Tất Cả Dịu Dàng Dành Cho Em

Tất Cả Dịu Dàng Dành Cho Em - Chương 6: Làm tài xế





Editor: Hoàng Thái Tử.


Ngày kế tiếp sau khi ký hợp đồng với Anh Ngu, Chu Thục Sơn làm cho Thẩm Hiểu Hiểu hiểu sâu sắc cô ta nghiêm khắc như thế nào.


Sáng sớm rời giường lúc sáu giờ, bữa sáng là bắp luộc, thịt gà và sữa đậu nành. Trước khi đi học, cô phải ghé qua phòng tập thể thao chuyên môn rèn luyện một tiếng, bởi vì nhân vật mà Thẩm Hiểu Hiểu sắp đóng là một hiệp nữ giang hồ, không được quá gầy yếu, nhìn qua sẽ có cảm giác tay trói gà không chặt, nhưng cũng không được quá béo, lúc vung kiếm rất khó coi. Hiện giờ Thẩm Hiểu Hiểu vẫn chưa có đủ tư cách có nhà chuyên môn dinh dưỡng riêng cho mình, Chu Thục Sơn liên hệ với một vị bạn cũ, sắp xếp chế độ ăn uống, cường độ làm việc và nghỉ ngơi của người mẫu Liêu Cát Nguyệt lúc trước cho cô.


Để Thẩm Hiểu Hiểu có thể diễn thật tốt vai diễn này, Chu Thục Sơn có ý mời huấn luyện viên chuyên môn tới dạy cho Thẩm Hiểu Hiểu luyện tập múa kiếm. Vất vả lắm mới chịu đựng đến buổi chiều, hai cánh tay cô đã nâng lên không nổi nữa, nhưng Thẩm Hiểu Hiểu còn phải đi đến lớp dạy diễn xuất. Giáo viên dạy diễn xuất là giảng viên trong đại học B, họ Lưu, khuôn mặt luôn mang theo tươi cười.


Thẩm Hiểu Hiểu rốt cuộc không phải xuất thân chính quy, cũng chỉ mới quay phim có một lần. Cô giáo Lưu nói khá nhỏ, giọng nói nhỏ nhẹ, nhưng tính tình lại rất cứng rắn, lăn lộn Thẩm Hiểu Hiểu cả một buổi trưa. Khi Chu Thục Sơn mang Thẩm Hiểu Hiểu đi tập luyện, cô nằm liệt trên ghế sau không động đậy.


Lăn lộn như thế này vài lần, Thẩm Hiểu Hiểu rõ ràng gầy hẳn một vòng lớn.


Còn phía Hoắc Thanh Huy, Thẩm Hiểu Hiểu chưa từng gặp lại anh dù chỉ một lần, nhưng mỗi khi chạy bộ mồ hôi tuôn như mưa, Thẩm Hiểu Hiểu luôn có thể nhớ tới năm đó, anh luôn im lặng đi theo sau lưng cô, thấp giọng hỏi cô có muốn ăn kem ly không.


Muốn ăn kem ly quá đi...


Nhưng mà Chu Thục Sơn không cho phép cô ăn.


Thứ hai khi đi tới công ty, Chu Thục Sơn kéo cô vào phòng hóa trang.


"Hôm nay đi gặp đạo diễn," Chu Thục Sơn vừa phân phó chuyên viên trang điểm trang điểm cho cô, vừa dặn dò cô những việc cần lưu ý: "Tính tình đạo diễn Ứng rất lớn, cô xem như là người mà Hoắc đổng mạnh mẽ nhét vào, cô ta khả năng cao là không thích cô lắm."


Thẩm Hiểu Hiểu nhắm mắt lại, chuyên viên trang điểm tự động dán mi giả cho cô, cô vừa định há miệng nói chuyện, chuyên viên trang điểm lập tức nhắc nhở cô: "Đừng nhúc nhích, dính tùm lum bây giờ."


Chu Thục Sơn nói: "Tuy rằng cô ta không có cách nào đổi cô, nhưng suy nghĩ cho sau này, thì cô vẫn nên để lại ấn tượng tốt cho cô ta đi. Ứng Quế Phàm là đạo diễn lâu năm trong ngành, cô hẳn là cũng từng nghe danh của cô ta."


Nhân dịp chuyên viên trang điểm đi lấy hộp phấn mắt, Thẩm Hiểu Hiểu hít thật sâu một hơi: "Khi còn nhỏ em đã từng xem bộ phim《 cung điện hoa hồng 》của cô ấy."


Đó là bộ phim cung đấu duy nhất mà Thẩm Hiểu Hiểu xem, khi còn nhỏ cô thường cột miếng lót giày trên đầu, giả bộ như bản thân mình là quan lại trong triều.


Chu Thục Sơn nhìn thời khóa biểu, ngón tay gõ nhẹ vài cái ở phía trên, nói: "Người cần gặp lần này, không chỉ là đạo diễn Ứng, còn nhà làm phim và những diễn viên chính khác nữa."


Cô ta thấy Thẩm Hiểu Hiểu vẫn có dáng vẻ mê mang như cũ, bổ sung một câu: "Biểu hiện cho tốt, đừng để Anh Ngu mất mặt."


Thẩm Hiểu Hiểu nói không được, vươn tay, ra hiệu ok với cô ta.


Chu Thục Sơn vốn dĩ muốn tự mình lái xe đưa Thẩm Hiểu Hiểu đi, ai ngờ khi đang nhàn nhã đợi thang máy, hai người lại gặp Hoắc Thanh Huy.


Hai mắt anh đảo qua trên người Thẩm Hiểu Hiểu, chỉ một chút, rất nhanh đã rời đi.


Hoắc Thanh Huy hỏi: "Chị Chu, hai người muốn đi đâu vậy?"



Chu Thục Sơn cười nói: "Là phim mới của Hiểu Hiểu, chuẩn bị đi gặp đạo diễn."


"Ừ."


Khi Chu Thục Sơn nói chuyện, Thẩm Hiểu Hiểu chỉ đứng yên bên cạnh. Cánh tay lộ ra bên ngoài trắng như tuyết, giống như một ngó sen non.


Thẩm Liễu cũng rất trắng, da thịt rất mềm. Khi đứng dưới ánh mắt trời quá lâu, da sẽ đỏ lên, rồi lột da, sau khi lột xong thì vẫn trắng nõn lóa mắt.


Hoắc Thanh Huy bước vài bước chân, nói: "Muốn đi gặp đạo diễn Ứng sao? Vừa hay tiện đường, tôi đưa hai người qua."


Nụ cười của Chu Thục Sơn cương cứng trên mặt.


Lâm bí thư có chút sốt ruột, anh ta thấp giọng nhắc nhở: "Chủ tịch, một chút nữa còn có..."


"Trước tiên cậu cứ hỗ trợ đi, còn không thì kêu Hoắc Thanh Hi tới," Hoắc Thanh Huy nhìn Thẩm Hiểu Hiểu, đôi mắt không nháy một chút nào, "Gặp mặt đạo diễn Ứng rất quan trọng."


Lâm bí thư gấp đến mức sắp khóc luôn, làm gì có kế hoạch nào gọi là gặp mặt đạo diễn Ứng chứ? Đại thiếu gia này thật đúng là nghĩ gì thì làm đó.


Hoắc Thanh Huy nói xong lời đó, nhìn vào Thẩm Hiểu Hiểu đang trợn mắt há hốc mồm, cũng không nói chuyện với cô, trực tiếp hỏi Chu Thục Sơn: "Các người hẹn gặp mặt ở đâu?"


... Sợ là Hoắc Thanh Huy để quên não ở đâu rồi.


Thẩm Hiểu Hiểu chửi thầm, vừa nãy còn mới nói tiện đường, bây giờ thì lại hỏi đi đâu. Chẳng lẽ anh mắc chứng mất trí nhớ ngắn hạn à?


Chu Thục Sơn phục hồi tinh thần từ nỗi khiếp sợ to lớn, nói địa điểm. Hoắc Thanh Huy gật đầu, nói sơ công việc cho Lâm bí thư một chút, trước khuôn mặt khóc không ra nước mắt của bí thư nhà mình, mang theo Thẩm Hiểu Hiểu và Chu Thục Sơn ung dung thong thả rời đi.


Lâm bí thư cực kì bội phục quyết tâm chỉ yêu người đẹp không yêu sự nghiệp của chủ tịch nhà mình, bỏ hội nghị cấp cao để đi làm tài xế, việc này, cho dù phóng đãng như Hoắc Thanh Hi cũng không làm được đâu!


Thẩm Hiểu Hiểu đối mặt với tùy tùng ngày xưa giờ làm ông chủ của mình, nội tâm không hốt hoảng là chuyện không có khả năng.


Cũng may đi cùng còn có Chu Thục Sơn, có người ngoài ở đây, Hoắc Thanh Huy hẳn là sẽ không... Xử lý cô nhỉ?


Sau khi lên xe, Chu Thục Sơn chủ động ngồi ở ghế sau, nhường ghế phụ bên cạnh ghế lái cho Thẩm Hiểu Hiểu.


Rốt cuộc ở trong cái giới này lâu rồi, Chu Thục Sơn cũng đã thành tinh, nếu như nhìn không ra tâm tư khác thường Hoắc Thanh Huy dành cho Thẩm Hiểu Hiểu, cô ta cũng không gánh nổi danh xưng "chị Chu" người khác gọi mình nữa.


Thẩm Hiểu Hiểu vốn là muốn kéo cửa sau xe, ai biết tay chỉ vừa mới chạm vào, cửa xe ghế phụ đằng trước bỗng vang lên.


Hoắc Thanh Huy hơi cúi người, nhìn Thẩm Hiểu Hiểu không chớp mắt: "Ngồi đằng trước."


Chu Thục Sơn kéo cửa sổ xe xuống, làm khẩu hình với cô: Nhanh đi lên đi.



Hoắc Thanh Huy không thấy cô đáp lại mình, bổ sung: "Nếu như cô sợ xảy ra tai nạn xe cộ, ngồi vị trí đằng sau tôi là tốt nhất. Tuy rằng từ lý thuyết mà nói, ghế phụ cạnh ghế lái là nguy hiểm nhất, nhưng cô phải tin tưởng kỹ thuật lái xe của tôi."


Thẩm Hiểu Hiểu: "..."


Chu Thục Sơn: "..."


Cô chỉ cảm thấy ngồi bên cạnh anh áp lực thôi mà, sao anh lại có thể bổ não nhiều thứ như thế chứ? Trước kia sao cô không phát hiện ra trí tưởng tượng của anh phong phú như vậy nhỉ?


Thẩm Hiểu Hiểu gộp hai ba bước thành một, không đợi Hoắc Thanh Huy giải thích, kéo cửa xe, ngồi vào trong, đóng lại.


Liền mạch lưu loát.


Không quên cười nói một câu "Cảm ơn Hoắc đổng".


Hoắc Thanh Huy bị nụ cười của cô làm mắt anh lung lay, bình tĩnh một phút, định thần xong mới khởi động xe.


Trên đường đi, Chu Thục Sơn hoàn thành thật tốt sứ mệnh của một cái bóng đèn, toàn bộ đều là ngắm cảnh ngoài cửa sổ, còn không thì chơi điện thoại.


Hoắc Thanh Huy nghiêm túc lái xe, ngẫu nhiên nhìn Thẩm Hiểu Hiểu một cái, ánh mắt đan xen, nhưng rất nhanh đã tránh ra.


Trong lòng Thẩm Hiểu Hiểu cực kì không được tự nhiên, đơn giản nhắm mắt lại nghỉ ngơi. Cửa sổ xe mở ra một khe hở nhỏ, gió nhẹ tiến vào, vô tri vô giác, cơn buồn ngủ bỗng nhiên ập tới.


Ngay từ đầu cô còn cố chống đỡ, chậm rãi, mí mắt sắp chống đỡ không được nữa.


Mấy ngày nay lượng vận động thật sự quá lớn, chất lượng giấc ngủ của cô cũng không được tốt, khó có khi được yên tĩnh thế này, mi mắt ngày càng nặng, cuối cùng vẫn lăn ra ngủ.


Một lần ngủ này của cô, cũng là nửa tiếng. Chờ tới khi tới nơi rồi, Thẩm Hiểu Hiểu vẫn còn chưa tỉnh.


Sau khi xe dừng lại ổn định, Chu Thục Sơn muốn đánh thức Thẩm Hiểu Hiểu, nhưng bị Hoắc Thanh Huy cản lại.


Anh cười nói chuyện với Chu Thục Sơn: "Chị Chu, phiền chị chờ một lát. Tôi thấy Thẩm tiểu thư lợi hại như vậy, nếu không thì chờ cô ấy tỉnh lại, chúng ta lại đi gặp đạo diễn, thế nào?"


Chu Thục Sơn nào dám làm trái ý anh, trong lòng chỉ thầm cầu nguyện cho Thẩm Hiểu Hiểu mau chóng tỉnh dậy.


Cô ta giơ tay lên nhìn đồng hồ, cách thời gian hẹn gặp còn mười phút nữa.





Địa điểm gặp mặt vẫn là ở Mãn Đình Phương Hoa như cũ, nhưng là phòng riêng ở trên lầu ba.


Hôm nay người tới đây cũng không nhiều, ngoại trừ đạo diễn và nhà làm phim, cũng chỉ còn lại nam nữ chính và người đại diện của bọn họ.


Quyển sách này được *cải biên từ quyển sách của một tác giả *nam tần nổi tiếng, tên là 《 Con đường mưa hoa của Mạn Mạn 》, tên thì ngây thơ, nhưng nội dung thì không sạch sẽ như vậy.


*cải biên: là sửa đổi một phần nội dung, chuyển thể loại, thay đổi hình thức thể hiện trên cơ sở bản gốc hoặc một phần bản gốc của tác phẩm văn học nghệ thuật hoặc dựa trên nội dung cơ bản của tác phẩm đó để sáng tạo ra tác phẩm mới.


*nam tần: truyện xoay quanh nhân vật nam là chủ yếu, dành cho đối tượng là nam xem, trong đó có 1 hoặc n nữ chính, nói chung nam chính truyện nam tần khá giống ngựa giống.


Sau khi biên kịch chịu thương chịu khó cắt bớt rồi cải biên lại, bộ kịch bản này, chỉ sợ là tác giả cũng nhận không ra.


Nhưng nếu như dựa theo nguyên tác mà đóng, chỉ sợ được kiểm duyệt phim thôi cũng khó.


Một bộ phim truyền hình tốt, không thể không nhắc đến kịch bản tư duy sâu sắc mà kín đáo. Nhưng tuổi Ứng Quế Phàm lớn, chịu ảnh hưởng của bầu không khí hiện tại, cũng không thể không làm phật lòng một kịch bản tốt.


Bây giờ, chỉ cần đóng phim mà không có thứ gì ngăn cản là được, chọn diễn viên cũng vậy, ai mà chẳng mời các diễn viên mới nổi? Chỉ cần kỹ thuật diễn không như chó gặm, dựa vào lượng fans và độ hot, tạo thành một bộ phim nổi tiếng là không thành vấn đề.


Nhưng bên phía Anh Ngu, lại tự ý đổi Đinh Thính Xuân vốn dĩ đã chọn xong ngay từ đầu.


Đã vậy còn đổi thành một người mới vừa ký hợp đồng, một chút danh tiếng cũng không có. Đừng nói là độ hot, nếu không có chút fans từ đầu, chỉ sợ là sẽ bị mắng tới mức không tìm thấy đường về.


Ứng Quế Phàm rất phẫn nộ, cô ta cảm thấy chuyện này là đang trêu chọc trên đầu cô ta, rõ ràng là không để cô ta vào mắt.


Nhưng Anh Ngu không chỉ đơn giản là công ty quản lý, nó còn có khối tài sản khổng lồ, bộ phim 《 Con đường mưa hoa của Mạn Mạn 》chính là bộ phim có mức đầu tư cao nhất.


Tuy là Ứng Quế Phàm, nhưng vì sự phát triển sau này cũng không dám hô to gọi nhỏ gì với Anh Ngu.


Cứ mang tâm lý tức phát nghẹn như thế, cô ta không hề có bất kì hảo cảm gì đối với Thẩm Hiểu Hiểu sắp gặp mặt.


Mà cái cảm xúc này, sau khi thời gian hẹn gặp đã trôi qua mà Thẩm Hiểu Hiểu còn chậm chạp chưa tới, bộc phát.


"Sao lại thế này?"


Ứng Quế Phàm lạnh mặt, mắng trợ lý bên cạnh: "Mắt cậu bị mù à? Thẩm Hiểu Hiểu chưa tới, cậu còn không biết gọi điện hối người ta sao?"


Trợ lý nhỏ giọng nói được, kéo cửa ra lập tức đi ra ngoài. Nhưng chỉ vừa bước ra ngoài một bước, cậu ta đã vui mừng rút chân về, quay đầu lại nói: "Bọn họ tới rồi."


Sắc mặt Ứng Quế Phàm không vui, cau mày lên tiếng. Trong lòng thì lại nghĩ, chỉ là một người mới nho nhỏ, còn bày đặt làm cho khoa trương, còn là người mà Hoắc Thanh Huy nhét vào nữa, đã thế còn đến trễ. Lần gặp mặt này, chẳng lẽ còn muốn Hoắc Thanh Huy tới đây với cô à?


Suy nghĩ trong lòng chỉ vừa chớm nở, một bóng người xuất hiện từ phía cánh cửa gỗ khắc hoa kia, mày kiếm mắt sáng, khóe miệng mím chặt, còn không phải Hoắc Thanh Huy thì là ai?