Tất Cả Dịu Dàng Dành Cho Em

Tất Cả Dịu Dàng Dành Cho Em - Chương 29: Lên hot search





Editor: Hoàng Thái Tử.


Nơi tung tin này là một cái account marketing ở Weibo, là cái loại mà cho dù người trong nghề hay là fan hâm mộ đều cực kỳ chán ghét.


Chuyện hiểu biết nhất chính là đổi trắng thay đen, nhắm vào đối tượng là những ngôi sao mới nổi hoặc các tiểu thịt tươi là nhiều, từ đó tạo ra các cuộc cãi nhau trong dư luận.


Vì để hấp dẫn sự chú ý của mọi người, tin tức khiến người nghe khiếp sợ cỡ nào cũng lấy ra được.


Những account marketing như vậy cũng không ít, đều xoay quanh người ở giới giải trí, trừ những lúc có ảnh hưởng bị tạo thành quá lớn thì không ai muốn nói chuyện với chủ những account như vậy.


Cho nên đám người đó mới bịa hăng hái như vậy.


Đáng tiếc, lần này bọn họ chọc sai người.


Sau khi Thẩm Hiểu Hiểu nhìn thấy tiêu đề này, mới đầu còn cười châm biếm: "Không nghĩ tới tôi cũng có thể lên hot search."


Sau khi đọc xong, trong lòng cô không vui vẻ lắm.


"Người đưa tin" tự xưng là nhân viên công tác trong 《 Con đường mưa hoa của Mạn Mạn 》, một năm một mười nói lúc đầu đáng lẽ ra người đóng vai nữ chính là Đinh Thính Xuân ra sao, sau đó Thẩm Hiểu Hiểu xuất hiện ngang ngược thế nào.


Người đó ám chỉ sau lưng Thẩm Hiểu Hiểu có "chống lưng to bự", đại khái ngại Hoắc Thanh Huy nên cũng không trực tiếp chỉ thẳng là ai.


Nhưng, chỉ như vậy là quá đủ rồi.


Một người mới hầu như không có bất cứ kinh nghiệm gì, còn không xuất thân chính quy, mới vào đã có thể lấy được một vai diễn như vậy, nói không có tấm màn đen thì ai tin?


Chủ tài khoản nói, đầu tiên Thẩm Hiểu Hiểu dựa vào "người thần bí" mới có thể diễn vai này, sau khi vào đoàn rồi thì mâu thuẫn với Đinh Thính Xuân không ngừng, cuối cùng đuổi cô ta ra khỏi đoàn làm phim.


Những ngôn từ đó thành công chọc giận fans của Đinh Thính Xuân.


Đinh Thính Xuân xuất đạo nhiều năm, cũng đã quay được khá nhiều bộ phim lớn nổi tiếng, có không ít fans trung thành.


Một đám người hùng hổ tấn công bình luận ở Weibo của Thẩm Hiểu Hiểu, sau khi lướt một vòng mới phát hiện.


Cô căn bản là không có.


Họ chỉ có thể bình luận ở dưới bài viết, có vài fans tính tình bạo, bắt đầu mắng không sạch sẽ.


Lúc Thẩm Hiểu Hiểu xem những câu từ kia, còn phải cảm thán người đăng bài này sức tưởng tượng thật phong phú, không đi làm biên kịch quả thật là nhân tài không được trọng dụng.


Cho đến khi đọc được mấy lời nguyền rủa độc ác của các fan, cô lập tức uể oải hẳn.


Đây chính là sức mạnh của dư luận.


Là một người mới, khi đối mặt với sự công kích của tiền bối, tới câu phản bác lại cô cũng không nói nên lời.


Chỉ có thể chịu đựng.


Trùng hợp sắp tới lịch chiếu của《 Con đường mưa hoa của Mạn Mạn 》, không ít người hâm mộ sách bất mãn với cải biên, nhiệt độ của bài viết này cứ thế bò lên, chỉ mới năm phút ngắn ngủi đã từ vị trí hai mươi bò lên vị trí thứ năm.


Nhưng, cái hot search này chỉ treo lơ lửng nửa tiếng là hết.


Nửa tiếng sau, nó biến mất trong lặng yên, không một tiếng động.


Cái gì cũng không còn.


Thẩm Hiểu Hiểu tìm kiếm thêm lần nữa, tuy rằng vẫn còn có thể thấy không ít fan còn công kích cô, nhưng hot search trên mạng đã không còn nữa.


Tim cô trầm xuống, người đầu tiên cô nghĩ đến chính là Hoắc Thanh Huy.


Cũng chỉ có anh làm chuyện này mà thôi.




Trong cao ốc Anh Ngu, Hoắc Thanh Huy ngồi trước bàn làm việc.


Giám đốc Triệu đang báo cáo số liệu tháng này cho anh, mặt anh không biểu cảm ngồi nghe.


Chờ sau khi xử lý công việc xong, bí thư Lưu đứng ngoài cửa mới bước vào, nhỏ giọng nói: "Luật sư đã mời xong, đăng bài làm sáng tỏ đi."


Ánh mắt Hoắc Thanh Huy âm trầm: "Anh liên lạc với cái account marketing kia đi, nhìn thử xem đang làm việc cho công ty nào, nói với bọn họ một tiếng, sau này chuyện về Thẩm Hiểu Hiểu một chữ cũng không cho viết."


"Nếu..."


Bí thư Lưu muốn nói lại thôi.


Hoắc Thanh Huy hiểu anh ta muốn nói cái gì: "Đám người vì tiền mà không có tiết tháo như vậy, không xứng đáng viết về cô ấy."


Bí thư Lưu đồng ý, chuẩn bị rời đi, bị Hoắc Thanh Huy gọi lại: "Anh hỏi một câu, "người đưa tin" kia là ai."


Những người tung tin vì tiền, thường thường sẽ không chú ý tới người mới, mục tiêu của bọn họ là hấp dẫn dư luận, thông qua con đường đó để gây mâu thuẫn.


Bộ phim đầu tiên Thẩm Hiểu Hiểu diễn nữ chính còn chưa chiếu, fans cũng không được mấy người, nếu không phải có người bày mưu đặt kế trong bóng tối, những account marketing đó cũng không rảnh chú ý đến cô.


Trước khi cuộc họp bắt đầu, bí thư Lưu đã kịp thời báo cáo kết quả liên lạc. Những account marketing nổi bật của công ty đó đã đăng bài xin lỗi, còn chuyện ai sai sử, họ chỉ đưa ra một cái bút ghi âm và một cái phong bì.


Trong cây bút ghi âm kia, chính là "tin nóng".


Người ghi âm hẳn là đã dùng máy đổi giọng, là âm thanh rè rè của điện tử, mà cái bút này được gửi bằng chuyển phát nhanh, người gửi dùng tên và địa chỉ giả.


Rất rõ ràng, người đó muốn tránh sự truy lùng của bọn họ.


Trong lúc họp, điện thoại của Hoắc Thanh Huy bỗng nhiên rung một chút.


Anh hạ mắt nhìn.


Hiểu Hiểu.


Đây là lần đầu tiên cô chủ động gọi điện thoại cho anh.


Hoắc Thanh Huy bỗng dưng đứng lên.


Người đang nói chuyện sửng sốt một chút, ông ta cầm bút laser, kinh ngạc hỏi: "Hoắc đổng?"


"Xin lỗi, cơ thể tôi có chút không thoải mái."


Hoắc Thanh Huy nói, rồi kéo ghế dựa đi ra ngoài.


Điện thoại rung rung trong lòng bàn tay anh, nhảy nhảy rồi nhảy nhảy.


Đẩy cửa phòng họp ra, bên ngoài là một hàng người đang ôm văn kiện đi ngang qua, thấy anh đột nhiên bước ra đều gọi một tiếng "Hoắc đổng".


Hoắc Thanh Huy không rên một tiếng, ngón tay run rẩy ấn vào nút nghe.


"Thanh Huy?"


Âm thanh của Thẩm Hiểu Hiểu truyền tới, trong trẻo nhẹ nhàng, như một cơn gió mát vuốt ve sự nôn nóng trong cõi lòng anh.


"Anh đây."


"Chuyện hôm nay trên Weibo..."


"Trên Weibo làm sao?"



Thẩm Hiểu Hiểu sửng sốt, ngón tay cô gõ gõ lan can: "Anh không biết sao?"


"Từ sáng đến giờ anh luôn mở họp," Hoắc Thanh Huy nói, "Xảy ra chuyện gì sao?"


"Không có."


Theo bản năng, Thẩm Hiểu Hiểu phủ nhận.


Không phải Hoắc Thanh Huy làm sao?


Cô có chút ngốc.


"Chủ tịch Hoắc?"


Thẩm Hiểu Hiểu nghe thấy bên kia điện thoại truyền tới những âm thanh khác, hỏi: "Anh vẫn đang bận sao? Cứ làm việc trước đi."


"Ừ."


Hoắc Thanh Huy nhẹ nhàng lên tiếng.


Anh thật sự không biết cách nói dối Thẩm Hiểu Hiểu, có trời mới biết, lúc nãy khi anh hỏi lại, trong lòng hoảng loạn biết bao nhiêu.


Chuyện này, anh cũng không muốn cho Thẩm Hiểu Hiểu biết, cô chỉ cần vui vẻ hồn nhiên làm những chuyện mà mình muốn làm, còn những thứ khác đã có anh lo.


Mãi cho đến khi điện thoại truyền đến âm thanh "tút tút", anh còn tiếc phải buông ra.


Hoắc Thanh Huy vươn tay che hai mắt mình lại.


Ai, thật muốn nhìn thấy cô ấy.


"Chủ tịch Hoắc?"


Bí thư Lưu không nghe thấy Hoắc Thanh Huy đáp lại, thăm dò hỏi lại một câu.


Anh đứng trước anh ta, không nhúc nhích gì cả.


Hoắc Thanh Huy quay đầu lại, ánh mắt sáng ngời, đáy mắt vẫn còn ý cười chưa tan.


Bí thư Lưu nghĩ, Hoắc đổng đã gặp chuyện gì vui vẻ sao? Sao mới chỉ nghe một cuộc điện thoại mà cả người như đã thay mới hoàn toàn thế?


Càng ngoài ý muốn hơn chính là, mãi cho đến khi tan tầm, Hoắc Thanh Huy cũng không đi về, anh ở lại tăng ca.


Bí thư Lưu xuống lầu, lại quay đầu lại liếc nhìn, đèn tầng cao nhất vẫn sáng.


Hoắc đổng mới tiêm máu gà à?


Trong lòng anh ta nói thầm.


Hoắc Thanh Huy ở công ty làm việc đến 10 giờ đêm.


Anh lấy tập văn kiện mà Hoắc Thanh Hi đã duyệt trước đó, lật lật xem lại lần nữa, quả nhiên có không ít chỗ sai sót.


Hoắc Thanh Huy phân loại những thứ này ra, đặt ở một bên.


Anh có thể cảm giác rõ ràng trạng thái bản thân mình đang rất tốt, trôi nổi bồng bềnh, giống như cực kỳ có tinh lực, làm rất nhiều thứ cũng không tiêu hết.


Không cần đồ ăn, không cần nghỉ ngơi. Thậm chí anh còn có thể làm việc đến sáng sớm ngày mai.


Đột nhiên, anh nhớ tới lời Thẩm Hiểu Hiểu từng nói.



"... Ăn nhiều cơm một chút."


Âm thanh mềm nhẹ, giống như đang thì thầm cạnh vành tai anh.


Động tác của Hoắc Thanh Huy dừng lại.


Hiểu Hiểu không thích con trai quá gầy, lúc trước cô còn dặn dò anh phải chú ý thân thề.


Hoắ Thanh Huy đứng lên, cong eo sắp xếp văn kiện lại, cầm chìa khóa xe lái xe về nhà.


Hoắc Tây Lĩnh dạo gần đây đi tới tỉnh khác thăm thầy giáo của ông ta, chưa từng về nhà, mà Hoắc Thanh Hi hẳn cũng đang lăn lộn bên ngoài với đám bạn bè không ra gì của anh ta.


Chỉ có một mình Tống Cầm ở nhà.


Bà ta đang ngồi trên sô pha phòng khách xem TV, màn hình cong siêu mỏng khiến khuôn mặt Thẩm Hiểu Hiểu hết sức sinh động.


Vốn dĩ Hoắc Thanh Huy tính đi qua luôn, nhưng khi vừa nhìn thấy Thẩm Hiểu Hiểu, anh theo bản năng lập tức dừng bước.


Tống Cầm chậm rì rì nói: "Cô gái này lớn lên khá xinh đẹp."


Hoắc Thanh Huy không nói chuyện.


Tống Cầm nói tiếp: "Ba con tính tác hợp cho con và con gái Triệu gia, mấy ngày trước ông ấy nói với dì là rất thích cô gái kia."


Hoắc Thanh Huy cuối cùng cũng có phản ứng, giọng nói anh tràn đầy lạnh lẽo: "Thích thì để ông ta tự đi mà cưới về. Tôi cưới bạn gái mình thì liên quan gì tới ông ta?"


Tốc độ nói chuyện của anh rất nhanh, lúc này y như một cái thùng thuốc nổ, động một chút là có thể nổ tan tành.


Tống Cầm phì cười một tiếng: "Cái tính tình này của con vẫn quật cường như vậy."


Tống Cầm là vợ hai ba anh cưới về, cũng là mẹ đẻ của Hoắc Thanh Hi.


Được nuông chiều từ nhỏ đến lớn, sau này thì gả cho Hoắc Tây Lĩnh, chưa từng chịu bất kỳ ủy khuất gì.


Trên màn hình TV, Thẩm Hiểu Hiểu mang khăn che mặt đi ra ngoài cửa.


Tống Cầm bỗng nhiên thở dài: "Dì thấy cô gái nhỏ này cũng khá tốt, cô ấy gọi là gì? Thẩm Hiểu Hiểu? Sáng trong minh nguyệt, vạn dặm thanh huy. Hai người các con tên cũng có thể xứng đôi tới vậy."


"Tôi về phòng nghỉ ngơi trước."


Hoắc Thanh Huy thả những lời này xuống rồi cầm áo khoác đi mất.


Tống Cầm nằm liệt người trên sô pha, trong tay cầm một hạt đậu phộng, bỗng nhiên cảm thấy cực kì không thú vị.


Rốt cuộc thì cũng không phải con trai đứt ruột đẻ ra, cho dù dỗ dành thế nào cũng không thể thân được.


Hơn nữa tinh thần anh có vấn đề, Tống Cầm không dám trêu chọc anh.


Thật ra mà nói, anh cũng rất đáng thương, vốn dĩ là người nên được người khác nâng trong lòng bàn tay mà lớn lên, nhưng lại vì một câu nói của người khác mà bị ném đến nhà của một người xa lạ.


Bị bắt nạt từ nhỏ đến lớn, vậy mà còn có thể giữ được cái tâm bình thản thật đúng là không bình thường.


Còn cô bé Thẩm Hiểu Hiểu này...


Tống Cầm suy tư gì đó.


Mấy năm nay Hoắc Thanh Huy vẫn luôn thường xuyên về quê tìm một người nào đó.


Có phải là Thẩm Hiểu Hiểu không?