Editor: Hoàng Thái Tử.
Thẩm Hiểu Hiểu bị hôn đến mức đầu óc choáng váng.
Trước đây khi quay《 con đường mưa hoa của Mạn Mạn 》cũng có một cảnh hôn, nhưng An Tân Tri chủ động nói đạo diễn có thể quay tá vị.
Thẩm Hiểu Hiểu vì vậy mà có thể bảo vệ được nụ hôn đầu trên màn ảnh cũng như nụ hôn đầu trong đời.
Nhưng lúc này bỗng nhiên bị Hoắc Thanh Huy đè xuống, cô lập tức hoảng sợ không rõ lí do. Đại khái là giật mình quá, nên khi đôi môi hai người chạm nhau, cô thậm chí quên phải đẩy anh ra.
Cứ như vậy ngơ ngác bị anh hôn.
Không biết qua bao lâu, Hoắc Thanh Huy mới đột nhiên buông cô ra. Anh lui về phía sau hai bước, mặt vẫn không biểu cảm gì như cũ, chỉ là bỗng nhiên xoay người, đi vào trong đám người đông đúc.
Cái gì đây?
Hôn xong rồi chạy?
Thẩm Hiểu Hiểu vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ thấy Hoắc Thanh Huy kéo một người trong đám đông, vỗ tay cướp cái camera của hắn ta đi.
... Thì ra là bị người khác chụp lén.
Không biết Hoắc Thanh Huy nói với người đó cái gì, người đó liên tục gật đầu, một lát sau, Hoắc Thanh Huy viết viết gì đó đưa cho hắn ta, vỗ vỗ vai hắn rồi cầm cái camera đi tới.
Thẩm Hiểu Hiểu hỏi: "Sao anh có thể cướp cái camera của người ta được thế?"
"Không phải cướp, là mua," Hoắc Thanh Huy sửa cho đúng, "Hiện giờ em không hợp truyền ra tai tiếng như thế này."
Vẻ mặt Thẩm Hiểu Hiểu biểu thị "thì ra là thế", cũng không đỏ mặt, chất vấn: "Sao lúc nãy anh lại hôn em?"
Hoắc Thanh Huy dựa vào gần cô ngồi xuống, nói bâng quơ: "Muốn hôn, lập tức hôn."
!!!
Thẩm Hiểu Hiểu bị khí chất hồn nhiên lưu manh này của anh làm cạn cmn lời.
Hoắc Thanh Huy nhàn nhã an tĩnh chững chạc của cô đi đâu mất rồi? Sao lại đột nhiên trở nên... Hư hỏng thế?
"Hiểu Hiểu, anh đột nhiên phát hiện mình sai rồi," đôi mắt Hoắc Thanh Huy không hề nhìn cô, mà đang nhìn ánh đèn phản quang trên sàn nhà, trầm giọng nói, "Anh sẽ không đợi nữa, thật ra em cũng không chán ghét anh, đúng không?"
"... Ừ."
"Lúc nãy, em cũng không đẩy anh ra," Hoắc Thanh Huy sờ sờ môi mình, giống như đang nhớ về khoảnh khắc lúc nãy, nở nụ cười, "Thật ra em vẫn để ý đến anh, Hiểu Hiểu."
"... Đại khái là vậy đó."
"Chỉ vậy thôi là đủ rồi," rốt cuộc cũng bước được bước đầu tiên, tâm trạng của Hoắc Thanh Huy rất tốt, anh bỗng nhiên nghiêng nghiêng vẹo vẹo, nhìn Thẩm Hiểu Hiểu, hướng dẫn từng bước," Thật ra em cũng không biết mình muốn chọn người thế nào làm bạn trai, đúng không?"
Thẩm Hiểu Hiểu cảm thấy mình sắp bị anh thuyết phục mất rồi.
"Một khi đã như vậy, sao lại không chọn anh thử một lần?"
*
Lúc mẹ Thẩm quay lại, phát hiện con gái của mình đổi tính rồi.
Không biết Hoắc Thanh Huy dùng biện pháp gì, khi thấy bà tới, mặt anh mang theo nụ cười bước tới, chủ động nói: "Công ty hiện giờ cung cấp chung cư cho Hiểu Hiểu, dì có thể ở tạm trong đó không?"
Mẹ Thẩm gật đầu.
Bỗng nhận ra ý tứ trong lời nói của Hoắc Thanh Huy: "Hiện giờ cháu làm chung công ty với Hiểu Hiểu nhà dì?"
Hoắc Thanh Huy cười: "Đúng vậy."
"Hiểu Hiểu nhà dì sau này thật đúng là cần cháu giúp đỡ chăm sóc," mẹ Thẩm nói, "Dì và ba nó, thỉnh thoảng mới về nước. Hiểu Hiểu lại là người có chính kiến riêng, chúng ta khuyên thế nào nó cũng không quan tâm, sau này dì về kia rồi, hi vọng cháu tiếp tục giúp đỡ dì chăm sóc nó."
"Nhất định ạ."
Chung cư mới của Thẩm Hiểu Hiểu cách Anh Ngu không gần lắm, ba phòng một sảnh, thêm một cái ban công nhỏ, đối với giá nhà thành phố đang tăng vèo vèo mà nói, giá trị tất nhiên là xa xỉ.
Mỹ Địa đã về nước trước cô, sớm đã giúp cô dọn dẹp đồ đạc tươm tất hết rồi, hiện giờ cũng là người lái xe đến đây đón bọn họ.
Đại khái vì Hoắc Thanh Huy đang ở đây, Mỹ Đại luôn ríu ra ríu rít hiếm khi im lặng từ đầu đến cuối.
Đưa Thẩm Hiểu Hiểu đến cửa nhà, Mỹ Đại cẩn thận hỏi: "Có cần tôi đưa ngài về công ty không?"
Hoắc Thanh Huy lắc đầu: "Không cần, hiện tại tôi cũng ở đây."
Thẩm Hiểu Hiểu:!!!
Cô vốn dĩ đã bước được hai bước, nghe vậy, kinh ngạc xoay người hỏi: "Anh cũng ở đây?"
Hoắc Thanh Huy chỉ chỉ cửa bên cạnh, bình thản mở miệng: "Đây là chung cư công ty mới cấp cho anh."
Thẩm Hiểu Hiểu nghĩ thầm, anh lừa quỷ à.
Mỹ Đại muốn nói lại thôi.
Nhưng thật ra mẹ Thẩm lại vui vẻ hơn: "Ở gần vậy, sau này có chuyện gì, hai đứa có thể chăm sóc qua lại lẫn nhau."
Hoắc Thanh Huy cười nói đúng vậy.
Thừa dịp những người khác đều đã vào cửa, Hoắc Thanh Huy bỗng nhiên giữ chặt Thẩm Hiểu Hiểu: "Em chờ một chút."
"Sao vậy... Ưm!"
Cửa bị đóng lại, Hoắc Thanh Huy kéo cô vào một góc, ấn cô lên tường, cúi đầu hôn cô.
Lần này Thẩm Hiểu Hiểu có chuẩn bị tâm lý, một chân đạp mạnh lên mu bàn chân của Hoắc Thanh Huy, Hoắc Thanh Huy vẫn không dao động, tiếp tục kéo dài nụ hôn này...
Anh hôn không hề có kỹ xảo gì đáng nói, hoàn toàn dựa vào xúc động trong nội tâm mà hành động. Thẩm Hiểu Hiểu nghẹn một hơi, nước mắt ngập tràn hốc mắt nhìn anh.
Hoắc Thanh Huy bị ánh mắt như thế của cô chạm vào lòng, buông lỏng tay nhanh như chớp.
Thẩm Hiểu Hiểu nhân cơ hội này, liếm cánh môi của anh, mút vào một cái nho nhỏ.
Cái này, đến lượt mặt Hoắc Thanh Huy đỏ bừng.
Thẩm Hiểu Hiểu đẩy anh ra, tươi cười với anh, nhân lúc anh đang ngơ ngác chưa định hình, mở cửa, đi vào, cửa nặng nề đóng lại.
Lưng Thẩm Hiểu Hiểu dựa vào cửa, tim tập nhanh như uống máu gà.
Cứ đập bùm bùm không ngừng, những cô gái khác thì tim như nai con chạy loạn, còn cô thì ngược lại, hẳn là phải nói chó và gấu húc nhau mới đúng.
Tiếng đóng cửa này rất vang rất nặng, hấp dẫn lực chú ý của mẹ Thẩm, bà tò mò quay đầu nhìn lại, thấy con gái của mình mặt mũi đỏ như hoa đào, bộ dáng như kiểu sắp bay lên trời.
Trong lòng bà còn chỗ nào không rõ nữa.
Mẹ Thẩm ho nhẹ một tiếng: "Lại đây, dọn dẹp quần áo của con chút đi. Già đầu vậy rồi, không thể lúc nào cũng để mẹ dọn dẹp cho con chứ?"
Thẩm Hiểu Hiểu dạ một tiếng trong trẻo, sờ sờ mặt, nóng muốn mạng.
Cô thầm mắng mình trong lòng là không biết cố gắng, chỉ là hôn có một cái, sao mà như cắn thuốc thế này.
Lấy ra khí thế của chị đại trấn An Sơn đi chứ!
Chị đại trấn An Sơn dũng cảm mạnh mẻ oai phong, khí phách hiên ngang dọn dẹp đồ đạc xong, cơm chiều là mẹ Thẩm làm, vốn dĩ là ba người ăn cơm, nhưng khi ngồi xuống rồi, mẹ Thẩm lại nói Thẩm Hiểu Hiểu đi kêu Hoắc Thanh Huy qua.
"Hiện tại nó ăn cơm một mình thì đáng thương lắm," mẹ Thẩm nói, "Dù sao cũng chỉ thêm cái chén với đôi đũa, kêu nó qua đây đi. Đông người, ăn cơm náo nhiệt hơn nhiều."
"... Dạ."
Thẩm Hiểu Hiểu cảm thấy mẹ đã nhìn ra cái gì đó rồi, nếu không sẽ không cười... Gian đến như vậy.
Vẻ mặt bà kiểu "đừng giấu giếm nữa mà cái gì mẹ đây cũng biết hết".
Ân chuông cửa, đợi hai phút Hoắc Thanh Huy mới mở cửa. Trên người anh mặc áo ngủ màu trắng, tóc ướt dầm dề, mùi hương sữa tắm bay thoang thoảng, rất rõ ràng, anh vừa mới tắm xong.
Thẩm Hiểu Hiểu ngẩn người, nói: "Mẹ em bảo anh sang nhà ăn cơm."
Giống y như nhiều năm về trước, cô cười nói với thiếu niên gầy yếu nhu nhược: "Hoắc Thanh Huy, mẹ tôi làm cơm ngon lắm! Bà ấy bảo tôi mời cậu về nhà ăn cơm!"
Nháy mắt, cô đã thành công gầy xuống, mà người trước mắt cô rốt cuộc cũng thoát khỏi cảnh bạo lực gia đình.
"Em vào đây chờ anh một chút," Hoắc Thanh Huy nghiêng người tránh ra, "Anh đi thay quần áo."
"Không cần," Thẩm Hiểu Hiểu vội vàng xua tay, "Anh cứ thay đi, em về nhà trước."
... Gia hỏa này hôm nay như sói đói ấy, ở riêng với anh, nói không chừng sẽ xảy ra chuyện gì đó.
Vẫn nên chạy nhanh thì hơn.
Hoắc Thanh Huy nhướng mày: "Cũng được."
Anh hình như nhìn thấu suy nghĩ trong nội tâm Thẩm Hiểu Hiểu, cười như không cười nhìn chằm chằm cô.
Thẩm Hiểu Hiểu bị anh nhìn đến mức cả người không được tự nhiên, dù sao lời cần nói cũng nói rồi, cô xoay người lập tức trở về chung cư của mình.
Ở quá gần, không tiện lắm.
Bây giờ còn mẹ Thẩm ở đây trông coi, chờ bà rời đi, cô phải nhanh chóng dọn đi mới được.
Trực giác nói cho Thẩm Hiểu Hiểu, Hoắc Thanh Huy hiện tại, thật sự là quá nguy hiểm.
Tuy rằng cô đã chuẩn bị tâm lý là sẽ ở bên Hoắc Thanh Huy... Nhưng cô chưa chuẩn bị sẽ trao cái đó cho anh.
Đại khái vì Hoắc Thanh Huy ở đây, Mỹ Đại ăn uống không quen.
Hoắc Thanh Huy dặn dò cô ta tạm thời giấu giếm thân phận của anh, lúc Thẩm Hiểu Hiểu rời đi, mẹ Thẩm hỏi bóng hỏi gió vài câu, Mỹ Đại toàn bộ đều lắc đầu nói không biết.
Mẹ Thẩm hỏi chức vụ của Hoắc Thanh Huy hiện nay thật ra không phải có ý gì, chỉ muốn xác định xem hiện giờ anh có năng lực nuôi sống Thẩm Hiểu Hiểu hay không. Tuy rằng Thẩm Hiểu Hiểu thường ngày cực kỳ tiết kiệm, nhưng khi vào giới giải trí, tuy tiền kiếm nhiều nhưng tiêu tiền cũng nhiều.
Bà chỉ có một đứa con gái là Thẩm Hiểu Hiểu, đương nhiên hi vọng cô có thể sống tốt một chút.
Ít nhất, tránh để cô phải trải qua những đau khổ mà năm đó bà phải chịu.
Khách khí gắp gắp mấy đũa, vẻ mặt mẹ Thẩm ôn hòa hỏi: "Thanh Huy à, hiện tại cháu đang ở một mình sao?"
Đây là nghi vấn về tình trạng gia đình anh.
Lúc trước Hoắc Thanh Huy bị đón đi, có người nói là người nhà anh rất có tiền, cũng có người khịt mũi coi thường. Người có tiền sẽ đưa con trai mình đến chỗ nghèo nàn này, để loại người này đánh đập trong thời gian dài vậy sao?
Đũa trong tay Hoắc Thanh Huy cứng lại, mở miệng: "Hiện tại là một người."
Ồ, ý của anh là, trước đây là ở chung với người nhà.
Mẹ Thẩm lại hỏi: "Hiện giờ cháu có anh chị em gì không?"
"Có một em trai, nhỏ hơn cháu hai tuổi."
Gia đình có hai người con trai, khó tránh được chuyện không công bằng, kết hợp với tình hình trước đây mà nói, Hoắc Thanh Huy hẳn là người không được yêu thương.
Trừ một điểm.
Thẩm Hiểu Hiểu thúc giục mẹ Thẩm ăn cơm: "Mẹ đừng hỏi nữa, ăn cơm ăn cơm nào, đừng giống như tra hộ khẩu vậy chứ, ăn không được tự nhiên chút nào."
Cô nhanh chóng nói, gắp một đũa thịt gà vào trong bát mẹ Thẩm: "Mẹ ăn đi."
Mẹ Thẩm nhìn Thẩm Hiểu Hiểu, lắc đầu cười.
Được rồi, con gái thích, cho anh thêm mười điểm nữa vậy.