1
Khi Tống Đoạt đưa Cẩm Tú đi dự tiệc trở về cũng đã khá muộn.
Tối nay tâm trạng của cả hai người đều không tốt lắm. tống Đoạt không vui bởi chuyện công trình, dự án, còn Cẩm Tú không vui là vì chuyện của Kỷ Viễn. Khi tới trước cửa chung cư, Cẩm Tú xuống xe, Tống Đoạt nhét tiền vào tay Cẩm Tú.
Đèn trong chiếc xe đối diện đột nhiên sáng lên. Chiếc xe đó tiến tới và dừng ở một chỗ cách đó không xa. Bên trong xe là Kỷ Viễn.
Kỷ Viễn nhìn thấy Tống Đoạt đưa Cẩm Tú về, anh do dự giây lát, rồi chiếc xe rồ máy lao vút đi.
Cẩm Tú nhìn theo bóng chiếc xe khuất dần trong màn đêm, tâm trạng của cô thật nặng nề. Rồi cô lại nhìn mớ tiền mà Tống Đoạt nhét trong tay cô, cô trầm ngâm, sau đó cô đặt tiền lên nóc xe và nói: “Chúng ta hủy bỏ thỏa thuận trước đây nhé. Tôi không thể kiếm tiền của anh được nữa.”
“Vì Kỷ Viễn sao?” Tống Đoạt nhìn Cẩm Tú, cặp lông mày nhíu lại.
Tống Đoạt rút một điếu thuốc, không châm lên, mà chỉ ngậm ở miệng. Những nếp nhăn trên khuôn mặt anh trở nên khô cứng hơn, và đặc biệt là khi ngồi trong xe, trong bóng tối, cả khuôn mặt trông thật thiểu não.
“Cũng không phải hoàn toàn là vì anh ấy.” Cẩm Tú nói. Cẩm Tú đưa tay xin một điếu thuốc của Tống Đoạt, Tống Đoạt lấy thuốc ra, châm thuốc rồi đưa cho Cẩm Tú.
Cẩm Tú hít một hơi thật sâu rồi nhẹ nhàng nói: “Tôi không thích kiếm tiền bằng cách này. Trước đây tôi không biết bản thân mình không thích như thế, còn bây giờ cảm giác không thích càng lớn theo thời gian. Bởi thế tôi mới nói với anh, mối quan hệ giữa chúng ta tới đây là chấm dứt.”
Tống Đoạt không nói gì, chỉ liếc nhìn Cẩm Tú.
“khi cô hút thuốc nhìn cô rất xinh, xem ra cô cũng biết hút thuốc đấy. Sao trước đây tôi chưa bao giờ thấy cô hút thuốc nhỉ?” Tống Đoạt hỏi, và cũng châm điếu thuốc trên tay mình, khuôn mặt Tống Đoạt lúc ẩn lúc hiện, trông rất kì bí.
“Tôi biết hút thuốc, số năm tôi hút thuốc cũng chẳng kém gì số tuổi của tôi đâu, tôi không thích hút thuốc nữa nên không hút, bây giờ muốn hút một điếu thì hút thôi, chẳng có nguyên nhân gì cả. Cũng giống như hôm nay tôi chấp nhận điều kiện của anh rồi từ chối điều kiện của anh, cũng như thế, không có lí do gì lớn cả, chẳng qua là tôi không muốn làm như thế nữa.” Cẩm Tú nói, rồi cô dập thuốc, quay người bước xuống xe, đến một câu chào tạm biệt cô cũng không nói với Tống Đoạt. Cô đóng cửa xe rồi đi thẳng lên khu chung cư.
Tống Đoạt vẫn cứ ngồi như thế, bất động trong xe.
Điếu thuốc đã cháy tới tận tay Tống Đoạt, tới lúc đó Tống Đoạt mới giật mình. Cẩm Tú bước vào tòa nhà đang sáng đèn trước mặt, Tống Đoạt chăm chú nhìn theo rất lâu.
Người phụ nữ này, Tống Đoạt không có ý nghĩ gì cả, Tống Đoạt chỉ cảm thấy với vai trò của một người bạn, cô ấy là sự lựa chọn không tồi chút nào. Cả đời này, Tống Đoạt đã xác định sẽ ở bên cạnh lão Hắc. Còn những người phụ nữ đến với anh ta chỉ là những vị khách đi qua đời anh ta.
Chỉ có điều Tống Đoạt không thích cảm giác bị phụ nữ từ chối, từ trước tới nay đều là Tống Đoạt chủ động từ chối người khác, mà bây giờ bị một người phụ nữ như Cẩm Tú từ chối, Anh không cam lòng.
Tiếng chuông điện thoại vang lên làm Tống Đoạt giật mình, Tống Đoạt cầm điện thoại lên nghe, đôi long mày nhíu lại, tình hình có vẻ không được tốt lắm. Vụ nổ hôm đó đã bị người ta nhắc đến. Hình như là có vẻ chuyện bé xé ra to.
Về việc Tống Đoạt dùng cách nào để di dời dân cư ra khỏi khu vực đó, đều đã bàn với Kỷ Viễn trước khi tiến hành rồi. Tống Đoạt đã từng nói cách nào nhanh, hiệu quả thì cứ làm.
Ngay tức khắc Kỷ Viễn đã trả lời dùng thuốc nổ, chỉ cần nổ một tiếng là dỡ sạch mọi thứ. Tống Đoạt nói: “Nhưng cần phải bảo đảm an toàn, anh có dàm làm như thế không?”
Cuối cùng sự việc đã đi quá giới hạn, lại còn gây ra ảnh hưởng lớn, lại còn ảnh hưởng tới cả lão Hắc. Hình như có người đang điều tra tới nguồn gốc của những khoản tiền vay chỗ lão Hắc, nói anh ta tiến hành những dự án ngầm lại còn di dời dân vị phạm quy định. Nếu như làm không tốt họ sẽ điều tra tới công ty của Tống Đoạt và như thế sẽ không thể tiếp tục thực hiện dự án được nữa.
Dường như sự việc càng lúc càng nghiêm trọng. Tống Đoạt không muốn sự nghiệp của lão Hắc bị tiêu tan. Tống Đoạt nghĩ đến khi nào cần sẽ đẩy Kỷ Viễn ra để làm vật thí mạng
Chỉ có điều phải nắm bắt đúng thời điểm. Không thể để người ta tìm ra manh mối. Tống Đoạt bèn gọi điện cho một tên tay chân của mình.
“Khoản tiền đó anh đã rat ay chưa?”
“Đang tiến hành rồi.” Đầu bên kia trả lời.
“Đưa ngay đi, không được để lỡ một phút nào.” Tống Đoạt nhìn đồng hồ trên tay mình, “Mười phút sau tôi sẽ gọi lại cho anh, nếu anh đang trên đường đi đưa tiền thì tôi không nói gì nữa. Còn nếu không thì tôi sẽ đi.”
Tống Đoạt tắt điện thoại, trong lòng bực tức, những kẻ bên dưới anh làm việc đúng là chẳng biết quy tắc, luật lệ gì. Bây giờ nếu Kỷ Viễn không cầm được tiền sẽ không thể làm tốt được mọi việc. Trước hết phải để anh ta có được tiền đã, sau đó mọi chuyện mới đâu vào đấy. Ít nhất là khoản tiền đó bây giờ có thể bịt miệng tên Kỷ Viễn đó lại, nếu không tên Kỷ Viễn đó sẽ làm ầm hết mọi chuyện lên thì Tống Đoạt sẽ không lo liệu được mọi việc nữa.
Mười phút sau, Tống Đoạt lại gọi điện lại cho người liên hệ lúc nãy. Đầu dây bên kia trả lời: “Em đang trên đường rồi, em đã hẹn với Kỷ Viễn , em đang chuẩn bị tiền cho hắn đây.” Khi đó đôi lông mày của Tống Đoạt mới có thể dãn ra được một chút, không còn nhăn nhó như trước nữa.
Trong đêm tối, chiếc xe của Tống Đoạt rẽ lên đường cao tốc rồi vút đi trong đêm.
2
Cẩm Tú nhìn thấy xe của Tống Đoạt đi rồi bèn khoác áo lên người xuống lầu rồi nói với người lái xe: “Cho tôi tới quán rượu Tiếng Vang.”
Trong quán rượu, Kỷ Viễn đang ngồi nói chuyện với ai đó trong phòng, khi tiễn người đó ra về, Kỷ Viễn nhìn thấy Cẩm Tú bước vào. Cô đang đứng ngó nghiêng ở quầy bar. Kỷ Viễn vội vàng đi tới, nắm lấy tay Cẩm Tú, kéo cô bước vào khu hành lang tối om đang đầy chặt người, Kỷ Viễn muốn đưa cẩm Tú tới căn phòng phía sau. Nhưng mấy vị khách uống say lại đang ngáng đường đi. Nhìn thấy Cẩm Tú đi tới, bèn bước ra trêu ghẹo.
“Vội gì thế, đi vội như thế có phải là đang muốn đi vui vẻ tí không?” Một tên choãi chân ra ngáng đường rồi chen về phía Cẩm Tú.
“Uống với anh một chén rồi hãy đi.” Mấy tên xúm lại vây quanh Cẩm Tú. Chúng hoàn toàn không để ý gì tới Kỷ Viễn. Kỷ Viễn không hề khách khí với đám người đó, anh ta hét lới: “Cút đi, cút đi, đứa nào không nhường đường cho ông thì sẽ phải chết.”
Những tên say rượu đó hoàn toàn không để ý gì tới những điều Kỷ Viễn nói, hai bên như thể sắp lao vào đánh nhau. Đúng lúc đó, Tiểu Ngư đột nhiên chạy lại nắm lấy tay người đàn ông kia và nói: “Em tìm anh lâu lắm rồi, tên tiểu quỷ này, lại chạy tới đây à. Đi nào, có phải lại muốn trốn không uống rượu với em không?” Vừa nói Tiểu Ngư vừa đẩy người đó đi, rồi cô quay lại nói với mấy người phía sau: “Nhanh lên mấy anh, các anh có muốn xem múa thoát y không? Ai có gan thì cược đi nào, không có gan thì cứ xem đấy nhé. Hay là hôm nay các anh tới đây để trêu bà cô này đây? Mau lên nào, mau lên nào, còn nhìn cái gì nữa? nhìn cô nương xinh đẹp là mắt các anh sẽ lồi cả ran gay. Đi thôi, ai không tới thì đừng trách bà chị này nói những điều không hay đấy nhé.”
Nghe Tiểu Ngư nói vậy, mấy tên kia lộ rõ vẻ thèm muốn nhưng vẫn không muốn rời đi, quay lại xì xèo tào lao vài câu với Kỷ Viễn, tiểu Ngư bèn chạy lại xua xua vài cái, mấy tên đó bèn bỏ đi. Từ đầu tới cuối, Tiểu Ngư không nhìn Kỷ Viễn nhưng trong lòng Kỷ Viễn rất cảm ơn Tiểu Ngư
Kỷ Viễn nắm chặt tay cẩm Tú không rời, khi nãy Kỷ Viễn đã nghĩ rồi, không có ai có thể làm cho Kỷ Viễn phải buông tay Cẩm Tú. Trong giây phút Kỷ Viễn nắm tay vợ mình, anh cảm thấy dường như có một viên nam châm hút bàn tay hai người lại với nhau. Kỷ Viễn kéo Cẩm Tú vào phòng rồi quay người khóa cửa lại, anh ôm chặt lấy Cẩm Tú, hôn lên môi cô.
Cẩm Tú cũng cảm thấy xao động, cảm giác được Kỷ Viễn nắm tay khiến người cô nóng bừng lên. Nhưng đầu óc cô vẫn còn rất tỉnh táo, cô biết nếu cứ tiếp tục thì mọi chuyện coi như xong, sau này vẫn cứ như trước kia, vở kịch cũ vẫn cứ sẽ diễn lại, những vấn đề chưa được giải quyết thì vẫn chưa được giải quyết. Thế nên cô đưa tay đẩy Kỷ Viễn ra, nhưng Kỷ Viễn không buông, cô đành lấy chân đá Kỷ Viễn.
“Rốt cuộc là em muốn thế nào? Không phải là em nói rằng anh yêu em chưa đủ sao, anh yêu em mà em không để anh yêu à?” Kỷ Viễn tỏ ra sốt ruột.
Cẩm Tú tỏ vẻ không vui: “Anh chỉ có mỗi cách này để thể hiện tình yêu thôi à? Trừ cách lên giường ra thì anh không tìm cách nào yêu mà tôn trọng em hơn à, cuộc hôn nhân của chúng ta đã đến điểm kết rồi, không phải là chỉ đến điểm kết đâu mà hoàn toàn không nên bắt đầu. Cuộc hôn nhân của chúng ta là một quyết định sai lầm!”
“Cuối cùng thì em muốn thế nào, em nói đi, nói đi. Anh sẽ làm theo hết. Em muốn có nhà, anh sẽ mua ngay nhà cho em, em muốn anh xin lỗi, anh sẽ xin lỗi ngay. Em còn muốn gì nữa? anh đã tát em một cái, anh cũng đã xin lỗi rồi, em cũng đã trả lại anh hai cái tát mà còn chưa vừa lòng sao?”
Kỷ Viễn không hiểu Cẩm Tú muốn gì, nhưng Kỷ Viễn không đưa ra được lý do nào thỏa đáng hơn để thuyết phục Cẩm Tú. Càng lúc càng gấp rút, Kỷ Viễn càng không nói ra được những điều mình suy nghĩ. Cuối cùng lại phải dùng tới chiêu bài của mình, Kỷ Viễn ôm Cẩm Tú đặt lên sofa.
Cẩm Tú lập tức ngồi thẳng dậy, lúc này cô cảm thấy rất không vui. Cô nhận ra rằng cho dù cô có giải thích thế nào thì Kỷ Viễn cũng không hiểu, thậm chí Kỷ Viễn còn cho rằng sự từ chối của Cẩm Tú là muốn dỗi hờn. Hình như Kỷ Viễn cho rằng thái độ từ chối của Cẩm Tú là một cách thể hiện sự mong muốn được Kỷ Viễn “yêu”. Cẩm Tú cảm thấy tức giận và nhục nhã. Cẩm Tú cảm thấy Kỷ Viễn quá ngang ngạnh.
Tình dục là một điều rất quan trọng, nhưng một ngày có thể “yêu” được bao lâu, nhiều nhất chỉ là một tiếng đồng hồ, lẽ nào thời gian còn lại của một ngày không quan trọng sao, tuy chuyện chăn gối giữa hai người cảm thấy rất hòa hợp nhưng trong hai mươi ba tiếng đồng hồ còn lại sống không hòa hợp thì làm thế nào?
Cẩm Tú không muốn giải thích, thậm chí cô có cảm giác hình như việc cô tới đây là thừa. Cô chỉ lo cho Kỷ Viễn, lo Kỷ Viễn xảy ra chuyện gì. Trái tim mềm yếu của người phụ nữ dễ làm hỏng việc lớn. Cẩm Tú hành động như thế sẽ khiến Kỷ Viễn nghĩ rằng cô tới đây là để làm hòa, và cô đã thay đổi suy nghĩ, đến cầu xin Kỷ Viễn.
Có lẽ cũng bởi vì sau cái chết của mẹ chồng Tô Gia Văn, Cẩm Tú đã nhìn thấy những điều kì quặc trong cuộc hôn nhân giữa Tô Gia Văn và Quách Trường An, điều đó làm cho Cẩm Tú càng cảm thấy cuộc đời của con người càng ngắn ngủi, thời gian để cô và Kỷ Viễn ở bên nhau lại không nhiều, bởi thế Cẩm Tú muốn tới tìm Kỷ Viễn để nói chuyện. Tất nhiên việc nói chuyện đó có thể bao gồm cả việc lên giường cùng Kỷ viễn. Tuy nhiên việc đó sẽ phải diễn ra sau khi hiểu nhau chứ không phải lúc này.
Bởi thế Cẩm Tú tỏ ra cố chấp và từ chối Kỷ Viễn.
Nhưng Kỷ Viễn lại có ý nghĩ trái ngược hẳn Cẩm Tú. Nếu như Cẩm Tú không đồng ý cho anh “yêu”, chứng tỏ rằng Cẩm Tú vẫn chưa tha thứ cho anh, vậy thì còn bàn bạc, nói chuyện gì nữa. Chỉ khi nào Cẩm Tú quấn lấy anh, thì anh mới biết Cẩm Tú có yêu anh hay không, có thực sự đã tha lỗi cho anh hay chưa. Nên anh muốn chứng minh ý nghĩ của mình càng nhanh càng tốt.
Hai người tranh luận với nhau, càng lúc càng lớn hơn, Kỷ Viễn đột nhiên nổi giận, nghiêm giọng hỏi dồn Cẩm Tú: “Có phải là em vẫn giận vì anh đánh em không? Có phải không, phải không?”
Cẩm Tú bị Kỷ Viễn làm cho ức chế, cô bèn hét lớn: “Đúng, đúng, đúng, em ghét việc anh cứ động một tí là đánh người khác. Cách đối xử đó của an hem đã không thể nào chịu được nữa, bây giờ anh đã trở thành tên bạo chúa, một tên đáng ghét.”
Kỷ Viễn không nói gì mà quay người tìm một vật gì đó, nhưng tìm một vòng không thấy gì.Cẩm Tú nhìn Kỷ Viễn mà không đoán ra được Kỷ Viễn đang định làm gì.
Cuối cùng thì Kỷ Viễn cũng tìm được con dao gọt hoa quả, Kỷ Viễn cầm dao lên và chỉ vào Cẩm Tú và nói: “Có phải là em ghét điều đó ở anh không?”
Cẩm Tú sững người, không phải là Kỷ Viễn cầm dao giết mình đấy chứ?
Nhưng Cẩm Tú chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì Kỷ Viễn đưa dao lên cứa vào cổ tay phải của mình.
Kỷ Viễn ngẩng đầu ngước mắt nhìn cẩm Tú, Kỷ Viễn gắng sức thốt ra mấy tiếng: “Anh cắt bỏ tay này của anh đi thì em sẽ tha thứ cho anh chứ?”
“Kỷ Viễn, Kỷ Viễn, em không có ý đó…” Cẩm Tú sững người, cô muốn lao lại để xem vết thương của Kỷ Viễn thế nào. Nhưng Kỷ Viễn lùi lại phía sau một bước rồi gào lên ngăn không cho Cẩm Tú tiến lại: “Em đừng có tới đây, anh muốn nghe em nói, em có tha thứ cho anh không, nếu em không tha thứ cho anh, anh sẽ chặt cánh tay này.” Nói rồi Kỷ Viễn giơ con dao lên định cứa vào tay, nhưng có lẽ bởi quá đau, con dao trên tay rơi xuống đất.
Cẩm Tú sợ hãi run rẩy.
Tiểu Ngư đột nhiên xô cửa xông vào, nhìn thấy cánh tay của Kỷ Viễn và con dao nằm trên sàn, cô hiểu chuyện gì đã xảy ra. Tiểu Ngư vội lao tới, dìu Kỷ Viễn đi ra ngoài, vừa đi vừa hét: “Tiểu Trạch, Tiểu Trạch, Đào Tử, anh Khải, anh gặp chuyện không hay rồi, mau mang xe tới đây…”
Tiểu Ngư quay đầu nhìn Cẩm Tú vẫn còn đang đứng sững sờ, bèn hét lên với Cẩm Tú bằng giọng hằn học: “Có phải lần nào gặp chị, anh ấy đều phải làm cho người bị thương hết như thế này thì chị mới vừa lòng không?”
Cẩm Tú không nói được lời nào. Cô nhìn theo Tiểu Ngư dìu Kỷ Viễn đi ra ngoài.
3
Lão Hắc tức giận chỉ muốn đâm một ai đó, muốn giết một ai đó!
Có người đã gửi fax đến công ty của lão Hắc. Trên bản fax ghi rằng Tống Đoạt là một kẻ làm nghề “ngưu lang”, lại còn nói Tống Đoạt đã dựa vào điều này để thăng quan tiến chức, đảm nhận những chức vụ cao, thậm chí còn nói Tống Đoạt đã dựa vào vẻ lịch lãm của mình để kiếm tiền trong các hộp đêm.
Lão Hắc cầm bản fax trở về nhà rồi vứt xuống trước mặt Tả Thi Giao. Tả Thi Giao