Hôm nay vì công việc xảy ra sự cố đột xuất nên Lam phải ở lại văn phòng tăng ca để chỉnh lại dự án. Sau vài lần đắn đo, cô đành gọi điện cho Ngọc nhờ anh đón Lam Anh giúp mình, tất nhiên anh đã đồng ý ngay mà chẳng có nửa giây nghĩ ngợi.
Gạt hết mọi chuyện qua một bên, Lam cố căng mắt tập trung vào màn hình, nhưng vẫn không ngăn được sự mệt mỏi của bản thân. Cổ và vai cô cứng đờ vì giữ tư thế ngồi quá lâu, eo và lưng cũng gần như mất cảm giác, mắt không ngừng chảy nước và bắt đầu xuất hiện tình trạng gặp ảo giác. Lam khịt mũi, lau nhẹ một giọt nước mắt sinh lý vừa rơi.
Khi kiểm tra lại một lần nữa, xác nhận không còn vấn đề gì, cô gửi bản kế hoạch qua cho khách hàng rồi vươn vai, nhẹ nhõm thả lỏng người vì cuối cùng cũng hoàn thành xong công việc. Mắt cô nặng trĩu, nhức mỏi khiến cô không kìm chế được mà nhíu mày, day nhẹ mi tâm, định bụng nhắm mắt nghỉ ngơi một chút rồi mới trở về. Nhưng mới chỉ tầm năm phút sau, cô đã thấy cảm thấy có một thứ mềm mại ẩm ướt nào đó chạm vào môi mình, dịu dàng mút mát. Cô mở bừng mắt, giật mình khi thấy một khuôn mặt phóng to rơi vào tầm mắt. Lam vội vã đẩy người kia ra, hoảng hốt đẩy ghế lùi ra phía sau, che môi mình lại. Khi thấy rõ khuôn mặt của Khánh, chẳng hiểu sao cô lại thở phào nhẹ nhõm. Anh đứng thẳng dậy, nhìn cô bằng đôi mắt bình tĩnh, cứ như việc mà một phút đó anh làm chẳng có gì không đúng cả.
- Đừng ngủ ở đây, về nhà đi!
Tim Lam vẫn đập mạnh như trống tỏi, cô vẫn không chịu đứng dậy, mắt vẫn mở to đầy kinh hoàng nhìn anh.
- Anh… - Sau vài giây chần chừ, Lam mới lên tiếng. - Sao giờ này anh còn ở đây?
Thật ra cô định hỏi ban nãy anh làm cái gì cơ, nhưng nhìn khuôn mặt bình thản chẳng để ý của anh, cuối cùng cô vẫn không dám hỏi.
- Tăng ca. - Khánh lạnh nhạt trả lời, anh giũ chiếc áo khoác đang vắt lên khuỷu tay một cái, liếc cô. - Không về sao?
- Có… có chứ! Anh cứ đi trước đi…
- Anh đưa em về! Đứng dậy đi!
Gì vậy? Sao anh ấy là bình tĩnh đến mức đáng sợ như vậy? Lúc mới chia tay, mỗi cử chỉ, mỗi ánh mắt, mỗi lời nói mà anh hướng về cô luôn chất chứa sự tức giận, sự ai oán, nhưng bây giờ, mọi thứ đều chẳng có gì ngoài sự thản nhiên cả. Điều này càng khiến cô bất an hơn khi đứng gần anh. Huống hồ, hành động ban nãy của anh không phải là ảo giác của cô. Anh bị cô đẩy ra, nhưng anh lại chẳng hề luống cuống, cũng chẳng tỏ ra tội lỗi.
Lam còn muốn chờ anh đi, nhưng Khánh kiên quyết đứng im một chỗ, thậm chí không thấy cô phản ứng gì anh còn nhìn cô như chờ đợi. Bất đắc dĩ, Lam đành cầm túi xách đứng lên. Đúng lúc đó, Khánh bước về phía cô, Lam sợ hãi rụt cả người lại. Cô chẳng biết vì sao mình lại phản ứng như thế, chỉ là khi thấy anh đối với cô bằng khuôn mặt không vui không giận ấy, lòng cô thấp thỏm vô cùng. Anh bước đến, nhẹ nhàng khoác áo của mình lên người cô, chỉnh lại cổ áo, sau đó giữ vai cô kéo đi. Lam ngơ ngác chẳng thể hiểu nổi anh đang làm cái gì.
Hai người đã thật sự kết thúc rồi. Ngày đó khi cô nói với anh như vậy, anh đã chẳng phản ứng mạnh mẽ như trước nữa. Anh không còn níu kéo cô, nên cô mặc nhận rằng anh đã đồng ý. Nhưng hành động của anh bây giờ thực sự khiến cô không thể hiểu nổi. Đã kết thúc rồi, vì sao còn đối xử tốt với cô, vì sao còn thân cận cô, vì sao lại… hôn cô?
Lam có trăm ngàn câu hỏi muốn hỏi anh, trăm ngàn lời muốn nói với anh, nhưng cô lại không dám. Anh không nói gì, cô càng không thể mở lời. Cô có giãy dụa, có tỏ thái độ, nhưng anh vẫn mạnh mẽ ôm cô đi như vậy, không hề nhượng bộ cô một chút nào. Đi đến xe của mình, anh nhấn cô vào ghế lái phụ, kéo dây an toàn chốt lại giúp cô, sau đó đóng cửa vòng về phía ghế lái. Một loạt hành động liền mạch và lưu loát, chẳng hề để ý đến đôi mắt đang trợn tròn muốn kháng nghị của cô.
Khi Khánh đã ngồi vào xe, bấm khởi động xe, Lam không chịu được nữa, cuối cùng phá vỡ bầu không khí kì quái này.
- Anh đang làm gì vậy?
- Đưa em về nhà. - Khánh bấm bấm lên định vị, hỏi tiếp. - Nhà chồng cũ của em ở đâu?
- Anh hỏi cái này làm gì?
- Chẳng lẽ em muốn để con em ngủ lại đó? - Khánh liếc cô một cái, hỏi lại. - Địa chỉ là gì?
Lam hé miệng mấy lần, rõ ràng không muốn trả lời, nhưng cuối cùng cô đành chịu thua trước sự cố chấp của anh, đọc địa chỉ nhà Ngọc.
Suốt chặng đường đi, cả hai đều im lặng không nói với nhau câu nào. Lam luôn nhìn ra ngoài cửa sổ, tay phải chống lên cửa kính, lo lắng đến mức không ngừng cắn móng tay.
Đến nhà Ngọc, trước khi Khánh tháo dây an toàn, cô vội vã nhận nhiệm vụ vào trong đón con. Không chờ anh lên tiếng, cô đã lật đật mở cửa ra, nhưng ngay sau đó đã bị anh cầm tay giữ lại.
- Mặc áo đàng hoàng vào. Ban đêm gió lạnh.
Lam vội vã nhét hai tay vào trong tay áo khoác của anh, ngoan ngoãn kéo xéc lại. Bấy giờ Khánh mới chịu buông tay.
Lúc Ngọc mở cửa ra, anh đang ôm lấy Lam Anh, nhìn cô xuất hiện trước mặt mình. Trên người cô khoác một chiếc áo của nam nên kích cỡ rất lớn, mặc lên người cô càng khiến cô trông gầy gò và nhỏ nhắn hơn. Khuôn mặt cô lấm lét trông có vẻ vội vã, không ngừng đưa mắt nhìn ra phía sau, Ngọc cũng theo đó nhìn về phía ấy. Chiếc xe màu đen lặng im đứng chờ ở đó, cứ như một con thú đang lẳng lặng quan sát hai người. Anh biết người đang chờ là ai, nhưng anh không hiểu vì sao trông cô lại có vẻ khó xử như bây giờ. Anh cứ nghĩ là do cô đã làm phiền anh nên nhẹ nhàng cười, hỏi.
- Có cần anh bế con ra giúp em không? Con bé đang ngủ, anh không nỡ đánh thức.
- Không cần đâu. - Lam chìa tay nhận lấy Lam Anh, cười. - Chị Vân không khó chịu chứ?
- Anh đón con xong đưa con đi ăn rồi đi xem phim, mới về đây thôi. Cô ấy không gặp lâu đâu. Lát anh sẽ vào dỗ cô ấy.
- Làm phiền anh quá. Cảm ơn anh. Sẽ không có lần sau đâu.
- Lam Anh cũng là con của anh. Em đừng nói những lời như vậy.
Lam chỉ cười, không đáp. Cô chào anh rồi quay về xe. Khánh bước xuống mở cửa giúp cô, sau khi cô ngồi vào lại cúi đầu thắt dây an toàn cho cô lần nữa rồi mới trở về chỗ của mình.
Lam ngồi ngẫm nghĩ, cứ cảm thấy hành động tự tay thắt dây an toàn cho cô của anh là lạ, cảm giác như anh đang muốn trói cô lại vậy. Lam bị chính suy nghĩ bất chợt nảy ra làm cho rùng mình. Cô đang nghĩ chuyện đáng sợ gì vậy chứ?
Dây thần kinh đã phải căng thẳng quá lâu, Lam đấu tranh một lúc vẫn phải thua cơn buồn ngủ đang ập tới. Đến lúc cô giật mình mở mắt, cô đã thấy xe ngừng lại, Khánh ngồi yên lặng bên cạnh lướt điện thoại, và khi nhìn quang cảnh xung quanh, bấy giờ cô mới sực nhớ ra một chuyện.
- Xin lỗi, em quên mất chưa đọc địa chỉ nhà của em cho anh. - Cuối cùng, xe lại chở cô về nhà anh. Lam áy náy cựa mình muốn tháo dây an toàn ra. - Để em bắt xe về…
Một bên vai bị giữ lại, Lam ngẩng đầu lên nhìn Khánh, anh chỉ nói với cô hai chữ.
- Không cần! - Đoạn, anh nhìn vào Lam Anh, nói. Không gian trong xe rất nhỏ, bên ngoài rất yên tĩnh, giọng nói anh lúc này càng trở nên phóng đại khi rơi vào tai cô, trầm ấm đến mức khiến tim cô run rẩy. - Đừng làm ồn, để Lam Anh ngủ.
Cũng không thể cứ thế này mãi được. Lam khó xử đến mức chẳng biết làm thế nào. Cô ôm con, một cử động nhỏ cũng chẳng dám. Một bàn tay đưa ra giữ lấy cằm cô xoay về phía bên trái, nhìn đôi mắt ngỡ ngàng của cô, anh lặp lại một lần nữa.
- Nhớ, đừng làm ồn, để Lam Anh ngủ.
- Hả? - Chưa kịp để cô lên tiếng thắc mắc, Khánh đã vươn người qua, hôn lên môi cô. Lưỡi anh nhanh nhẹn tiến sâu vào khoang miệng cô trước khi cô kịp phản ứng lại. Anh nhẹ nhàng khuấy đảo cô, kéo cô chìm sâu vào nụ hôn của anh, ve vãn vờn ép cô phải đáp trả anh, dây dưa cùng anh.
Lam mở lớn mắt không tin nổi, cô muốn dãy dụa, muốn phản kháng, nhưng hai tay cô đang ôm lấy con, không dám cử động mạnh. Cuối cùng thì cô cũng đã hiểu vì sao anh lại nói với cô câu đó, và cô càng không dám làm trái ý anh. Nếu bây giờ để Lam Anh tỉnh lại, cô càng không biết dấu mặt đi đâu, càng không dám đối diện với con sau này.
Lam ngả người ra sau muốn kéo dài khoảng cách với anh, nhưng anh lại càng rướn người về phía trước, quyết không buông tha cho cô dễ dàng như vậy. Bàn tay đang giữ lấy cô rất dịu dàng, không hề làm cô đau, cũng không có ý ép buộc, nhưng nụ hôn của anh lại không như vậy. Đó là nụ hôn cuồng bạo và mạnh mẽ, không cho cô cơ hội thoái lui. Nếu cô lùi, vậy thì anh tiến là được rồi. Giống như anh đang muốn đọ độ gan lì với cô, anh muốn xem cô có thể lùi đến mức nào, lùi đến mức không thể lùi được nữa. Lam hoàn toàn bất lực, cô nhắm mắt, nước mắt không kìm chế được cuối cùng vẫn chảy xuống, lăn nhẹ lên má, rơi vào giữa hai đôi môi đang quấn lấy nhau. Có lẽ nếm được vị mặn, bấy giờ Khánh mới chịu dừng lại, chầm chậm rời khỏi môi cô, chầm chậm lùi ra sau. Nhưng anh chỉ lùi ở một khoảng cách rất nhỏ, để hơi thở của anh và cô vẫn có thể vấn vương với nhau.
- Đừng khóc! - Khánh dịu dàng lau nước mắt cho cô, giọng anh rất khàn. - Anh có làm gì em đâu, sao em lại khóc?
- Đây là cách anh trả thù em sao? - Lam nhỏ giọng đáp, Khánh cười khẽ, hôn lên môi cô một cái. - Em đã thấy có ai trả thù theo cách ngọt ngào như thế này chưa?
Lam mím môi như chịu đựng, nước mắt vẫn chảy xuống. Cô không khó chịu với sự cố chấp của anh, ngược lại, sự cố chấp này chỉ khiến cô cảm thấy đau lòng hơn mà thôi. Cô không xứng đáng để anh phải làm như vậy.
- Anh Khánh, anh đừng làm thế này nữa.
- Còn em? - Ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve lên gò má cô, Khánh hỏi. - Em sẽ chịu được sao? Nếu em lùi, anh cũng lùi, em sẽ chịu được sao?
- Em chịu được. Cho nên anh…
- Nhưng anh không chịu được! - Khánh lại hôn lên môi cô. - Anh không yêu cầu em quay lại bên cạnh anh, anh chỉ cần em làm một việc. Đứng im một chỗ, ngồi im một chỗ, nhắm mắt lại, cho dù anh làm gì cũng đừng phản kháng. Nếu không thể đáp lại anh thì cũng đừng đẩy anh ra, cũng đừng né tránh anh.
Nụ hôn của anh đã chuyển từ môi sang má, sau lại chuyển về phía tai, cuối cùng là xuống cổ. Nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn đạp nước khiến Lam rùng mình. Cô quay mặt đi lại bị anh giữ lại.
- Anh nói, đừng tránh anh. - Giọng nói của anh như ép buộc, lại giống như van xin.
- Anh Khánh…
- Mẹ anh đã gọi cho em đúng không? Bà ấy cầu xin em hãy rời xa anh, triệt để biến mất khỏi tầm mắt anh đúng không? - Cảm nhận cơ thể Lam cứng lại, anh khẽ cười. - Và em đã đồng ý, đúng không?
Hơi thở của anh phả vào cổ cô, nóng bỏng. Lam cắn răng cố ép bản thân không trốn tránh, chỉ nhẹ nhàng nói.
- Anh bình tĩnh lại đi, chúng ta cùng bình tĩnh nói chuyện, được không?
- Chúng ta có gì để nói nữa? Bây giờ chúng ta nên nói cái gì? Những điều em nói anh đã nghe đủ rồi, em chỉ muốn khuyên anh buông tay, khuyên anh nên yêu người khác, em chỉ muốn nói rằng em không xứng với anh, em chỉ muốn nói gia đình anh sẽ không cho phép. Nhưng mà Ngọc Lam, em có biết em rất ích kỉ không? Cuộc tình này em chỉ biết chạy trốn khỏi biến cố, để anh lại một mình chống chọi với mọi thứ. Em không hề nghĩ cho anh, em chỉ nghĩ làm sao để em không bị tổn thương mà thôi.
Lam hơi hé miệng, nhưng cô không lên tiếng. Đúng hơn là cô không thể nói được điều gì. Sau vài giây, cuối cùng cô chỉ buông một câu rất nhẹ.
- Chị Tâm vẫn còn tình cảm với anh.
Khánh hơi khựng lại, sau đó, anh bật cười. Cuối cùng anh cũng buông cô ra, hai tay vuốt lên hai gò má cô, chỉnh tóc cho cô. Nụ cười trên môi anh lúc này rất nhẹ.
- Được. Anh hiểu ý em rồi, nhưng anh có điều kiện. Nếu em không làm theo ý anh, vậy thì anh sẽ làm theo ý mình, cho dù có phải tổn thương ai đi chăng nữa. - Khánh tiến đến hôn lên môi cô, nói một câu mà với Lam, nó giống như sét đánh ngang tai vậy. - Anh sẽ quen Tâm, sẽ cưới Tâm làm vợ, sẽ ở bên cô ấy cả đời. Còn em, cả đời này không được phép quen bất cứ ai, lấy bất cứ ai, chỉ có thể ở bên anh cả đời. Được chứ?
Dịch ra chính là, làm tình nhân của anh, cả đời này phải trói buộc bản thân bên cạnh anh. Lam mở lớn mắt như không thể tin nổi. Cô lắc đầu.
- Anh không thể làm thế…
- Vì sao không thể?
- Anh làm vậy không công bằng với chị Tâm.
- Nhưng em cũng đâu có công bằng với anh? Anh đã làm điều em muốn, làm điều gia đình anh muốn. Chẳng lẽ anh lại không thể làm điều gì vì anh sao?
- Anh…
- Ngọc Lam, anh chỉ cho em hai con đường. Cả đời này, hoặc là em làm tình nhân của anh, hoặc là làm vợ anh. Em không có con đường thứ ba, mà anh cũng sẽ không cho em con đường thứ ba. Em hiểu chưa?
Giọng nói của anh rất nhẹ, nhưng lại làm cô run rẩy không thôi. Lần này anh đã buông cô ra, mở cửa xe bước ra ngoài. Cánh cửa bên cạnh cô mở ra, Khánh cúi đầu mỉm cười với cô.
- Ra ngoài nào! Đến lúc đi ngủ rồi.
Lam ngồi bên trong liếc nhìn anh, giọng cô như lạc đi.
- Anh việc gì phải như vậy?
Việc gì phải tự dày vò bản thân, cố ý biến bản thân trở thành người đàn ông xấu xa như vậy.
- Anh đã từng cho em cơ hội rồi. - Khánh nghiêng người xuống tháo dây an toàn giúp cô. - Anh từng nói rằng em không muốn cưới thì chúng ta cứ như thế này mãi cũng được. Nhưng em không cần! Anh đã từng suy nghĩ cho em rất nhiều rất nhiều lần, nhưng mà Lam này, ai cũng đều có giới hạn của bản thân. Giới hạn của anh đã bị vượt quá từ lâu rồi. Em hiểu không?