thế nào cũng sẽ có ngày dứt bỏ chia lìa.

Lần trước trên đường gặp phải ex- tiến lên bắt chuyện, Lục Hành Chi thầm nghĩ: Hay thử quen người khác xem, nếu có thể thoát khỏi ma chướng bủa vây Kiều Khả Nam, rồi trả lại cho cậu một cuộc sống sinh hoạt sạch sẽ.

Anh không phải người tùy tiện đem bạn tình cũ về nhà, nhưng bọn họ đã từng làm trong nhà người kia, hắn tỏ ý muốn tới, Lục Hành Chi không cự tuyệt, dù sao Kiều Khả Nam cũng chưa bao giờ chủ động tới… Chỉ đúng lần đó, duy nhất lần đó, khi nhìn thấy vẻ mặt bàng hoàng của cậu, cả người Lục Hành Chi như bị ngâm vào nước lạnh, sợ hãi khi làm chuyện xấu bị người phát giác.

Chia tay chỉ là sớm hay muộn, nhưng không ngờ kết cục lại thế này.

Tô Phái là vết hằn Kiều Khả Nam cố giấu, giống như một khối u, tồn tại trong cơ thể cậu, không phát tác thì chẳng sao, lúc cơn đau dấy lên, cậu sẽ chịu không nổi. Lục Hành Chi hiểu, nên anh muốn: Nếu phải chia tay, anh chắc chắn sẽ dùng phương pháp ít tổn thương nhất.

Đây là điều cuối cùng anh có thể làm cho cậu, một phần thành thực.

Không thể ngờ, sai một bước, sai cả đường.

Nhiều tháng cách xa, khi nhận được điện thoại của cậu, anh cực kì hồi hộp, luống cuống như đứa nhóc đang phạm lỗi, đầu tiên nên giải thích rõ: Lúc ở cùng em, anh không hề qua lại với người khác, Chương Minh Vũ … Anh và cô ấy chỉ là giao dịch, anh không thích cô ấy, cô ấy cũng không thích anh, tin cầu hôn vào lễ tình nhân chỉ để lòe thiên hạ.

Nhưng kết cục, anh không thể nói ra.

Hà cớ phải vậy? Anh ích kỉ làm tổn thương cậu, nói mấy câu này xong, càng chứng tỏ mình vì lợi ích sẵn sàng mập mờ với người khác, Kiều Khả Nam sẽ không vì lí do sáo rỗng đó tha thứ anh. Nếu từ đầu không phải người tốt, đừng mộng tưởng tẩy trắng mình, kỹ nữ còn muốn lập đền thờ, đến anh còn cảm thấy ghê sợ.

Đến cuối buổi hôm đó, anh tự kiềm chế xúc động của mình, không đi gặp cậu.

Thẳng đến ngày hôm sau theo chân Chương Thế Quốc đi xuống miền Nam, nửa đường nhận được điện thoại của ông Vũ Văn Bác: “Cậu đi khuyên bảo thằng nhóc kia đi! Nó tự nhiên nộp đơn nghỉ việc, xảy ra chuyện gì vậy …”

Anh nghe xong, ngây người một lúc, đầu óc lộn xộn không kịp suy nghĩ, rất khó chịu, hận không thể lập tức bay về Đài Bắc, lay tỉnh người nọ: Em có thể sống vui vẻ như bình thường, để tôi yên lòng một chút không?

Nhận lời đi làm thuyết khách của thầy Vũ Văn, gọi điện rất nhiều lần, cậu quyết tâm không nghe, ba ngày sau, tiễn bước Chương Thế Quốc xong, anh lập tức chạy về, trong lòng suy nghĩ, bất luận có ra sao, cũng phải gặp nhau một lần.

Sau đó liền phát hiện, so với anh, Kiều Khả Nam còn trả nợ tình sòng phẳng hơn.

Cậu rất bình tĩnh, bình tĩnh hiểu mình cần gì  ── cái người từ đầu đến cuối u mê là anh. Bị Kiều Khả Nam chất vấn không nói nên lời, kết quả, câu xin lỗi còn chưa nói ra được … Bởi vì, cậu căn bản kinh thường, mà anh cũng không còn tư cách ấy, khi đã hành động làm cậu tổn thương, thì cũng chặt đứt hi vọng mong đối phương tha thứ.

Thậm chí anh còn cưỡng ép cậu.

Bạo phát kích động cố kìm nén.

Kết quả, Kiều Khả Nam triệt để căm ghét mình.



Trong phòng quanh quẩn âm thanh sáo rỗng của TV, Lục Hành Chi vùi khuôn mặt mệt mỏi vào lòng bàn tay, anh hận tư vị bất lực này … Bất ngờ, viền mắt anh tê rần, chú ý tới mảng ướt loang lổ trên quần tây màu xám, là máu, nhìn rất dọa người.

Lục Hành Chi nhìn kĩ, trong nháy mắt kinh ngạc ── Là máu thật.

Chất lỏng đỏ thẫm còn chưa thấm khô, Lục Hành Chi có thể xác định mình bị dính khi nào … Em ấy bị thương.

Suy nghĩ này như tia sét xẹt qua đại não, xông thẳng vào đầu, sắc mặt Lục Hành Chi tái nhợt, ngay lập tức đứng phắt dậy, khi chạm tay vào nắm cửa, anh bị kim khí lạnh lẽo hung hăng đâm một chút ── em ấy bị thương, đâu chỉ từng này.

Vết thương chân chính, là ở trong lòng, là ở linh hồn của cậu.

Mà mình, chính là hung thủ, từng nhát lăng trì.

Lục Hành Chi xoay người, thẫn thờ thả mình xuống ghế salon.

Giống như một đồ vật vô tri.

Anh muốn nói: Xin lỗi, anh kỳ thực không muốn làm em tổn thương.

Khóe miệng Lục Hành Chi kéo ra một nụ cười trào phúng, tự mình tạo thành quả đắng, thì phải tự ăn, nhưng anh nhận ra, so với tưởng tượng, anh hoàn toàn không thể tiếp thu.

Thế nhưng, anh vẫn phải nuốt xuống.

Cùng tất cả đau khổ hối hận, phải nuốt xuống.