Tất Cả Dịu Dàng Dành Cho Em

Tất Cả Dịu Dàng Dành Cho Em - Chương 41: Cháy





Editor: Hoàng Thái Tử.


Thẩm Hiểu Hiểu không nói gì.


Cô không biết nên đáp lại Hoắc Thanh Huy như thế nào.


Có trời mới biết, Thẩm Hiểu Hiểu lớn đến như vậy, nhưng lại không có bất cứ suy nghĩ gì muốn yêu đương.


Bởi vì mập mạp, tuổi dậy thì của cô cũng không quá vui vẻ, phần lớn nam sinh trong lớp vẫn khá tốt, không dùng ánh mắt kỳ thị mà nhìn cô. Nhưng cũng có một bộ phận nam sinh, chỉ cần nhìn thấy cô lập tức lộ ra ánh mắt chán ghét.


Đối với thiếu nam thiếu nữ trong độ tuổi dậy thì, xấu có lẽ cũng là một cái tội.


Cô cũng đâu muốn béo, nhưng có cách nào đâu?


Đại khái vì đã từng trải qua giai đoạn này, Thẩm Hiểu Hiểu đối với bạn trai tương lai của mình... Không có bất kỳ suy nghĩ gì.


Cô không có người mình đặc biệt yêu thích, cũng không có "gu" đặc biệt.


Nói cách khác, chỉ cần là nam, vậy thôi là được.


Nhưng Hoắc Thanh Huy thì cô chưa từng suy nghĩ tới.


Anh thật sự thích cô, hay là vì những cảm động thời niên thiếu?


Thẩm Hiểu Hiểu biết hiện giờ anh bị bệnh, cho dù là công việc hay những mặt khác đều cực kỳ cực đoan. Bởi vì mình từng đối xử với anh rất tốt, nên hiện giờ anh lấy những gì mình có tới để giúp cô.


Chờ sau khi anh khỏi bệnh, liệu anh có còn thích cô không?


Thẩm Hiểu Hiểu không dám bảo đảm.


Thẩm Hiểu Hiểu tránh cái vấn đề này, nói: "Có muốn tôi hát ru anh một bài không?"


"... Được."


Lúc Thẩm Hiểu Hiểu ca hát, âm thanh rất nhẹ, bài hát mà cô hát là khúc hát ru được lưu truyền từ xưa nay của trấn An Sơn, khi còn nhỏ mẹ cô luôn dỗ cô đi ngủ bằng cách này, hiện giờ cô lại lấy nó ra để dỗ Hoắc Thanh Huy.


Qua một thời gian, cô ngừng lại, nghe thấy bên tai chỉ có tiếng hít thở đều đều.


"Thanh Huy?"


Cô gọi một tiếng, không có ai trả lời.


Anh hẳn là ngủ rồi.


Thẩm Hiểu Hiểu bỏ điện thoại, thở dài.


Tuy nói hầu như mỗi lần quay, cô đều bị Nguyễn Lương Kiệt mắng cho một trận, nhưng Thẩm Hiểu Hiểu rõ ràng đã trưởng thành lên trong sự mắng mỏ đó. Tới gần lúc kết thúc, cô hầu như đã miễn dịch với tiếng mắng chửi, một cảnh quay bốn năm lần cũng có thể khiến ông ta vừa lòng.




Suất diễn của cô luôn tập trung ở đây, chờ khi cô vừa đóng máy, đạo diễn Nguyễn cố ý tặng cô một cái ôm, vỗ vai cô nói: "Con nhóc, tiến bộ rất nhanh nha!"


Đối với Nguyễn Lương Kiệt, lời này là lời khích lệ lớn nhất mà ông ta có thể dành cho người mới.


Vé máy bay về nước đã đặt vào ngày thứ hai, còn hai ngày, Mỹ Đại vẫn luôn mong mỏi đi dạo trong thành phố của nước ngoài, Thẩm Hiểu Hiểu bàn bạc trong điện thoại với Chu Thục Sơn một chút, đơn giản mang theo Mỹ Đại và Tiểu Phòng đi dạo phố trong thành phố N.


Tiểu Phòng là vệ sĩ kiêm người xách túi mà Anh Ngu phân cho cô, lớn hơn Thẩm Hiểu Hiểu cỡ bốn năm tuổi, không thích nói chuyện, Mỹ Đại cố tình ghẹo anh ta, một ngày cũng không nói được mấy câu.


Thẩm Hiểu Hiểu không có hứng thú gì quá lớn đối với các cửa hàng xa xỉ, lúc thiếu niên cực kỳ tiết kiệm, sau này giàu hơn, nhưng nhìn thấy giá cả đó thịt vẫn đau. Không phải chỉ là cái túi thôi à? Sao mà lại mắc như vậy chứ!


Tiền lương của Mỹ Đại không đủ sức gánh vác khoản chi cao như vậy, lôi kéo Thẩm Hiểu Hiểu nhìn cửa hàng, rồi lại không chịu đi vào.


Thích mà không mua được là chuyện đau khổ nhất.


Sau đó Thẩm Hiểu Hiểu lướt lướt tìm kiếm, biết thành phố N có một trung tâm thương mại đầy đủ mọi thứ, mọi người với nhiều chủng tộc trên thế giới tụ lại, bán có rất nhiều các cửa hàng trang trí rực rỡ hút mắt, phần lớn là hàng thủ công mỹ nghệ, cũng có trang sức, quần áo theo chủ đề vintage.


Con gái mà nổi hứng dạo phố thật sự vượt qua khỏi sức tưởng tượng của đàn ông, Tiểu Phòng thực hiện tốt công việc là một vệ sĩ kiêm xách túi, yên lặng đi theo sau hai người.


Thẩm Hiểu Hiểu nhìn chằm chằm cửa hàng trong góc, cô coi trọng một cái kim gài áo. Đây là một cái kim bằng bạc, khảm hai viên ngọc trai trắng quý giá, đặc biệt độ sáng ngọc trai còn rất tốt, Thẩm Hiểu Hiểu nhìn một cái là yêu, đang muốn duỗi tay cầm lấy thì một bàn tay bên cạnh đã duỗi ra lấy trước cô một bước.


Cô nhìn qua, chỉ thấy một khuôn mặt vô cùng có sức sống, làn da bánh mật, tóc và đôi mắt đen nhánh.


Mỹ Đại đứng bên cạnh nói: "Chúng tôi chọn trước mà!"


"Người Hoa?"


Đối phương cưỡi, thả cái cài áo về chỗ cũ, nhún vai: "Nếu các người chọn trước, tôi cũng chỉ có thể nhịn đau mà từ bỏ thứ mình yêu thích."


Thẩm Hiểu Hiểu lắc đầu: "Không sao, cô thích thì cứ cầm lấy đi."


Dù thế nào thì đối phương cũng là người cầm lấy trước. Hơn nữa, Thẩm Hiểu Hiểu cũng không phải đặc biệt thích mấy thứ đồ trang sức thế này. Một khi đã như vậy, không bằng cứ nhường cho người khác.


Hai mắt đối phương sáng ngời, nói câu "Tôi không khách khí đâu nhé" rồi lập tức lấy đi tính tiền.


Mỹ Đại nói: "Chị thật sự nhường cho cô ta?"


Thẩm Hiểu Hiểu cười giải thích với cô ta: "Là cô ấy cầm trước mà."


...


Cửa hàng ở bên này không ít, hai người dạo qua từng cái, Thẩm Hiểu Hiểu cuối cùng mua một cái lắc tay, tiện tay cũng mua cho Ngũ Thanh Tuyết một cái.


Còn Hoắc Thanh Huy... Thẩm Hiểu Hiểu mua cho anh một cái kẹp bạc, có hơi xấu hổ.


Anh tặng cô nhiều đồ sang quý như vậy, cô chỉ đưa cho anh một cái kẹp bạc bình thường.



Cô lại kéo Mỹ Đại đi tới cửa hàng xa xỉ G trứ danh nơi đây, mua cho anh thêm một cái thắt lưng nữa.


Buổi tối vẫn về khách sạn của đoàn làm phim như cũ, đi dạo phố quá mệt mỏi, Thẩm Hiểu Hiểu bò lên giường là lập tức ngủ ngay. Ngủ đến nửa đêm, cô mơ mơ màng màng nghe thấy tiếng còi bén nhọn.


Còn có tiếng đập cửa rung trời nữa.


Vẻ mặt cô chết lặng mở cửa ra, ngửi thấy một mùi hương không giống bình thường...


Thẩm Hiểu Hiểu trong nháy mắt tỉnh ngủ.


Cô đẩy đẩy Mỹ Đại ở bên cạnh, Mỹ Đại cũng mơ mơ màng màng, còn hỏi cô sao vậy. . Đọc truyện hay tại * TRÙ MTRUYỆN.C O M *


"Hình như là cháy," Thẩm Hiểu Hiểu nói, "Chạy nhanh đi!"


Hai người khi ngủ đều mặc áo ngủ, nghe xong lời này, Mỹ Đại nháy mắt bừng tỉnh. Hai người cầm áo lông vũ và túi chạy ra bên ngoài, cửa mở ra, sắc mặt Lưu Vận khó coi nhìn các cô, lớn tiếng mắng: "Ngủ gì mà như chết vậy? Các người là heo sao? Chạy nhanh đi!"


Ngoài miệng thì mắng, nhưng lại túm hai người chạy về phía cầu thang thoát hiểm. Khách ở đây đều chạy ra bên ngoài, lộn xộn, càng khiến người ta thêm hoảng hốt.


Khi đã chạy ra, Thẩm Hiểu Hiểu quay đầu lại nhìn, phát hiện toàn bộ lầu hai của khách sạn cuồn cuộn khói đặc.


Cô nhìn thoáng qua mọi nơi, không thấy bóng dáng Chu Hà đâu, luống cuống: "Chu Hà còn ở bên trong!"


Chân Chu Hà bị thương, nếu ngủ sâu quá thì chạy ra không kịp nữa.


Sắc mặt Lưu Vận cũng thay đổi.


Phòng cô ta và Chu Hà cách rất xa, chỉ lo đánh thức Thẩm Hiểu Hiểu mà quên mất Chu Hà.


Thẩm Hiểu Hiểu ném đồ của mình vào ngực cô ta, nhanh chân chạy mất: "Chờ tôi, tôi đi gọi Chu Hà!"


Lưu Vận chỉ kịp kêu tên cô một tiếng, Tiểu Phòng nghe thấy âm thanh, đẩy đám người ra đi tới: "Sao vậy?"


Lưu Vận chỉ vào khách sạn nói: "Thẩm Hiểu Hiểu là cái đồ con heo, cô ta chạy vào tìm Chu Hà rồi!"


Tiểu Phòng sợ tới mức toát mồ hôi lạnh, bất chấp nói chuyện, chạy vội qua hướng khách sạn.


Phòng của Tiểu Phòng cách phòng Thẩm Hiểu Hiểu xa, lúc mới phát hiện cháy, anh ta chạy tới đầu tiên nhưng bị Lưu Vận đẩy về: "Anh là đàn ông trai tráng, sức lực lớn, lúc này nên ưu tiên cứu những người già ốm đau, bên Thẩm Hiểu Hiểu tôi sẽ đưa cô ấy ra."


Tiểu Phòng thấy cô ta nói rất có lý nên chạy tới cửa phòng mọi người, gân cổ kêu có cháy.


Ai ngờ Thẩm Hiểu Hiểu lại tự mình vọt vào.


Lúc này lửa đã bùng lớn lên, Chu Hà vừa mới tỉnh lại, lập tức nhìn thấy trong phòng đầy khói đặc, cô ta chóng mặt nhức đầu, mơ mơ hồ hồ, gian nan dịch đến bên cạnh cửa, mới vừa mở cửa ra, Thẩm Hiểu Hiểu không nói tiếng nào trực tiếp khiêng cô ta lên vai giống y như khiêng cái bao cát, chạy nhanh về phía cầu thang.


Chu Hà: "..."



Cô ta không nghĩ tới nhìn bên ngoài Thẩm Hiểu Hiểu nhu nhược vậy mà lại giấu sức lực mạnh mẽ như thế, khi bị cô ôm xuống lầu, cô ta nói: "Tôi không có việc gì, cô để tôi xuống dưới đi."


Khi nói chuyện, hít vào không ít khói đen, sặc đến mức nước mắt nước mũi ào ào chảy xuống.


Thẩm Hiểu Hiểu thả nhẹ hô hấp, không nói câu nào, cô biết, đại đa số người chết trong hỏa hoạn là do hít khí độc bị ngạt mà chết. Cô nghẹn một hơi, nhanh chóng chạy xuống lầu, ngọn lửa đã cháy theo thảm, chân cô bỏng rát đau đớn, nhưng cô không thể dừng lại.


Bỗng nhiên có một người đi tới, không nói tiếng nào khiêng Chu Hà đi, giữ chặt tay Thẩm Hiểu Hiểu rồi kéo cô chạy nhanh ra bên ngoài.


Lúc này Thẩm Hiểu Hiểu đã có chút kiệt sức, nhưng cô không còn cách nào, chỉ có thể thất tha thất thểu bị túm đi, rốt cuộc khi bước ra cửa lớn, cô hít thật sâu một hơi không khí mới mẻ, cô sắp nghẹn hỏng rồi.


Lưu Vận chạy tới đầu tiên, không nói tiếng nào, đẩy cô ngã xuống nền tuyết lăn vài vòng.


Lúc này Thẩm Hiểu Hiểu mới phát hiện, vạt áo của mình đã bị bắt lửa cháy.


Cẳng chân càng đau hơn, vừa rồi dưới tình huống khẩn trương, dây thần kinh cảm giác hoàn toàn bị xem nhẹ, bây giờ nó bắt đầu lên án với não bộ mình bị đau.


Thẩm Hiểu Hiểu nhìn cẳng chân bị cháy đen của mình, thở dài: "Sẽ không bị nướng chín đấy chứ?"


Mỹ Đại đã khóc ra tiếng, nghe thấy lời nói vui đùa đó, một chút cũng không cười nổi.


Có cáng cứu thương nâng lại, Thẩm Hiểu Hiểu và Chu Hà đã hít khói đến ngất xỉu được nằm trên xe cứu thương rì rì tới muộn.


Dây thần kinh căng chặt của Thẩm Hiểu Hiểu rốt cuộc cũng có thể thả lỏng.


Lúc Hoắc Thanh Huy biết khách sạn bị cháy là khi anh đang họp.


Não bộ anh trống rỗng, cây bút cầm trong tay cũng ném lên xấp hồ sơ, không họp nữa, kệ cả phòng đầy người chạy ào ra ngoài.


Biết vậy anh đã ở lại đó chờ cô trở về!


Trên đường đến sân bay, anh ngơ ngẩn ngồi trong xe, trong đầu chỉ có một suy nghĩ.


Nếu Thẩm Hiểu Hiểu không còn nữa, anh sẽ xuống đó cùng cô, miễn cho cô đi một mình cô đơn, bị cô hồn dã quỷ bắt nạt.


Anh đi xuống đó, chuyện khác không nói, chỉ thay cô chắn đánh chắn dao cũng được.


Tin nhắn của Tiểu Phòng kịp thời gửi tới: "Trên người Thẩm tiểu thư không có vấn đề gì, bây giờ đang ở trong bệnh viện, chỉ là cẳng chân bị bỏng, có khả năng sẽ phải mất một khoảng thời gian mới khỏi."


Bỏng.


Chữ này, khiến đôi mắt anh phát đau.


Anh đã từng bị bỏng nước sôi một lần, đau không chịu được, mà cô bị bỏng như thế thì phải khổ sở cỡ nào.


Hoắc Thanh Huy nghĩ, chỉ cần cô không đau, bình yên vô sự, lấy hai năm tuổi thọ của anh để đổi anh cũng bằng lòng.