Tất Cả Mọi Người Đều Đang Chờ Họ Ly Hôn

Chương 7




Nghe Lục Tuyển hỏi Cố Phán, dì Trần ngẩng đầu, có chút kinh ngạc nhìn anh, “Bà cậu chủ ăn cơm xong đi ra ngoài với ông và phu nhân rồi.”

Lục Tuyển nhẹ nhàng nói “À” rồi mang nước giải rượu ra.

Dì Trần thấy anh không tiếp tục hỏi, thần sắc lạnh băng, bộ dáng không nhớ chuyện gì, tủi thân thay Cố Phán.

Nhớ tới hình ảnh buổi chiều, dì Trần há miệng thở dốc, muốn nói gì, liền thấy màn hình điện thoại Lục Tuyển đặt trên bàn bỗng chốc sáng ngời, có thông báo nhận được tin nhắn WeChat mới.

Dì Trần theo bản năng nhìn vào.

Giang Thận: Đến Bóng đêm không?

Lục Tuyển chậm rãi uống canh, hơi rũ mắt.

Liên tục có thông báo tin nhắn WeChat.

Giang Thận: Mày không đến thật à, tâm tình vợ mày thoạt nhìn không tốt lắm.

Giang Thận: [Hình ảnh] [Hình ảnh] [Hình ảnh]

Giang Thận: Mày nói xem hai cô ấy có đánh nhau không?

Dì Trần chỉ thấy con trai nhà họ Giang nói đùa với Lục Tuyển, nhìn vài lần liền xoay người rời đi.

Khí chất của phu nhân ưu nhã, đối nhân xử thế hào phóng, nói chuyện nhẹ nhàng, cũng không tức giận với những việc không cần thiết, được giáo dục kỹ càng, sao có thể đi đánh nhau với người ngoài được cơ chứ.

Sau khi dì Trần rời đi, Giang Thận đã gửi một video.

Giang Thận: Mày cũng khôn lỏi lắm cơ.

Lục Tuyển cười một tiếng, để cái bát trong tay xuống, uể oải mở điện thoại lên. Anh không xem ảnh mà trực tiếp nhấn mở video.

Bởi vì đây là video quay lén trong bóng đêm, nhưng nội dung cho thấy lời nói của Giang Thận cũng không quá cường điệu.

Cố Phán và Thẩm Yên không hẹn mà gặp trên đường đi dẫn đến quán bar, khi hai người lướt qua nhau, Thẩm Yên đột nhiên dừng bước, hướng về phía Cố Phán, nở một nụ cười gãi đúng chỗ ngứa, thân thiết nói gì đó.

Cố Phán lờ đi như không thấy, vẫn tiếp tục đi về phía trước, đến lúc Thẩm Yên tiến đến, cô mới đầu liếc cô ta một cái.

Đầu ngón tay Lục Tuyển nhẹ nhàng gõ trên mặt bàn, ánh mắt hơi trầm xuống.

Bởi vì góc chụp nên không biết Cố Phán có nói gì hay không, cũng không thấy vẻ mặt cô, chỉ có thể nhìn thấy đôi chân dài thẳng tắp, một chiếc blazer và một vhieecs váy ôm sát hông, rất hợp với đường nét duyên dáng của cô.

Trong lúc đó, sắc mặt của Thẩm Yên tái nhợt đi, còn hai người bạn đi bên cạnh thì ra vẻ tức giận và khinh thường.

Lục Tuyển cất điện thoại đi, khuôn mặt u ám giống như đám mây trót trữ quá nhiều nước.

_

Ở Bóng đêm.

Đây là một trong những quán bar có bảo mật tốt nhất ở Giang thành.

Có thể đây không phải là câu lạc bộ sang trọng hàng đầu ở thành phố này, nhưng chắc chắn là nơi đứng đắn, an ninh nghiêm ngặt.

Sau khi chạm mặt Thẩm Yên, Cố Phán đi vào quán bar và ngồi xuống một chỗ ngồi tương đối xa.

“Sao tối còn có người đến cơ chứ? Thật xui xẻo.” Sau khi người phục vụ rời đi, Minh Nhiêu rót một cốc nước ép bưởi, than thở, “Tao bảo rồi mà, cứ ngồi bàn trên tầng ba ấy.”

“Mày định ăn uống no nê, hát hò đến mệt, đi ra xem Giang Thận đánh bi-a à?” Cố Phán nhìn cô bạn mình, buồn cười nói, “Nếu không phải tao biết mày yêu anh hai tao thì tao còn tưởng Giang Thận mới là chân ái của mày đấy.”

Minh Nhiêu đang nhấp nước bưởi suýt sặc.

Thời Vãn giơ tay vỗ lưng cho Minh Nhiêu, cười trêu chọc, “Mặt Nhiêu Nhiêu đỏ như thế này, xem ra là bị nói trúng rồi có đúng không?”

Minh Nhiêu bị sặc đến mức ho khan, rưng rưng nước mắt, sau một lúc lâu mới trả lời lại, vẻ mặt ghét bỏ nói, “Sao có thể được, bọn mày đừng nói hươu nói vượn, tao với Giang Thận chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, so với anh em trong nhà còn thân hơn.”

“Tao á, đã từng có cảm giác rung động với rất nhiều người, nhưng còn Giang Thận,” Minh Nhiêu lắc đầu, “Chưa từng có, tao không có khái niệm rung động trước một người đã quá quen thuộc.”

Đột nhiên có một sự im lặng bao trùm lấy bầu không gian.

Đuôi lông mày Thời Vãn hơi nhọn, quay đầu nhìn điện thoại.

Minh Nhiêu không nhận ra, nhìn Cố Phán với vẻ mặt khó hiểu, “Cho nên tao không hiểu tại sao mày lại bị mê hoặc bởi người như Lục Tuyển, anh ta có gì tốt?”

Cố Phán cúi đầu, nhìn vào ly rượu của mình,

Trên thực tế, cô không hiểu, cũng không biết từ khi nào.

Từ khi nào cô đã yêu Lục Tuyển.

Có lẽ từ khi cô bị đám lưu manh tỏ tình, Lục Tuyển doạ bọn họ quỳ xuống đất xin tha thì thôi.

Có lẽ là khi Lục Tuyển được một cô bé nhỏ xinh đẹp ở trường trung học với khuôn mặt đỏ bừng đưa bức thư tình.

Có lẽ là bởi vì khi còn bé, mỗi đêm sấm sét, cô đều ôm gối đi tìm Lục Tuyển, mặc dù anh luôn hung hăng đuổi cô về, nhưng khi có tiếng sấm chớp, cửa phòng sẽ đột nhiên mở, và anh sẽ đến che lỗ tai cho cô.

Có thể là trước đó, trước đó một khoảng thời gian.

“Bá đạo, thích chiếm hữu, nhớ hết mọi thù hằn, ngoài lạnh trong nóng, có dã tâm khống chế người ta…” Minh Nhiêu thao thao bất tuyệt, giọng nói tràn đầy sự ghét bỏ, kéo lại suy nghĩ của Cố Phán trong nháy mắt, “Bố tao cũng chưa khủng khiếp bằng anh ta.”

Thời Vãn một bên chơi điện thoại, một bên lười biếng nói, “Suy cho cùng thì Lục đại thiếu cũng không phải chỉ có mỗi mặt xấu.”

Minh Nhiêu, “Gì cơ?”

Khoé miệng Thời Vãn cong nhẹ, cười như không cười mà nói, “Đẹp trai, ngoại hình và khí chất hơn người thường rất nhiều, guống như Phán Phán, mỹ nhân của thế kỷ.”

Đầu tiên Minh Nhiêu còn sửng sốt, nhưng một lúc sau đã cười ha hả.

Sức sát thương của mỗi câu chữ Thời Vãn nói ra rất lớn, thâm sâu, làm cho người ta phải suy nghĩ, dằn vặt.

Minh Nhiêu làm bộ làm tịch mà thở dài, “Haizz, nếu Lục Tuyển không đủ ưa nhìn thì Phán Phán của mình mình đã không để anh ta vào mắt rồi đúng khong?”

Cố Phán cố nén cười, hợp tác, gật đàu đồng ý, “Ừ, tao yêu cái đẹp đấy thì làm sao?”

*Nhan khống: Ở trong truyện đam mỹ, thường chỉ người cuồng sắc đẹp của đối phương mà đem lòng yêu.

Ba người cứ ngồi pha trò như thế, cho đến khi Cố Phán cười thật sảng khoái, Minh Nhiêu mới yên tâm đề cập đến sự việc buổi sáng.

“Nói thật, không phải Lục Tuyển vẫn còn là người, rút lại hotsearch kịp lúc, bằng không tao đã định tìm luật sư, đệ đơn ly hôn cho mày.”

Thời Vãn dường như bất rộn, không ai biết cô ấy đã nhìn gì cả đêm, nụ cười trên khuôn mặt cô đột nhiên tắt ngúm, “Nhiêu Nhiêu, mày tìm luật sư được rồi đấy.”

Minh Nhiêu nhíu mày, “Cái gì?”

Thời Vãn lạnh lùng nói, “Hotsearch kia không phải do Lục Tuyển xử lý, mà là tập đoàn nhà họ Cố.”

Cố Phán ngẩng đầu lên nhìn về phía Thời Vãn.

Có một cảm giác khó chịu trào ra trong người cô, lan ra khắp người.

Minh Nhiêu cũng cũng choáng váng, cầm lấy chai nước nho bưởi rót ra cốc, lúc này mới thốt lên, “Sao mày biết?”

“Con trai thứ hai.”

“Nhà họ Phó?”

Thời Vãn gật đầu nhẹ.

Tâm trạng Minh Nhiêu đột nhiên không tốt, “Sao bây giờ mày mới nói, nếu tao biết người rút hotsearcn không phải là Lục Tuyển, dù tao có chết cũng sẽ không tha cho anh ta.”

Sắc mặt Thời Vãn cũng không tốt lắm, “Tao cũng thế, mới phát hiện thôi.”

Đã quen với việc phải thất vọng, Cố Phán thậm chí còn nghĩ đến việc sẽ đối mặt với sự thất vọng thêm vài lần nữa, để cô có thể tỉnh táo từ bỏ Lục Tuyển như lời anh trai nói, và tỉnh táo rời xa anh.

Cố Phán cầm ly rượu lên, một hơi uống sạch, sau đó đặt xuống, xoa xoa chữa hai lồng mày, thản nhiên nói, “Tao đi vệ sinh.”

Nhìn bước chân loạng choạng của cô, Minh Nhiêu cảm thấy kỳ lạ, thấp giọng hỏi, “Không phải Phán Phán uống đồ uống có cồn bình thường thôi sao?”

Thời Vãn không để ý đến thứ Cố Phán uống, nghe vậy liền ngửi chiếc ly rỗng, sửng sốt nói, “Mùi này… hình như là *hoàn du thế giới.”

*Tên một loại cocktail short, tên gốc là 环游世界

Trong lòng Minh Nhiêu ngay lập tức có vô số câu chửi thề.

“Để tao đi tìm nó.”

_

Cố Phán nhịn cảm giác quay cuồng ở dạ dày và choáng váng ở đầu, chậm rãi đi vào toilet.

Cô rất tỉnh táo, bết rằng uống rượu không giải quyết được việc gì, thậm chí còn biết LụcTuyển không thích cô nhiều đến vậy, hoặc hơn nữa, là ghét cô thậm tệ.

Biết rằng anh nổi điên lên khi thấy cô uống rượu, không phải vì anh quan tâm đến cô.

Hoàn toàn là sự chiếm hữu.

Guống như hồi cấp hai, anh đánh bọn côn đồ kia, cô cũng biết, cùng lắm chỉ gọi là mong muốn được bảo vệ người thân, hoặc sự chiếm hữu kỳ lạ của bọn trẻ con, không phải là từ tình yêu nam nữ.

Cô biết rõ điều này, nhưng không nhịn được mà động tâm, không nhịn được mà muốn đến gần anh, nhìn anh vui vẻ đã làm cô thoả mãn, hơn nữa tự mình kết luận tất cả các hành động mập mờ của anh thành tình cảm đôi lứa.

Tự mãn, và cho rằng đó là chiến tích.

“Đàn em đấy à?”

Một giọng nam đột nhiên kéo cô ra khỏi dòng suy nghĩ, bả vai bị đôi bàn tay to lớn ấn xuống, tuy dùng lực nhẹ nhưng không thể chống lại, ép cô lui về phía sau.

Cố Phán vô thức đỡ trán, lắ đầu, cơn chóng mặt biến mất, đập vào mắt cô là chiếc mũi hẳng và đôi mắt sắc sảo, ngang ngược của đàn ông.

Người đàn ông có tóc màu hổ phách mềm mại, vẻ mặt có chút kinh ngạc, đôi lông mày kiếm cũng hơi nhíu lại.

Cố Phán nhận ra anh, hơn nữa, mấy ngày trước cô đã xem qua ảnh chụo của anh. Ngũ quan của người đàn ông rất sắc cạnh, ăn ảnh, anh là kiểu người chụp như thế nào đi nữa thì vẫn đẹp, không hề có điểm chết trên khuôn mặt.

Thật bất ngờ, anh còn đẹp trai hơn trong ảnh.

Anh không phải là kiểu tuấn tú ngang ngạnh, lạnh lùng khó gần, mà là kiểu nam tính, phóng khoáng không chút gò bó.

Lông mi anh dài như lông vũ, mái tóc xù vừa vặn che khất đôi lông mày, tự nhiên, mang theo một chút dã tính không kiềm chế được.

Hai người ở quá gần nhau, nội tiết của đối phương qua hơi thở phả vào ặt cô, không khí trở nên căng thẳng, Cố hán vốn đang say rượu, thậm chí còn đặt mình vào vị trí fan, đánh giá.

_

Rõ ràng anh ta có thể dựa vào nhan sắc, dựa vào tiền tài mà một bước lên mây.

Đôi mắt say lờ đờ của Cố Phán khẽ híp lại, không chắc chắn mà nói, “Anh Kỳ?”

“Ừm.” Gionjg nói của Kỳ Kiêu trầm thấp dễ nghe, là giọng nói tiêu chuẩn của idol nam, “Đã lâu không gặp.”

Cố Phán: “…”

Đúng là anh rồi, nhưng sao lại gọi cô là đàn em?

Cố Phán giật mình, một giọng nói nam sang sảng khác vang lên ngay sau đó, “Đại ảnh đế Kỳ sao lại đứng ở trước cửa thếnnayf?”

Cửa?

Cố Phán phản ứng lại, nhìn rõ được mình đang đứng ở đâu, đột nhiên giật mình.

Còn chưa kịp xấu hổ, thậm chí còn chưa kịp có cảm xúc gì, cô bị buộc phải lùi lại.

Cho đến khi lưng dán vào bức tường bóng loáng, nhẵn nhụi.

Người đàn ông trước mắt hơi cúi người, một tay chống trên tường, chắn hoàn toàn khuôn mặt cô.

Đối phương di chuyển quá nhanh, Cố Phán không kịp phản ứng, liền nghe thấy anh nói, “Tôi gặp người quen.”

Giọng của Kỳ Kiêu thoải mái tự nhiên, tư thế đứng cũng rất tuỳ ý, hầu như không có sơ hở, bầu không khí lâm vào sự im lặng quỷ dị.

Ước chừng ba giây, Cố Phán nhìn được người đang đi đến phái sau Kỳ Kiêu, dùng giọng điệu không thể tưởng tượng được, “Ở cửa toilet nam?”

“…”

Đây là kiểu hiện trường chết tiệt nào đây.

Cho dù có Kỳ Kiêu chống đỡ, Cố Phán cũng xấu hổ đến mức muốn chui xuống đất chết ngay tại chỗ.

Hiện tại cô đi không được, không đi cũng không được, chỉ biết nhắm tuyệt vọng chặt mắt lại.

Bộ dạng không màng cái chết này thật đáng thương, Kỳ Kiêu nhìn chằm chằm cô trong hai giât không nhịn được quay đầu đi cười.

Tiếng cười kia rất nhẹ nhàng, cũng bị nén lại, nhưng cũng cực kỳ không biết xấu hổ, hai gò má của Cố Phán gần như nóng bừng, may mắn là cho dù cô uống say chừng nào thì trên mặt vẫn không có dấu vết của men rượu.

Kỳ Kiêu ho nhẹ một tiếng, không quay đầu lại, nói, “Ông về trước đi.”

Đi theo phía sau Kỳ Kiêu là Giản Lâm, thấy anh cởi áo khoác, che cho người trong lồng ngực, trong lòng tò mò.

Nhưng đáng tiếc là thân hình của Kỳ Kiêu cao lớn, nhanh chóng che được kín mít người trong lòng, Giản Lâm nhìn từ trên xuống dưới cũng chỉ biết Kỳ Kiêu đang che cho một người phụ nữ có thân hình cực kỳ hoàn mỹ.

“Muốn xua đuổi tôi đến thế à?” Giản Lâm cười đầy ẩn ý, “Yên tâm đi, nhưng mày phải biết kiềm chế đấy, paparazzi mà chụp được thì fan bạn gái của ông sẽ đau lòng.”

Kỳ Kiêu liếc anh ta cảnh cáo.

Kỳ Kiêu ra mắt ở tuổi vị thành niên, từ khi còn trẻ đã có kỹ năng diễn xuất tuyệt vời, cúp giải thưởng cầm đến mỏi tay, là đại ảnh đế trẻ nhất cả nước, vượt qua thử thách bằng chính thực lực của mình, các phim đóng đều bạo, có rất nhiều fan.

Trong giới có rất nhiều người sùng bái anh nói là thần thoại cũng không ngoa, Giản Lâm dù có quan hệ thân thiết với anh cũng không dám dùa quá trớn, lập tức rời đi.

Sau khi xác định là Giản Lâm đã đi xa, Kỳ Kiêu lùi lại một bước, tạo ra khoảng cách giữa hai người.

“Anh ta đi rồi.”

Bởi vì mới uống rượu nên phản ứng của Cố Phán có chậm hơn rất nhều, vài giây sau cô mới chậm rãi “ừm” một tiếng, sau đó cởi áo khoác ra.

Không biết do say rượu hay vì quá xấu hổ mà cả khuôn mặt, bao gồm cả cổ, đểu đỏ ửng bất thường.

Kỳ Kiêu mím môi dưới không nói gì, anh mắt có chút tối sầm lại.

Cố Phán càng lúc càng choáng váng, bòng người trước mặt bỗng chốc biến thành hai, ba người; ngay cả việc đứng lên cũng khó khăn, cô hít một hơi thật sâu, buộc mình phải tập trung, đưa áo khoác trả lại cho Kỳ Kiêu.

“Cảm ơn anh Kỳ…”

“Tao đang không biết Phán Phán ở đâu, đừng làm phiền tao!” Giọng nói cực kỳ không vui của Minh Nhiêu đột nhiên vang lên, từ xa vọng lại.

Vì quá tức giận, cho nên ngay cả nhạc của bar cũng không lấn át được giọng cô ấy, “Giang Thận, ông mau kéo người này ra đi, đừng để ông ta đi theo tôi.”

Sắc mặt Cố Phán hơi biến sắc.

“Làm sao thế?” Kỳ Kiêu cúi đầu nhìn cô, cười một cách lịch thiệp.

“Cho em mượn một chút.”

“Gì cơ?”

Sau đó anh nhìn thấy Cố Phán nhắm chặt mắt lại, lần nữa trùm áo khoác của anh lên đầu cô.

Kỳ Kiêu: “…”

Kỳ Kiêu im lặng không biết nói gì, giọng nói của Minh Nhiêu một lần nữa vang lên.

“Đại thiếu gia nhà họ Lục nếu vẫn còn độc thân chưa lập gia đình thì cút xéo ra khỏi tầm nhìn của tôi nhé, Phán Phán uống rượu thì kệ nó, muốn hẹn hò với thằng nào thì là quyền của nó, không có dây dưa gì đến anh, bọn tôi căn bản đều chướng mắt anh, nên anh cút nhanh cho tôi!”

Giọng nói ở rất gần, cách vách.

Nghe được tiếng Minh Nhiêu chửi Lục Tuyển cút xéo đi, Cố Phán cảm thấy rất buồn cười, cười phì ra tiếng.

Tiếng cười này thu hút sự chú ý của Minh Nhiêu, người đang đứng cách cô một bức tường.

Minh Nhiêu sợ hãi ngoái đầu nhìn, khi nhìn thấy đôi nam nữ ở góc lối vào nhà vệ sinh nam, cô hung hăng hít một hơi thật sâu.

Ánh mắt Lục Tuyển, người đi sau Minh nhiêu đột nhiên tối sầm lại.

“Tôi biết Phán Phán ở đâu rồi, đi thôi.” Minh Nhiêu nhanh nhảu xoay người, ngăn Lục Tuyển lại, ra hiệu với Thời Vãn.

Lục Tuyển không nói một câu mà lướt qua cô, đi về phía có tiếng cười.

_