Tất Cả Mọi Người Đều Nghĩ Thiên Kim Giả Có Nỗi Khổ Mà Không Nói

Chương 13




Minh Kiều dừng tay lại, nhanh chóng mặc quần áo vào, sau đó xoay người: "Sớm biết cậu không thành thật, lại nhìn lén tôi thay quần áo như thế, vừa rồi tôi nên đuổi cậu ra ngoài mới phải."

Cô cho bộ quần áo ướt sũng của mình vào túi giấy, "Phi lễ chớ nhìn, hiểu không? Giặt sạch quần áo rồi tôi sẽ trả lại cho cậu."

Nói xong, định ra khỏi phòng.

Không ngoài dự đoán, Thời Nhan đứng lên chặn đường: "Chuyện gì xảy ra thế?"

Vừa rồi cô chỉ vô ý liếc qua, muốn xem Minh Kiều đã thay quần áo xong chưa, không ngờ lại nhìn thấy một màn như vậy.

Cách quấn băng không phải cho lưng, tức là... Ánh mắt cô rơi vào ngực Minh Kiều, "Nói đi."

Minh Kiều ngẩng đầu nhìn cô: "Sự cố ngoài ý muốn thôi."

Câu trả lời chiếu lệ như vậy đương nhiên không thể làm Thời Nhan hài lòng, cô nghĩ đến tình cảnh phức tạp hiện tại của nhà họ Minh, khó mà không liên tưởng đến hướng này. Nhưng dựa vào sự hiểu biết của cô đối với nhà họ Minh, cô cảm thấy bọn họ sẽ không tổn thương Minh Kiều như thế này.

Cô lại nhìn khuôn mặt Minh Kiều, khó có thể nhìn ra biểu cảm gì trên khuôn mặt nàng, trầm mặc một lúc mới nói ra lời khuyên vẫn quanh quẩn trong lòng: "Chuyện của cậu tôi đã nghe nói rồi. Thừa dịp nhà họ Minh vẫn chưa dứt tình với cậu, hãy buông đi, đừng khiêu khích họ nữa."

Nếu là bình thường, cô chỉ cần bắt đầu, Minh Kiều có lẽ sẽ quay người bỏ đi hoặc cãi lộn một trận với cô, nhưng hôm nay cô cảm thấy nàng có thể nghe lọt tai: "Nếu một gia tộc quyết tâm trả thù cậu, cậu căn bản không chịu nổi đâu."

Minh Kiều khẽ cười: "Mấy năm nay số lần chúng ta nói chuyện hợp ý thế này có thể đếm trên đầu ngón tay, sao bây giờ cậu lại quan tâm tôi nhiều như vậy?"

Thời Nhan nhìn đi chỗ khác: "Tôi không phải quan tâm cậu, tôi chỉ nhắc nhở thôi."

"Cậu thế này để tôi nói gì mới phải đây?" Minh Kiều đi vòng quanh cô vài bước: "Có thói quen không tốt là dễ mềm lòng, lại còn cứng miệng như thú mỏ vịt."

Thời Nhan ngẩng đầu nhìn nàng chằm chằm.

Minh Kiều không thèm để ý, xoay người nói: "Yên tâm, tôi sẽ đi nhưng không phải bây giờ. Còn về việc tôi bị thương, không liên quan gì đến nhà họ Minh, cậu không cần sầu lo điều này."

Đôi lông mày sắp giãn ra của Thời Nhan lại cau lại, "Cậu vẫn còn muốn kiếm chuyện với Đường Hiểu Ngư nữa hả?"

Cô ấy thực sự muốn nói rằng đã không thể so sánh với Đường Hiểu Ngư dù luận tình hay nói lẽ, vậy tại sao cậu cứ phải gây khó dễ với người khác. Nhưng cô ấy chỉ là người thẳng tính chứ không phải không có EQ, nói ra điều này chỉ làm rối tung tình hình vừa được xoa dịu, rồi nuốt lời trở về.

"Không phải." Minh Kiều tùy ý cười cười, "Chỉ là có một số việc, tôi phải tìm hiểu cho rõ."

Thời Nhan lập tức hỏi: "Chuyện gì, có liên quan đến vết thương của cậu không?"



Cô mơ hồ cảm thấy rằng Minh Kiều đã trở nên khác biệt, hoặc cô ấy chưa chắc đã hiểu rõ về nàng như từng tưởng, cái nhìn của cô với nàng đều hơi rập khuôn.

Minh Kiều không trả lời trực tiếp, mà quay sang nhìn cô: "Có một số thứ chính tôi cũng chưa thể biết rõ, vì vậy tôi không thể cho cậu câu trả lời được. Khi tôi có manh mối sẽ nói với cậu, hi vọng lúc đó cậu có thể giúp tôi một tay."

Thời Nhan yên lặng nhìn nàng một lát: "Chỉ cần không làm tổn thương người khác, không vi phạm pháp luật hay đạo đức, tôi có thể giúp cậu."

Nói tới nói lui thì vẫn sợ mình sẽ không từ bỏ ý định mà làm điều gì đó nhắm vào Đường Hiểu Ngư, sau đó hoàn toàn chọc giận nhà họ Minh, tự ném mình xuống hố.

Tuy nhiên, ngay từ đầu Thời Nhan lo lắng cũng không thừa.

Minh Kiều tùy ý xua tay, "Yên tâm đi, tôi sẽ không thay đổi thất thường, nói một đằng làm một nẻo, tôi thích nói gì làm nấy hơn."

Cậu dường như vẫn rất tự hào, nói trắng ra là không biết ăn năn hối cải. Khuôn mặt Thời Nhan vô cảm, nhưng cuối cùng cũng cảm thấy nhẹ nhõm.

Minh Kiều quả nhiên là như vậy, khi đã quyết tâm nhắm vào một người thì bị đánh chết cũng sẽ không buông tha, cho dù bị trừng phạt như thế nào, lần sau nàng vẫn sẽ làm như vậy, thế nên không thể nào làm việc như cam đoan ngoài mặt rồi đâm dao sau lưng được.

Nàng sẽ chỉ thể hiện tất cả sự chán ghét của mình một cách công khai, lí không trực khí vẫn tráng.

Bây giờ nàng đã nói vậy, điều đó có nghĩa là nàng thực sự sẽ không đối phó với Đường Hiểu Ngư nữa. Tuy rằng không biết giữa chừng xảy ra chuyện gì đã thay đổi tâm tư ngoan cố của nàng, nhưng cũng là chuyện tốt.

Minh Kiều chậm rãi đi tới, "Giờ tôi đi được chưa."

Thời Nhan lần này không ngăn cản nàng rời đi nữa, "Tùy cậu."

Nhưng khi Minh Kiều đi tới cửa phòng, nàng bỗng dừng lại: "Cảm ơn vì cậu vẫn sẵn lòng coi tôi là bạn, có lòng kéo tôi một phen."

Nàng nói: "Trong tình huống nguy hiểm này, cậu là một trong số ít người mà tôi còn có thể tin tưởng."

Trong hành lang.

Hệ thống mơ hồ thở dài một tiếng: [Kỹ năng công lược max điểm luôn, ký chủ.]

[Quá khen quá khen.] Minh Kiều khiêm tốn.

[Ký chủ, cô vô sỉ thật đấy!]

[Cá mè một lứa thôi, mi cũng không còn là hệ thống kiểu mềm mại dễ thương sẽ khóc khi đến muộn vào ngày đầu tiên nữa rồi.]

Hệ thống ngữ khí trầm trầm: [Xã hội là một thùng thuốc nhuộm lớn, chúng ta đều thay đổi.]

[Đúng vậy.]

Một người một hệ thống im lặng vài giây, rồi đồng thời cười phá lên.

Họ nói đùa vài câu rồi nhanh chóng bàn về công việc.

[Kí chủ, tôi lúc nãy còn tưởng cô sẽ nói hết cho Thời Nhan và nhờ cô ấy giúp cô điều tra về Thợ săn.]

Nó tưởng rằng họ sắp có một đồng minh khác, nhưng kí chủ dường như có kế hoạch khác.

[Sẽ không đâu, tình huống không rõ, lôi kéo quá nhiều người có lẽ không phải chuyện tốt.] Minh Kiều cười nhẹ: [Hơn nữa, dù sao cô ấy cũng là người thường, ta không thể hại cô ấy được.]

[Vậy vừa rồi cô...]

Tuy rằng bị Thời Nhan nhìn thấy băng gạc là ngoài ý muốn, nhưng nếu như ký chủ thật sự muốn dùng miệng lưỡi của mình để lướt qua chuyện này, bịa lí do thế nào chẳng được, hiển nhiên còn có tâm tư với người ta.



Minh Kiều nói: [Ta nghĩ cô ấy đáng tin cậy, có thể giúp ta. Mi nghĩ xem, chúng ta đâu thể bảo thẳng Đường Hiểu Ngư đi điều tra chuyện của dì út chứ, đúng không?]

Hệ thống nói: [Quả nhiên là vậy. Nhưng tại sao cô không trực tiếp nói với cô ấy về dì út, mà cứ phải úp úp mở mở?]

Minh Kiều nói: [Bởi vì dì bây giờ không làm gì cả, dì ta chỉ dùng lời nói xúi giục ta tung tin đồn thất thiệt về Đường Hiểu Ngư mà thôi. Chúng ta không có bất kỳ bằng chứng nào, chẳng lẽ cứ nói không với Thời Nhan thôi à?]

[Tốt hơn hết là xem xét lại tình hình, nếu dì út có thể dừng cương trước bờ vực...] Nói đến đây nàng cũng bật cười, hiển nhiên khả năng này về cơ bản là không tồn tại, trừ phi dì út cũng thay đổi linh hồn: [Tóm lại, công cụ tiện tay là ta đây đang nằm ngoài tầm kiểm soát của dì ta, nên dì ta kiểu gì cũng sẽ làm gì đó, đến khi đó nhờ Thời Nhan giúp cũng chưa muộn.]

Nếu vô duyên vô cớ nhờ Thời Nhan giúp điều tra hoặc giám sát dì út thì dựa trên ấn tượng hiện tại của Thời Nhan về nàng, rất khó để bên kia không nghi ngờ rằng nàng sẽ lại làm điều gì đó sai trái.

[Ra là vậy.] Hệ thống hiểu ra: [Nhưng lúc trước cô còn nói là chỉ tin tưởng nhân vật chính, giờ lại dùng lời ngon ngọt dụ dỗ Thời Nhan. Tôi không thể không nói, kí chủ à, cô đúng là một cô gái tâm cơ cấp SSS mà.]

[Mi nói tâm cơ là có ý gì? Người ta gọi đó là trí tuệ.] Minh Kiều mỉm cười: [Hơn nữa, Đường Hiểu Ngư là người ta tin tưởng nhất. Thời Nhan là một trong số ít người ta có thể tin tưởng, vậy có xung đột không? Không hề.]

Hệ thống: Kí chủ này mặc dù rất mạnh, nhưng cũng quá không biết xấu hổ.

Khi Minh Kiều đang trò chuyện và đùa giỡn với hệ thống, nàng nhanh chóng đi đến cầu thang, và tình cờ đụng phải Đường Hiểu Ngư đang chuẩn bị lên lầu trên bậc thang bằng đá dài.

Chiếc váy lụa màu tuyết giống như một con bướm trắng đang tung cánh khi cô di chuyển, thanh lịch mà nhanh nhẹn.

Minh Kiều dừng lại, nàng sẵn sàng ngưỡng mộ Đường Hiểu Ngư từ xa, nhưng ở gần thì nàng vẫn muốn tiếp xúc với Dạ Oanh hơn.

Rốt cuộc thì nếu nàng mỉm cười chào Đường Hiểu Ngư, trông sẽ rất đáng ngờ, như thể lại đang âm mưu gì đó vậy.

Nhưng nàng cũng không muốn chọc giận Đường Hiểu Ngư chỉ để phù hợp với thiết kế nhân vật, nên tình huống hiện tại rất xấu hổ.

May mắn thay, nếu nàng không mở miệng, Đường Hiểu Ngư cũng sẽ không nói chuyện với nàng, chứ đừng nói đến việc châm chọc, lướt qua nàng như thể cô chỉ gặp một người xa lạ.

Khi chất liệu mềm mại của váy cọ vào mu bàn tay, hương hoa lê thoang thoảng bay đi, cuối cùng nàng cũng định thần lại, tiếp tục đi xuống lầu.

[Kí chủ, vừa mới chia tay một trong số ít người có thể tin tưởng, lại gặp lại người tin cậy nhất, cảm giác thế nào?] Hệ thống lên tiếng trêu chọc: [Có thấy chột dạ vì hai chân đạp hai thuyền không?]

Minh Kiều đảo đôi mắt xinh đẹp của nàng: [Mi nói ta cứ như một tên tra nữ hoa tâm cặn bã thế.]

[Vậy thì bây giờ cô đang nghĩ gì?] Hệ thống hỏi.

Minh Kiều mỉm cười: [Ta đang nghĩ, nếu ta là Đường Hiểu Ngư, gặp phải người mà ta ghét trên cầu thang, có cơ hội tốt như thế thì ta sẽ nắm tóc cô ta rồi đánh cho tơi bời mới hả dạ.]

Hệ thống kéo dài giọng điệu: [Haiz~ ký chủ ơi, cô thật là tàn nhẫn.]

Đường Hiểu Ngư đi lên lầu, đứng ở nơi Minh Kiều vừa đứng, nhìn xuống thì thấy nàng đang chậm rãi đi vào đám đông.

Dưới ánh đèn ấm áp, giữa những bóng người đan xen vào nhau, nàng vẫn là người khiến người ta lóa mắt.

Đường Hiểu Ngư đứng một lát, sau đó nghe thấy giọng nói của em gái Minh Duyệt từ một bên truyền đến: "Chị."

Cô nheo mắt thấy em ấy đang đi lên từ phía bên kia của cầu thang.

Minh Duyệt đứng bên cạnh Đường Hiểu Ngư, lúc này Minh Kiều đã đi ra khỏi tầm nhìn của họ nên không biết Đường Hiểu Ngư đang nhìn gì, chỉ nhỏ giọng nói: "Vừa rồi xảy ra chuyện gì..."

Nửa tiếng trước.

Cuộc xâm lược của quái vật đến quá bất ngờ, nhưng họ, những dị năng giả đã có thể đối phó với nó như bình thường.



Vết nứt không gian vừa xuất hiện, Thiên Châu (thuyền bay trên trời) sẽ thiết lập kết giới cách ly toàn bộ khu vực với vết nứt.

Người bình thường sẽ mất tỉnh táo trong thời gian ngắn, giống như trải qua một giấc mộng không dài.

Khi Đường Hiểu Ngư cải trang xong, cô đã ngăn Minh Duyệt muốn cùng đi với mình, nguyên nhân đúng như Minh Kiều đoán, chiều cao và tuổi của Minh Duyệt quá dễ bị phát hiện trong một khu vực nhỏ có nhiều người quen.

Người quen mặc dù không có ý thức, nhưng cẩn thận vẫn luôn là đúng, huống chi tình huống cũng không nguy cấp đến mức một mình cô không thể nào xử lý.

Mà sự thật chứng minh rằng những lo lắng của Đường Hiểu Ngư không phải là thừa, cô và em gái mình thực sự không chỉ là hai dị năng giả duy nhất trong khu vực này hoặc trong biệt thự này.

Người kia dường như cũng có điều lo lắng, trốn ở xung quanh không ra tay.

Trận chiến kết thúc rất nhanh, từ đầu đến cuối chỉ mất hai mươi phút.

Nói cũng kỳ lạ, ma vật thoạt nhìn dữ tợn to lớn nhưng khi chết lại mang một loại vẻ đẹp nghệ thuật khác.

Đường Hiểu Ngư nghĩ vậy khi nhìn xác chết của lũ quái vật biến thành những cánh hoa màu tím sẫm hoặc đen tung bay chung quanh.

Người giấu mình không động thủ đã nhanh chóng rời đi.

Cô và Minh Duyệt cũng không tụ họp lại cho đến tận bây giờ.

Cô biết em gái mình muốn nói gì, bèn nói: "Chị không biết ngoài chúng ta ra còn có ai, nhưng chắc không phải là người đã từng hợp tác."

Nếu không, không có lý do gì để tránh mặt nhau cả. Nếu đã hợp tác thì sẽ có tin tưởng nhiều hơn, không cần phải đề phòng bại lộ thân phận đến thế.

Minh Duyệt gật đầu, nhẹ giọng hỏi: "Tối nay chị không định về nhà hả?"

Đường Hiểu Ngư nhẹ gật đầu.

Minh Duyệt nói: "Chị có cần em giúp không? Hiện giờ em chưa có nhiệm vụ nào khác."

Đôi mắt sâu thẳm của Đường Hiểu Ngư hơi cụp xuống, nhìn chằm chằm vào em gái mình một lúc, "Giờ còn chưa cần."

Cho dù là về Thợ săn hay Minh Kiều, tốt hơn hết là cứ nói với em ấy sau khi mọi chuyện đã giải quyết xong xuôi.

Cô nghĩ.