Hôm nay là ngày Lam chuyển đến nhà Khánh. Đồ đạc cũng không nhiều lắm, chủ yếu cũng chỉ có áo quần, giày dép, đồ dùng cá nhân khác, vỏn vẹn trong một chiếc vali và một chiếc balo du lịch.
Lam ôm Lam Anh ngồi ở ghế lái phụ. Con bé ríu rít nói chuyện liên hồi, Khánh cũng không thấy phiền, mỉm cười nghe, thi thoảng còn hùa vào, trò chuyện hết sức vui vẻ. Lam cũng tinh ý nhận ra tâm trạng anh hôm nay dường như đặc biệt tốt. Bất giác, cô cũng cười theo.
Đèn xanh vừa bật, chợt một người đi bộ phóng vụt ra đường. Lam tái mét mặt, nhắm tịt mặt, ôm đầu Lam Anh ép vào ngực mình, vòng tay qua bảo vệ. Khánh cũng hoảng hồn phanh gấp. Cũng may hai người tuân thủ luật, cài dây an toàn, nếu không cú phanh gấp đó sẽ khiến cả hai bị thương do trở tay không kịp.
- Em không sao chứ? Con có bị gì không?
Nghe tiếng Khánh hỏi, lúc này Lam mới mở mắt ra. Xem xét phía trước thấy không có chuyện gì nghiêm trọng xảy ra, cô khẽ thở phào, lắc đầu.
- Em ổn. - Xong, cúi xuống xem xét con gái. Chỉ là, khi cô vừa cúi đầu, cô thấy tay phải anh vẫn đang chìa ra và đặt lên lưng Lam Anh, cánh tay dang rộng như đang bảo vệ. Lam ngẩn người, khẽ quay qua nhìn anh. Khánh vẫn chưa nổ máy, chăm chú nhìn đường ở phía trước, rồi xem hai bên xem có người đi bộ nào muốn chạy qua nữa không. Thấy tình hình thật sự ổn, anh mới thu tay, về số, rồi cho xe chạy. Chẳng hiểu sao Lam lại tủm tỉm cười. Hình như cô đang thấy có chút gì đó vui vui. Bởi cô không ngờ, vào giây phút nguy hiểm như thế, bất ngờ như thế, anh lại có phản xạ là bảo vệ mẹ con cô. Nói không vui, không cảm động thì rõ là dối trá rồi.
Nơi anh ở cũng là khu chung cư, chỉ là cao cấp hơn chỗ cô, cũng rộng rãi và đẹp hơn. Nội thất đầy đủ, sắp xếp cũng rất tiện nghi. Theo thói quen nghề nghiệp, Lam đưa mắt đánh giá một vòng, không kìm được gật gù đầu tán thưởng.
Khánh mang đồ đạc vào phòng giúp Lam, cũng sẵn tiện chỉ cho cô nơi mà cô sẽ ở trong thời gian tới. Lam cầm tay Lam Anh bước vào, nhìn một lượt. Đồ đạc gọn gàng, sạch sẽ không chút bụi bặm nào. Xem ra nơi này đã được ai đó lau dọn một lượt rồi.
- Được chứ? Không chật chứ?
- Quá tốt luôn. Cảm ơn anh.
- Đừng khách sáo thế! - Khánh đưa tay lên nhìn đồng hồ. - Cũng sắp tới giờ ăn rồi, đi siêu thị thôi. Hôm qua anh quên mua đồ rồi.
- Cũng được.
Ba người, giống như là một nhà vậy, cùng nhau đi siêu thị. Thậm chí Khánh còn bế bổng Lam Anh lên, cười đùa rất vui.
***
Mọi việc vẫn tiếp diễn như vốn có của nó. Bình bình lặng lặng. Lam vẫn chăm chỉ nghiêm túc theo dõi tiến độ công việc mà mình đang phụ trách, tối về lại giúp Khánh làm việc nhà, dọn dẹp cái này, lau chùi cái nọ. Nói thật, nhà khá rộng, song không bừa bộn và bẩn như cô nghĩ nên làm cũng rất nhanh, không tốn nhiều sức. Xong xuôi, lại nấu ăn, rồi ba người cùng ngồi một bàn vừa ăn vừa nói chuyện.
Đổi lại, Khánh lại giúp Lam đón con. Vì là sếp nên thời gian của anh khá thoải mái, đến giờ cần nghỉ sẽ cứ thế mà nghỉ chứ không quan tâm người khác nghĩ gì. Mà cũng nhờ thế nên Lam bớt phải hối hả hơn hẳn.
Hôm nay Lam Anh có buổi dã ngoại ở trường, hai ngày một đêm, phải đến hôm sau mới trở về. Vậy là hôm đó chỉ còn cô và anh. Mới nghĩ như thế thôi mà Lam đã thấy có chút gì đó không tự nhiên lắm. Điểm đáng chú ý tiếp theo đó là hôm nay là sinh nhật của Khánh. Cô vốn không biết, chỉ nghe đồng nghiệp của mình bàn tán như vậy, nói rằng sẽ cùng phòng kinh doanh tổ chức cho sếp một bữa tiệc nho nhỏ.
Nói là làm, lên kế hoạch xong xuôi, người mua bánh kem, người gọi điện đặt bàn. Lam vẫn đang trong giai đoạn giám sát thi công nên không ở lại giúp được, đành cáo lỗi về trước. Cô cũng thấy hơi có lỗi khi mình là người duy nhất không thể có mặt chúc mừng sinh nhật anh, bởi hôm nay cô có rất nhiều thứ phải bàn bạc với tổ thi công do gặp chút trục trặc nhỏ. Bảy giờ hơn mới xong việc, cô vội vã vào tiệm bánh có tiếng trong thành phố mua một chiếc bánh kem cỡ nhỏ coi như bù cho anh, chắc là chuộc lỗi sẽ không vấn đề gì. Cô còn mua một chiếc cà vạt tối màu làm quà nữa.
Đến tận chín giờ Khánh mới về. Đang ngồi trong phòng làm báo cáo, Lam nghe thấy tiếng cửa mở bên ngoài. Chạy ra, cô thấy Khánh vừa đi vào vừa giữ cửa, có vẻ như bị ép uống không ít.
- Anh không sao chứ? - Lam vội đến đỡ, không nhịn được trách. - Vui thế nào cũng đừng uống nhiều chứ?
- Không sao. Anh vẫn ổn. - Khánh khẽ gạt tay, cố chấp tự mình bước vào. Lam nhạy cảm phát hiện ra Khánh hơi lạnh mặt với mình, phải chăng vì hôm nay cô vắng mặt?
Khánh đổ vật người xuống sofa, nới cà vạt, bóp bóp trán. Lam mím môi, nhẹ nhàng ngồi xuống phía đối diện, thăm dò hỏi.
- Anh uống chút nước nhé?
- Không cần đâu.
- Hôm nay...em xin lỗi. - Lam nhỏ giọng thì thầm. - Chỉ tại đúng bữa nay công việc có chút trục trặc, nên...
- Anh hiểu, em không cần giải thích đâu. Dù gì anh cũng già rồi, sinh nhật thế nào cũng không quan trọng. - Khánh đứng dậy, bước đều về phía nhà tắm. Nhưng khi đi qua phòng bếp, anh khẽ khựng lại khi thấy chiếc bánh kem và hộp quà đang đặt ngay ngắn trên bàn. Nghiêng đầu lại nhìn Lam đang ngồi cúi đầu im lặng, sự giận dỗi trong lòng anh ấy thế mà lại biến mất không còn tăm hơi, vẻ lạnh nhạt trong mắt cũng thay bằng sự vui vẻ. Anh hắng giọng.
- Thế...em không định chuộc lỗi à? - Thấy Lam nhìn mình, anh cười cong môi, chỉ chỉ về chiếc bánh. - Bắt đầu được chưa?
Nhận ra tâm tình của Khánh đã thay đổi, Lam cũng mỉm cười, vui vẻ cùng anh ngồi xuống bàn. Cắm nến, tắt đèn, im lặng chờ anh chắp tay nhắm mắt ước rồi thổi. Trong lúc Lam cắt bánh kem, Khánh đứng dậy lục tủ đồ, lôi ra một chai rượu vang.
- Anh uống nhiều rồi đấy!! - Lam hơi nhăn mày, nhắc nhở. Khánh lại nhún vai như không. - Loại này nhẹ lắm. Ngày vui mà!
Ngày vui? Thế trước đó là ai nói mình già rồi, sinh nhật không quan trọng?
Nhưng thôi! Thế nào cũng được. Huống hồ anh đã bảo rượu đó rất nhẹ còn gì?
Từ nhỏ đến giờ đây là lần đầu tiên Lam được nếm thử rượu mà người ta cho là cao cấp này. Nhưng cô lại không quá mức chú trọng đến khả năng ngấm rượu, chỉ biết lúc nhấp một ngụm nhỏ, vị đắng chát lan nhanh trong miệng, kế tiếp là ngọt ngào. Rất dễ uống, mùi vị cũng ngon. Thế là cô uống liền ba ly. Chỉ ba ly. Sau đó, Lam thấy cơ thể nóng bừng, hai má như bị đốt cháy, mí mắt sụp xuống, còn thấy xung quanh bắt đầu chao đảo nữa.
- Ơ? - Khánh ngớ người khi thấy Lam gục xuống. Anh hạ ly, khẽ lay cô - Này! Em say rồi đó à?
Bất chợt, Lam ngẩng phắt đầu dậy, nheo nheo mắt nhìn người đối diện. Khánh sững sờ khi thấy khuôn mặt đỏ hồng của cô, hình như...có chút quyến rũ mà một người phụ nữ bình thường sẽ có. Bất giác, Khánh nuốt khan, khẽ quay đầu.
Nhưng có người lại không biết sợ là gì, đập bàn, đứng dậy, rướn người qua bóp lấy cằm Khánh, cưỡng ép quay lại nhìn mình, môi cong cong rất thỏa mãn.
- Thảo nào anh luôn làm vậy với em. Hóa ra là do cảm giác được chế ngự người khác này rất tuyệt.
- Em say thật rồi đấy! - Khánh khẽ cười, không hề phản kháng. Chả hiểu sao, bây giờ anh lại rất muốn nhìn ngắm cô, nhìn thẳng vào cô như thế này chứ không cần phải tìm cách tránh né. Huống hồ, bây giờ cô thật sự rất quyến rũ, anh không kìm lòng được.
- Đàn ông mà sao lông mi lại dài như vậy? - Lam đưa tay còn lại lên chạm vào mắt anh, làu bàu. - À, đúng rồi! Người ta thường bảo lông mi của đàn ông thực sự dài hơn phụ nữ. Thật là, ngày xưa vừa béo vừa xấu. Sao bây giờ lại thay đổi 180 độ vậy chứ? Chỉ có tính tình là vẫn đáng ghét chả thay đổi gì.
Khóe miệng Khánh nhếch lên, giật nhẹ. Anh đang nghĩ, có khi nào cô giả say nói xấu anh không? Sao lời lẽ bây giờ lại có chút ngông nghênh độc địa thế nhỉ?
- Em mà còn dám bôi nhọ anh nữa thì đừng trách nhé! - Khánh hơi nheo mắt nguy hiểm, nhẹ giọng cảnh cáo. Lam bật cười hơi bị coi thường, vỗ vỗ lên má anh. - Làm sao nào? Anh định làm gì đây? Bắt sâu bỏ vào cặp em, vẩy mực lên vở em, hay là vứt đồ thể dục của em xuống hồ?
Khánh phì cười, bởi anh không ngờ bao nhiêu điều anh từng làm với cô mà cô vẫn nhớ dai như thế, xem ra vẫn thù hằn trong lòng nhiều lắm đây. Thế mà, từ lúc gặp anh đến giờ, cô lại rất giữ kẽ, nói chuyện chừng mực, chứ không sỗ sàng ngang ngược như ngày nào. Vì cô nghĩ cả hai đã trưởng thành, xích mích năm xưa chỉ là quãng thời gian trẻ trâu thiếu suy nghĩ sao? Hay là vì hai nhà vốn có quan hệ hàng xóm thân thiết, không cần phải nhỏ nhen so đo tính toán làm gì? Đó là còn chưa kể, sự tín nhiệm đến mức không chút cảnh giác của cô lúc này, đối với anh thực sự là một cực hình. Như thể nếu anh có làm gì cô, anh sẽ phải tự cắn rứt lương tâm cả đời này vậy. Ngày xưa cô luôn phòng bị anh cơ mà? Bây giờ cũng giữ kẽ, luôn khiến anh có cảm giác xa cách lắm cơ mà? Sao bây giờ, lại trưng ra vẻ mặt như thế mà nói chuyện với anh?
Hẳn là do cũng không tỉnh táo vì bị rượu chi phối, hoặc là do đã kìm nén quá lâu, nhìn nụ cười hơi nhếch lên của cô, nhìn đôi mắt trong trẻo tinh nghịch của cô, Khánh không kìm lòng được, đưa tay lên, luồn qua mái tóc cô, giữ lấy gáy cô, kéo cô lại gần.
Môi chạm môi. Sự mềm mại ấy, hơi thở ngọt ngào quyện với mùi rượu vang càng khiến đầu óc Khánh choáng váng. Mà Lam lại vốn bất động, không chút phản kháng nào. Để rồi Khánh hoàn toàn mất tự chủ, cuốn lấy môi cô, mạnh mẽ hôn thật sâu như muốn cùng cô hòa làm một.
Ban đầu, có lẽ vốn chỉ định như thế, trêu ghẹo dọa dẫm cô để xem cô tức giận thế nào.
Cuối cùng, chả hiểu do đâu, cả hai lại mất tự chủ như vậy. Với Lam, Khánh không biết vì sao cô không phản kháng, thậm chí còn hùa theo, ôm lấy anh và đáp trả. Còn anh, có lẽ vì phản ứng của cô, cũng có lẽ sự kiềm chế của anh đã hoàn toàn biến mất, ngay tại thời khắc anh chạm vào đôi môi đó. Anh để mặc bản thân, để cảm xúc của mình hoàn toàn bùng nổ ra ngoài.
Anh thích cô. Anh muốn chiếm lấy cô làm của riêng mình. Anh ghen tỵ, căm ghét người chồng từng có ràng buộc với cô về pháp luật. Dù ly hôn, nhưng anh vẫn không vui khi nghĩ đến bảy năm gắn bó, đầu gối tay ấp với người con gái mà anh siêu lòng. Anh đã kìm nén tất cả, áp chế bản thân, dằn xuống mọi cảm giác ấy. Nhưng bây giờ, sợi dây lý trí của anh đã hoàn toàn đứt gọn, mặc anh khống chế cô bằng toàn bộ cảm xúc của mình.
Phòng ngủ chỉ hắt chút ánh sáng từ phòng khách, anh đặt cô lên giường, chống tay nhìn ngắm cô. Đôi mắt mở to nhìn anh đầy ngơ ngác, vậy mà lại quyến rũ mê hồn. Thật đáng giận. Tại sao chỉ thế thôi cô lại có thể chế ngự được anh đến vậy chứ?
Khánh cúi xuống, tiếp tục hôn sâu. Bàn tay không an phận vén áo cô lên, chạm vào eo cô. Ngón tay dài bất giác lướt qua một nơi, thẳng như đường kẻ, gồ ghề lồi lõm. Đó chính là vết sẹo từ lần phẫu thuật đó.
Anh còn nhớ, lúc anh thấy cô, thần sắc cô mệt mỏi, nhưng lại hung dữ quát nạt vào điện thoại, cãi nhau thật to với ai đó. Hình như, lúc cúp máy, anh thấy mắt cô đỏ lên, môi cắn xuống rất tội nghiệp. Thậm chí cô còn không thế đứng vững.
Phải chăng, lần đó cô đã chịu rất nhiều ủy khuất? Ngày đó, hẳn là cô rất đau.
Chịu đựng một mình, rất đau, cả về thể xác lẫn tinh thần.
Nụ hôn của Khánh nhẹ nhàng hẳn, dần dịch xuống xương quai xanh, tay cũng chuyển qua vuốt một đường lên vết sẹo ấy. Anh nhạy cảm phát hiện người bên dưới khẽ rùng mình.
- Bây giờ anh cho em một cơ hội cuối cùng. - Khánh đè nén khát vọng của mình, nói thầm vào tai cô bằng chất giọng trầm khàn. - Làm ơn, phản kháng chút đi. Bằng không, em sẽ phải hối hận.
Anh đã nói như thế, vậy mà bàn tay đang giữ eo anh vẫn không hề động đậy. Khánh thở hắt.
- Em nên nhớ, đêm nay, cả hai chúng ta đều có lỗi đấy!
Cúc áo bị cởi ra, da chạm da, hai người gắn bó tiếp xúc không chút kẽ hở.
Một đêm, kéo dài dai dẳng. Hai con người cùng trầm luân, phóng thích những cảm xúc đang dồn nén trong lòng mình.
Yêu, thích, hay thậm chí chỉ là cảm tình đơn giản, chỉ là rung động mơ hồ. Tất cả đã chẳng còn quan trọng nữa.
Một lần lầm lỡ, cũng sẽ thay đổi hoàn toàn quan hệ của hai người. Chỉ là, phải đối mặt thế nào, phải cư xử ra sao.
Sẽ nhát gan trốn tránh, đùn đẩy trách nhiệm. Rồi xa nhau.
Hay, một lần đánh cược, rồi ràng buộc nhau suốt đời?