Tất Cả Bạn Học Đều Có Thể Nghe Được Tiếng Lòng Của Tôi

Chương 40




Editor: Yuki

[Thôi xong rồi, lần này tôi thật sự tiêu đời rồi, anh ta không biết bị thần kinh gì, vậy mà lại tìm tôi hẹn đánh nhau. Hệ thống, cậu có bí kíp Muay Thái cấp tốc nào cho tôi luyện tập một chút không?]

[Tôi muốn ôm chân hệ thống.]

Các thành viên trong đội đều im lặng không nói nên lời.

Biết cậu xuyên không đến đây đã "không xài được", không ngờ lại "không xài được" đến mức này.

Vương Hạc trợn trắng mắt đẩy cậu về phía sau, đồng thời hung dữ nói với Hàn Kim: "Mẹ nó anh vừa mới nói ai lùn hả?"

"Còn nữa, Trì Dư là người của tôi, anh muốn hẹn đánh nhau với cậu ấy thì phải vượt qua cửa ải là tôi này!"

[Anh Hạc thật ngâu! Khoảnh khắc này sự sùng bái của tôi dành cho cậu như sông Trường Giang, Hoàng Hà, Kim Sa, Nam Dương, Bắc Dương, Thái Bình Dương, nước này dâng còn cao hơn kia! Nhưng mà, tôi vẫn muốn nói, cậu nói như vậy rất dễ khiến Chúc Hoành hiểu lầm đấy! Anh ta sắp đến rồi, không nghe thấy đâu nhỉ, không nghe thấy đâu nhỉ, không nghe thấy cậu nói tôi là người của cậu đâu nhỉ.]

[Một anh Hạc vừa đáng sợ vừa ngầu lòi, có cậu làm đội trưởng của tôi là phúc khí của tôi, nhưng mà cậu nói chuyện thật sự rất hung dữ!]

Vương Hạc chỉ cảm thấy lông mày mình giật giật, hay là cậu đừng "nhưng mà" nữa thì hơn.

Tên ngốc này hết thuốc chữa rồi.

Những người trong đội của bọn họ cơ bản đều là học sinh lớp 2, nhìn chung khá đoàn kết, sau khi cậu ta nói như vậy thì các bạn học khác cũng đứng ra nói:

"Còn có chúng tôi nữa, anh muốn động đến người của đội chúng tôi, cũng phải hỏi chúng tôi có đồng ý hay không."

Bạn học: Hỏng bét, nghe tiếng lòng của Trì Dư lâu rồi, hình như bọn họ cũng trở nên "trẻ trâu" theo.

[Các đại ca thật mạnh mẽ, quả nhiên, tôi chỉ là chủ chó ngốc lạc vào bầy sói.]

Bạn học:....

May mà cậu còn có chút tự biết mình.

[Nhưng mà tôi là trùm trường có thiết lập nhân vật bất khả chiến bại, thêm vào đó là linh hồn của sinh viên đại học, dù thế nào cũng không thể để đám nhóc cấp 3 này ra mặt chịu đòn được.]

Bạn học: Xem ra cũng không hiểu rõ năng lực của mình lắm.

Trì Dư lạnh lùng lên tiếng: "Anh chưa đủ tư cách để tôi ra tay."

Bạn học:...

Nếu không phải nghe được tiếng lòng của cậu thì thật sự đã bị cậu lửa rồi.

"Có điều..." Trì Dư lại lên tiếng: "Nếu anh muốn nằm ngang ra ngoài, tôi không ngại anh động đến họ, chuyện mấy hôm trước tôi còn chưa tỉnh số với anh đâu."

Để diễn cho thật hơn, cậu còn giả vờ liếc mắt nhìn Nhan Hy, đám người Hàn Kim thật sự bị hành động này của cậu dọa sợ.

Dù sao Trì Dư thật sự có năng lực đánh bọn họ vào bệnh viện.

Trước đây...

Nhan Hy dần dần tiến lại gần: Mặc dù biết cậu không xài được, nhưng nghe cậu cố ý nhắc đến mình, vẫn là cảm động lắm.

Ừm, hôm nay cũng phải giả vờ "lắp" nào yêu đương vào một chút.

"Vậy... Vậy thì sao." Hàn Kim lên tiếng: "Dù sao thì hôm nay cậu đánh cũng phải đánh, không đánh cũng phải đánh!"

[Sao lại dai như đĩa vậy? Nói xem anh với nguyên chủ có thủ oản gì thế? Có đáng vậy sao?]

Bạn học: Với cậu thì hắn là không có, nhưng nguyên chủ thì khó nói.

[Hơn nữa lần trước anh ta còn bắt nạt bạn học khác ở đây...]

[Chở đã, cái này...]

Bạn học: Còn có ấn tình?

[Bạn học bị Hàn Kim bắt nạt là một tên mọt sách không thích nói chuyện, nhưng anh ta làm việc hơi mạnh bạo, thẳng tay cướp bạn gái của Hàn Kim, cầm cho anh ta một cặp sừng?]

[Nhưng Hàn Kim không biết chuyên này, tên mọt sách và bạn gái của anh ta đã sớm biết Hàn Kim ham hư vinh, vì vậy hai người hợp tác, một người miệng ngọt khen anh ta thật giỏi, người kia giả vờ làm đàn em của anh ta, thật ra mỗi lần anh ta bắt nạt bạn học đều lên quay phim lại! Bạn học mọt sách đó chính là bạn ngồi sau bàn: Thạch Viêm, điện thoại dùng để quay phim của anh ta ở ngay trong ngăn bản.]

Bạn học: "...."

Bọn họ đồng loạt nhìn lên đỉnh đầu Hàn Kim, hình như anh ta thật sự cao lên thêm mấy mét.

Nói về việc đại ca bị bạn gái và đàn em bỏ rơi.

Hàn Kim bị bọn họ nhìn chằm chằm có hơi không được tự nhiên, ánh mắt vừa căm ghét vừa có chút thương hại đó thật sự... Quá không được tự nhiên!

[Còn nữa, gia đình anh ta, thật ra anh ta không phải con ruột của ba mẹ, gia đình này của anh ta...]

[Kết hôn do gia đình sắp đặt, sau khi kết hôn ba mẹ anh ta mỗi người tự "chơi riêng", đứa con... cũng chính là anh ta, còn về ba của đứa bé... Cốt truyện quá ly kỳ, không xem nổi nữa.]

[Mà bạn học mọt sách bị anh ta (bắt nạt kia, thật ra là con trai ruột của ba cậu ta với người phụ nữ khác, hơn nữa không lâu nữa, ba anh ta sẽ tìm được anh ta để làm xét nghiệm ADN đưa anh ta về nhà, còn về cải gia đình kết hôn do sắp đặt kia, rất nhanh sẽ tan vỡ, Hàn Kim, đứa con mà mẹ nhận ba không nhận này...]

[Tỉnh huống phức tạp đến mức tôi cũng có hơi đồng cảm với anh ta.]

Bạn học: Chúng tôi cũng vậy...

Vậy nên Hàn Kim và bạn học mọt sách kia là "anh em" theo một nghĩa nào đó sao?

Nhưng mà cũng không có quan hệ máu mủ gì, không phải trong giá thú, cũng không phải tái hôn, càng không có huyết thống, chỉ là ba mẹ hai bên tình cờ ở bên nhau một thời gian?

Phức tạp.

Hàn Kim: Sao ánh mắt của bọn họ lại kỳ lạ như vậy?

"Mấy người..."

Trì Dư: "Không phải anh muốn đánh nhau sao, nhìn tôi..."

"Bây giờ cậu là vệ sĩ riêng của tôi, không có sự cho phép của tôi, cậu không được ra tay với người khác." Nhan Hy kéo tay cậu nói như vậy.

Bạn học: A cái này... Vệ sĩ? Còn là "riêng" nữa!

Hóa ra người theo đuổi CP mới là người thoát ẽ sớm nhất!

Nhưng hai người này quen biết nhau từ khi nào? Sao trước đây bọn họ chưa từng nghe nói Trì Dư và Nhan Hy là bạn cũ?

Có người bạn tốt này rồi còn làm trùm trường gì nữa, ôm đùi bạn tốt tại chỗ, xin bạn tốt nuôi cơm.

[Vậy nên xương chân của cậu ta rốt cuộc là gãy hay không gãy? Tại sao cậu ta có thể đi từ bên kia sang bên này? Chẳng lẽ xương gãy vừa mới lành?]

Nhan Hy vẫn đang nắm lấy cổ tay cậu: "..."

Cho nên nói tại sao điểm chú ý của cậu lại kỳ lạ như vậy?

Bạn học: Phụt!

Họ thật sự không muốn cười.

Nhưng mà, Trì hóng hớt à, cậu có nghĩ đến một khả năng là, vết thương của Nhan Hy là giả vờ không?

[Không thế nào! Tuyệt đối không thể nào! Nhan Hy chắc chắn là đang kéo theo cái chân gây đau đớn vô cùng mà lê bước đến đây, cậu ta thật sự là người tàn nhưng chỉ không tàn.]

Câu nói: "Bảo vệ cậu là trách nhiệm của tôi, tôi tuyệt đối sẽ không để cậu bị tổn thương dù chỉ một chút."

[Liều mạng, tôi bị đánh thì cùng lắm là uống thuốc giảm đau, Nhan Hy bị đánh thì sẽ phải vào phòng chăm sóc đặc biệt đấy!]

Nhan Hy đang giả vờ "lắp" nào yêu đương: Cảm ơn cậu, bởi vì có tiếng lòng của cậu, tôi cảm động muốn chết đi được.

Anh quay sang Hàn Kim: "Nhà Trì Dư là đối tác quan trọng của nhà họ Nhan chúng tôi, Trì Dư lại càng là người bạn thân thiết của tôi. Trước khi động đến cậu ấy, tốt nhất là anh nên điều tra xem nhà anh đủ bị phá sản mấy lần."

Nghe đến đây, Hàn Kim quả nhiên do dự.

Nhan Hy: Lời thoại sẽn sủa trong tiểu thuyết quả nhiên hữu dụng.

Có điều mặc dù ông ba cặn bã ly hôn rồi chạy trốn kia của Trì Dư không đáng tin cậy, nhưng mẹ cậu là một người phụ nữ giỏi giang trong kinh doanh, trước đây quả thực có hợp tác với nhà anh.

Cho nên, anh cũng không hẳn là đang khoác lác nói bừa.

Bạn học: Tuy nghe có hơi trẻ trâu, nhưng cậu ta nói với vẻ mặt nghiêm túc nên trông cũng ra dáng lắm.

"Mấy đứa tụ tập ở đây làm gì? Muốn đánh nhau à?"

[Không ngờ lại là hiệu trưởng, sao ông ấy lại đến đây? Haizz... Nhìn em làm gì?]

Hiệu trưởng vẻ mặt bất lực: "Hàn Kim, em dẫn người ngoài vào trường làm gì? Em có biết đây là nơi nào không?"

Hàn Kim: "Em..."

"Còn có chuyện này nữa." Hiệu trưởng lại nói: "Em đúng là giỏi thật đấy, bắt nạt bạn học phải không, ngày mai Gọi phụ huynh em đến đây! "Còn em nữa."

Ông ấy quay sang Trì Dư, nhưng còn chưa kịp mở miệng, đã có bạn học lên tiếng:

"Hiệu trưởng, em biết bạn học Trì Dư, cậu ấy dù có đọc hết một trăm kilogam tiểu thuyết đam mỹ cũng không thể nào đi bắt nạt bạn học được."

Bạn học B: "Đúng ạ hiệu trưởng, cậu ấy dù có đu hai nghìn cp cũng sẽ không đánh nhau."

Bạn học C: "Em có thể làm chứng, hiện tại cậu ấy chỉ là vệ sĩ riêng của Nhan Hy. Chỉ bảo vệ người khác, không đánh nhau gây gổ ạ."

[Chuyện này... Nói thế này làm tôi hơi ngại đấy, nhất là cái tử "riêng"... Sao tự dưng tôi lại chuyển nghề sang làm vệ sĩ rồi? Không biết có quản cả "đường" của các cp không nữa...]

Vương Hạc: Hết cứu.

Hiệu trưởng: "Mấy đứa tiếp tục luyện tập đi, lát nữa thầy sẽ tìm giáo viên chủ nhiệm của các em để tìm hiểu tình hình."

Nói xong, ông ấy dẫn Hàn Kim cùng đám người rời đi, bọn họ vừa mới đi khỏi, Hạ Châu lập tức xuất hiện.

Cậu ta hỏi: "Thế nào, các cậu không đánh nhau chứ?"

[Ơ, Hạ Châu đến từ lúc nào vậy, sau khi nhìn thấy đám người Hàn Kim đến gây sự, cậu ta thế mà lén lút chạy đi tìm hiệu trưởng, còn nói chuyện điện thoại của cậu bạn trạch nam* cho hiệu trưởng nghe. Chậc chậc, hiệu trưởng quay lại văn phòng chắc là để xem đoạn video trong điện thoại, chuyện này lại bị Hạ Châu chó ngáp phải ruồi giải quyết rồi.]

*Trạch nam/ nữ: cụm từ dùng để miêu tả những chàng trai/ cô gái luôn thích ru rú trong nhà, lẩn trốn mọi hoạt động bên ngoài.

[Đúng là một tên nhóc ranh mãnh.]

Hạ Châu: Thực ra là nghe trộm được tiếng lòng của cậu, mới chạy đi tìm người, còn chuyện điện thoại, cậu bạn trạch nam kia cũng vẫn luôn rất muốn công khai đoan video đó.

[Có điều trạch nam và cô gái kia hóa ra lại là thanh mai trúc mã, Hàn Kim thường xuyên quấy rối cô ấy rồi tung tin đồn hai người là một cặp, nhưng thực chất

cô ấy và trạch nam mới là một đồi, hai người còn hẹn ước cùng thi vào cấp ba, đại học gì đó... Hàn Kim cái tên hết ăn rồi báo này, thật là...]

[Ba mẹ anh ta cũng không quản anh ta mấy, cũng không biết chuyện này sẽ được xử lý thế nào.]

Hệ thống: [Theo tính cách của hiệu trưởng kia, chắc là khiển trách, ghi số đâu bài, đuổi học, từng bước từng bước một, tiến hành từng bước.]

[Hợp lý, nhưng mà... Sao Hạ Châu không dẫn đàn anh cậu ta đến? Trước đó họ còn cùng nhau chơi bóng rổ, ăn ý lắm mà.]

"Hahaha!" Có bạn học không nhịn được trêu chọc: "Hạ Châu, cậu với đàn anh ở chung thế nào, không đánh nhau đấy chứ."

Đúng vậy, hình ảnh hai người cùng nhau chơi bóng rổ, trước đây họ cũng từng nhìn thấy.

Hạ Châu: "Cũng tạm."

Tên Thạch Viêm này đôi khi hơi khoa trương một chút, nhưng chơi bóng rổ quả thực rất giỏi.

[Wow, thế mà chỉ là "cũng" thôi sao, rõ ràng hai người còn mua bữa sáng cho nhau, cùng ăn trưa nữa. Còn có buổi tối, đản anh nói là không tiện (bắt xe, cậu ta còn lấy cơ mượn xe đạp, đưa đồi phương về nhà, rõ ràng nhà của hai người ở ngược hướng nhau mà.]

Bạn học: Đẹt mợ

Có đàn anh rồi quên bạn quen bè, tối.

Vương Hạc khẽ ho một tiếng: "Hiện tại Hạ Châu, thành viên mới này đã có người dẫn dắt, chúng tôi rèn luyện cũng khá ổn, còn có đội trưởng đội cổ động ưu tủ là Nhan Hy này. Tóm lại, đội của chúng tôi đang không ngừng phát triển, sau này nếu có ai đến gây sự như hôm nay, các cậu cứ bảo người đó nhắm vào tôi này, đội viên của tôi, tôi tự lo liệu."

"Được, đội trưởng oai phong!"

"Cổ lên! Nỗ lực! Phần đầu! Cùng nhau giành giải nhất!"

Nhan Hy bỗng dưng trở thành đội trưởng đội cổ động ưu tú: Tuy không hiếu bóng rổ cũng chẳng hiểu đội cổ động gì, nhưng có thể cùng đội với Trì Dư, lại tiến thêm một bước đến gần tình yêu rồi.

Ừm, coi như là một khởi đầy không tệ.

[Oa oa oa, nếu không phải muốn giữ hình tượng giả vờ ngầu ngầu, tôi thật sự muốn lao vào ôm chầm lấy cậu ta rồi hét lớn: anh Hạc, anh chính là thần của tôi!]

Vương Hạc nhíu mày: Cậu vẫn nên giữ hình tượng đi, ít nhất trông cũng bình thường một chút.

Bạn học: Hahaha!

Ngu ngơ cũng rất vui, tụ tập cùng nhau càng vui hơn.