Tất Cả Mọi Người Đều Nghĩ Thiên Kim Giả Có Nỗi Khổ Mà Không Nói

Chương 2




Đường Hiểu Ngư lẳng lặng đứng đó, tấm lụa đen không hề gây trở ngại tầm nhìn của cô trong đêm tối như Minh Kiều tưởng, ngược lại còn rõ đến mức nhìn thấy từng biểu cảm của Minh Kiều thay đổi ra sao.

Dung nhan nàng như đóa hoa hồng đang nở rộ đến cực hạn, xinh đẹp như tên nàng. Dù cho sắc mặt có nhợt nhạt, đôi môi phai sắc, tan tác như hoa gặp mưa rào, song vẫn rất đẹp.

Trừ đôi lông mày hơi nhíu, hoàn toàn không thấy biểu cảm thống khổ hay khó chịu từ nàng. Minh Kiều thế này làm Đường Hiểu Ngư cảm thấy nàng khác hoàn toàn trong nhận thức vốn của mình, từ đó khiến cô sinh ra loại cảm giác xa lạ kì dị.

Nhưng có một số thứ vẫn chưa hề thay đổi.

Ánh mắt Đường Hiểu Ngư dời về phía đêm tối vô tận ngoài cửa sổ, giọng nhàn nhạt nói: "Tôi không phải bác sĩ, không cứu được cô đâu."

Minh Kiều cười lên: "Cô không làm gì chính là đang cứu tôi đấy. Cô càng làm nhiều thì tôi lại chết càng nhanh."

Nàng trông yếu ớt đến thế mà khi nói vẫn rất rõ ràng, thanh âm cũng rất bình tĩnh, hoàn toàn không có sự mềm mại gần như hư ảo trong dĩ vãng.

Ánh mắt Đường Hiểu Ngư run rẩy, lời này ý muốn nói cho cô không cần gọi xe cứu thương, cũng không cần báo cho bất kể ai cả.

Cơn gió nhỏ đến mức không đáng kể phất qua mặt, kèm theo vài tiếng quần áo ma sát, cô gái nửa quỳ trước mặt nàng, có thể tưởng tượng được cặp mắt giấu sau tấm lụa kia nhất định đang sáng rực, nhìn chằm chằm vào nàng, "Cô biết người muốn giết cô là ai không?"

"Tôi không biết." Minh Kiều dùng ngón tay lạnh băng chạm lên trán, "Nhưng tôi biết hắn ta không phải người thường."

Trong trí nhớ của nguyên chủ không hề có ấn tượng về tên đàn ông cầm đao có hiệu ứng kia, đồng thời cũng nói rằng hết thảy vẫn đang dựa theo tuyến phát triển cố định như trong sách đã viết. Hình như là từ khi nàng xuyên đến đây, thế giới này mới bắt đầu biến dị thì phải.

Minh Kiều không cảm thấy hiệu ứng cánh bướm của mình có thể mạnh như vậy, mà hơn hết là nàng còn chưa làm gì cả, chỉ có thể do thế giới này đã không bình thường từ trước. Có rất nhiều thứ nguyên chủ không biết, cũng không được thấy, mà cũng sẽ không được ghi vào trong sách vở.

Một tên đàn ông có lực lượng thần bí siêu phàm đến giết một nữ phụ ác độc, thật sự chỉ là trùng hợp thôi sao? Hiện thực thì có thể, nhưng sự kiện xảy ra với nhân vật trong kịch bản thì nào có gì trùng hợp được cho cam.

Căn cứ vào điểm này, Minh Kiều rất hoài nghi nếu cứ để cô gái thần bí này gọi xe cứu thương giúp nàng, khi đối phương xong việc sẽ biến mất y như tên kia, mà nàng vẫn phải tự mình điều tra từ số không trong cơn hoang mang chưa hết do tai vạ bất ngờ, vậy thì chẳng bằng cứ bắt lấy manh mối có sẵn trước.

Nàng đến gần người trước mặt, "Tôi cũng không quen cô, cô trùng hợp xuất hiện ở nhà tôi thế này chắc hẳn là tới vì hắn ta đúng chứ."

Cô gái nhếch môi mỏng, lát sau nói: "Cô không đi bệnh viện, không báo cảnh sát, không xin trợ giúp của bất kì ai, cũng không hề có ý định báo tin cho người nhà cô."

Giọng nói của cô vô cớ trở nên lạnh băng: "Cô không tin họ."

Thực ra nhân phẩm người nhà họ Minh được nguyên tác chứng nhận là rất đáng tin. Bọn họ rất niệm tình cũ, mặc cho nguyên chủ làm này làm nọ, đến cuối cùng vẫn chưa làm gì nàng.

Sau đó nguyên chủ xuống sân khấu một cách thê thảm cũng chỉ do nàng ta tự tìm đường chết mà thôi.

Nhưng trận mưu sát này rất kì quái, nàng cũng không còn là người cũ. Thế nên Minh Kiều sợ rằng nàng còn chưa tra được gì đã bị nhà họ Minh phát hiện sơ hở, lập tức đưa đi chùa miếu siêu độ mất.

Lại nói về trạng thái ai nấy đều căm bây giờ của nguyên chủ, còn thêm cả những việc nàng ta làm khi trước nữa, không chừng nhà họ Minh sẽ lại cho rằng nàng giở trò bịp bợm, có người qua đây xem nàng hay không có khi lại là vấn đề đáng để lấy ra đánh cược ấy chứ.

Đường Hiểu Ngư hiểu được ý trong lời Minh Kiều, khi nhận ra nàng không tin người nhà họ Minh thì trong nháy mắt thấy không vui, lại không khỏi sinh ra vài phần thất vọng trong tim.

Minh Kiều như bị hỏi khó, rũ mi, hiện ra nét trầm tĩnh khó tả.

"Giờ đây tôi chỉ có thể tin được cô thôi."

Đường Hiểu Ngư giật mình, trong lòng bỗng bị tràn ngập hoang đường vùi lấp. Nếu Minh Kiều thấy rõ mặt cô, biết cô là ai, vậy sẽ biết được câu nói này của nàng buồn cười biết bao.

Nàng cười thật. Môi mỏng hơi gấp, như tuyết rơi trong màn sương, ý cười đã nhạt nhẽo lạnh lùng lại chêm thêm cả sự trào phúng.

"Cô đã cứu tôi." Minh Kiều mệt mỏi khép hờ mắt, giọng điệu hờ hững, hờ hững đến như thể đang nói một việc rất bình thường: "Nửa đời này tôi đã là kẻ làm người thất bại, người muốn giết tôi nhiều vô số kể, có lẽ chỉ cô mới là người duy nhất bằng lòng cứu tôi mà thôi."

Nếu giết người không phạm pháp, bằng nộ lực của nguyên chủ, nàng đã phải chết không một nghìn thì cũng tám trăm lần rồi.

Có lẽ chỉ có người có vẻ nhiệt tình làm việc thiện là cô gái này mới sẽ giúp nàng một tay, dù nàng cũng đang nghi rằng đây là người quen, nhưng trong trí nhớ của nguyên chủ không hề có người nào phù hợp với người trước mặt này.

Tâm can Đường Hiểu Ngư vô cớ run lên, nhất thời không phân được rõ nàng đang tự giễu hay đang nói càn: "Cô muốn tôi ở lại bảo vệ cho cô."

"Dù nếu thừa nhận thì thành ra mặt dày." Minh Kiều miễn cưởng ngửa về đằng sau, muốn ngồi thoải mãi hơn chút. Trừ bàn tay còn đặt ở ngực và ngữ tốc nói chuyện hơi chậm ra thì gần như không nhìn thấy điều gì bất thường, như thể người vừa bị đâm trước đây không lâu không phải nàng vậy.

"Nhưng tôi thực sự không còn cách nào khác. Nếu tên sát thủ kia biết tôi không chết, hắn hẳn sẽ trở lại, ôm cây đợi thỏ có lẽ còn nhanh hơn mò kim đáy biển nhiều."

"Cô cũng có thể từ chối." Nàng mở to mắt nhìn người nọ: "Tôi thấy tay đè lên vết thương của tôi hồi nãy phát ra ánh sáng. Đó là gì thế, ma pháp sao?|

Dứt lời, nàng cảm giác được có thứ gì đó sắc bén đang trào dâng trong đôi mắt ẩn sau tấm vải đen kia. Cô đang nhìn nàng, dò xét nàng một cách chăm chú.

Đường Hiểu Ngư im lặng một hồi, "Là dị năng."

Cô vốn định dàn xếp cho Minh Kiều rồi đi luôn, nhưng bây giờ kế hoạch không thể không thay đổi.

Có một nhận định rất đúng của Minh Kiều, chính là ở một số tình huống thì ôm cây đợi thỏ còn dễ dàng hơn mò kim đáy biển nhiều.

Dù không biết sao nàng lại bị Thợ săn để mắt đến, nhưng theo phong cách của gã thì đúng là nếu biết con mồi không chết thì chắc chắn sẽ trở về ám sát lần hai.

Mà biểu hiện của Minh Kiều đêm nay cũng đột nhiên phá vỡ hết ấn tượng cố hữu của cô về nàng trong quá khứ, như thể những thứ trước đây cô biết chỉ là phiến diện thôi vậy.

Đường Hiểu Ngư nghi ngờ nàng còn có thân phận ẩn, phỏng đoán rằng cuộc nói chuyện này phải chăng tồn tại lời hoang đường, nhưng khi tất cả suy tư quy về một mối, cô chỉ nói: "Tôi sẽ bảo vệ cô, cho đến khi bắt được gã ta mới thôi."

Chân mi hơi nhíu của Minh Kiều bỗng dãn ra, thể hiện vài phần buông lỏng, như lời nàng nói rất tin tưởng cô, rồi lại ngước mắt nhìn về phía cô.

Khi đôi mắt hoa đào của nàng chăm chú nhìn ai đó, phảng phất tự nhiên thâm tình, mà đêm nay nàng luôn nhìn cô như vậy.

Nhưng Đường Hiểu Ngư biết hết thảy đều chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước mà thôi.

Nghe được lời cam đoan từ cô gái, Minh Kiều thấy thư thái hơn hẳn. Hành trình xuyên sách vừa bắt đầu đã giăng đầy sương xám quỷ quyệt hòa cùng nguy hiểm tột độ này khiến nàng cảm thấy hơi kiệt sức.

Nàng rũ mắt, chỉ muốn nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc. Vết thương đã cầm máu, thậm chí còn đang khép lại thong thả, nhưng lượng máu mất đi và sức lực cũng không hồi phục được nhanh như thế.

Nàng có thể cảm giác được người trước mặt đang dò xét nàng bằng ánh mắt, cô luôn nhìn nàng như đang thẩm vấn, như thể muốn nhìn thấu nàng.

Gian phòng lại quay về yên tĩnh vốn có, chỉ là nhiệt độ và hương thơm ngoài dự đoán lại lần nữa đến gần.

Minh Kiều ngoài ý muốn mở to mắt: "Cô..."

Cô gái chỉ đưa tay giữ lên lưng nàng, tay kia đặt ở gấp khúc đầu gối, bế nàng từ dưới đất lên.

Cho đến khi cô cúi người đặt nàng lên chiếc giường lớn mềm mại, Minh Kiều mới kịp lấy lại tinh thần.

Trong chớp mắt đặt nàng xuống, động tác của cô gái rất nhẹ, hai người rất gần nhau, gần đến mức Minh Kiều còn nghe được loáng thoáng tiếng tim đập của cô.

Chỉ tiếc rằng dù ở khoảng cách gần như thế mà nàng vẫn không thể nhìn xuyên qua tấm vải để thấy được đôi mắt cô gái ấy. Nhưng không có gì phải bàn cãi rằng nó rất đẹp. Làn da tinh tế như sứ trắng, môi đỏ khẽ mím, dù cười hay không đều đẹp đến mức như câu hồn đoạt phách, nhưng lại cứ phải là lạnh lùng đến cực hạn khiến người ta dù thế nào cũng muốn chinh phục lấy.

Nhưng mà dù có nhìn thế nào thì Minh Kiều cũng thấy khuốn mặt này lộ ra vẻ lạ lẫm đến kì quặc, không hề đối được với suy luận của nàng rằng đây có lẽ là người quen hoặc kẻ thù nào cả.

Hóa ra đúng là người qua đường bèo nước gặp nhau thật ư? Loại cảm xúc lạnh lùng còn pha cả chán ghét và bài xích kia, chẳng qua chỉ là nàng mẫn cảm tự suy nghĩ nhiều vì đối phương là mỹ nhân lạnh lùng thôi sao?

Kết lại dòng suy nghĩ, Minh Kiều thả lỏng thêm, vô ý thức đưa tay kéo lấy cô gái đã đứng dậy chuẩn bị rời đi: "Đêm nay, cám ơn cô."

Hai chữ cám ơn nghe được từ miệng Minh Kiều luôn rất hiếm lạ, đối với nàng thì còn nhiều thêm cả ý khó mà tin nổi ở trong. Nhưng lần này trong lòng Đường Hiểu Ngư không còn trào phúng nữa, chỉ nhẹ nhàng rút tay áo về: "Ai có việc nấy mà thôi."

Minh Kiều cần người bảo vệ, mà cô thì cần bắt được Thợ săn.

Giường lớn mềm mại làm dậy lên tất thảy ủ rũ. Minh Kiều chậm rãi khép lại đôi mắt đã nặng, nhưng không hề thiếp đi nhanh như vậy.

Nghe thấy tiếng cửa phòng đóng lại, bước chân dần xa, nàng mới nói với thanh âm đã giữ yên lặng thật lâu kia: "Bây giờ mi nói được rồi đấy."

"Ta đoán mi chắc hẳn là hệ thống trong truyền thuyết."